← Quay lại trang sách

Chương 2163 Làm sao để chiến thắng tâm ma?

Đêm khuya, trong văn phòng ở Cục Cảnh sát Thừa Châu, tất cả các thành viên tổ điều tra đặc biệt cùng với đội trưởng Mưu Vĩnh Ân đều ngồi vây quanh một chỗ, cùng nhìn một tấm ảnh trên màn hình lớnTấm ảnh này là Thôi Lệ Châu dốc hết sức bình sinh mới có thể tìm được từ trung tâm bảo hiểm y tế.

Bởi vì mẹ của Tân Lãng đã từng chữa trị bệnh máu trắng, nên trung tâm bảo hiểm y tế có hồ sơ bảo hiểm chữa bệnh mà bà ta nộp lên, trên giấy chứng nhận có ảnh của bà ta.

“Đây!” Miêu Anh chỉ vào màn hình lớn, sau đó nói với đoàn người Triệu Ngọc: “Tiếp theo, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là cố gắng tìm kiếm thân phận của người bị hại!”

“Những cô gái này, không cần biết có còn ai nhớ đến họ hay không, dù sao thì… chúng ta cũng không thể ghi ‘vô danh’ lên mộ bia lúc an táng các cô gái ấy được!”

“Đúng thế!” Thôi Lệ Châu nắm chặt nắm đấm nói: “Cho dù năm đó những cô gái này đã làm điều gì, có lẽ đã bị gia đình vứt bỏ, có lẽ thiên tai nhân họa thì các cô ấy đã rất đáng thương rồi, không thể ngay cả khi chết cũng không có nổi một cái tên được!”

“Mặc dù Tân Lãng cũng không biết tên cụ thể của các cô gái ấy, nhưng hắn ta đã cung cấp tài liệu cặn kẽ” Miêu Anh nói: “Cho nên, nếu chúng ta tăng cường điều tra thì chắc có thể tìm được thân phận của các cô ấy!”

“Các sếp xin hãy yên tâm!” Lúc này, đội trưởng Mưu Vĩnh Ân đứng lên đảm bảo: “Tôi đã lấy được giấy phép của các lãnh đạo, các lãnh đạo đã đặc biệt phê chỉ thị về công việc tra tìm người bị hại của vụ án nhật ký giết người, chúng tôi sẽ hợp tác với các ban ngành để tiến hành tra tìm, chắc chắn sẽ giúp các nạn nhân có được lai lịch minh bạch rõ ràng!”

“Đội phó Miêu nói rất đúng, những cô gái bị hại đã quá đáng thương rồi, chúng ta tuyệt đối không thể để trên bia mộ của các cô gái không có lấy một cái tên!”

“Ừ!” Triệu Ngọc vỗ vỗ bả vai Mưu Vĩnh Ân: “Vậy thì vất vả cho đội trưởng Mưu rồi, bắt đầu từ ngày mai, việc tìm kiếm thân phận người bị hại sẽ được giao cho các anh!”

“Chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Mưu Vĩnh Ân cúi chào một cái, trong ánh mắt tràn ngập sự kính nể đối với Triệu Ngọc.

Sau khi đội trưởng Mưu rời đi, các thành viên ổn định lại cảm xúc, vẫn là Triệu Ngọc bắt đầu nói trước: “Được rồi, những ngày gần đây, tất cả mọi người đều đã vất vả rồi! Giờ nên nghỉ ngơi mấy ngày cho thật khỏe, công việc kết án còn phải dựa vào mọi người nữa đấy!”

“Haizz!” Thôi Lệ Châu không hề nhúc nhích mà chỉ kêu than một câu: “Từ trước tới giờ, chúng ta chưa từng gặp phải vụ án nào như vậy, phá xong rồi trong lòng lại tràn ngập buồn phiền!”

“Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa hiểu, một người có chứng hoang tưởng tâm thần phân liệt như Tân Lãng mà lại không đi bệnh viện tâm thần, không những không đi tới bệnh viện mà ngược lại còn trở thành kẻ cầm đầu một tập đoàn phi pháp, việc làm ăn vô cùng thuận buồm xuôi gió, thậm chí… Thậm chí cũng không ai biết hắn ta mắc bệnh…”

“Tại sao… Tại sao lại như vậy được chứ?” Thôi Lệ Châu than thở: “Đây là kỳ tích của vận mệnh, hay là hiện thực bi ai đây?”

“Tiểu Thôi, cô đừng suy nghĩ quá nhiều!” Ngô Tú Mẫn tiến lên khuyên nhủ: “Lý giải của cô vẫn có chỗ nhầm lẫn, không phải cứ là người bị bệnh tâm thần thì nhất định sẽ có người nhìn ra được!”

“Vụ án của Tân Lãng đúng là vô cùng đặc thù, mặc dù hắn ta có vấn đề tâm lý nghiêm trọng nhưng vẫn còn có năng lực và tố chất tâm lý mà người bình thường không thể nắm bắt được…”

“Giống như một số người có thiếu hụt bẩm sinh, nhưng lại có thiên phú ở phương diện cảm giác hay phương diện khác, cho nên vấn đề tâm lý của Tâm Lãng không gây cản trở việc phát triển thương nghiệp của hắn ta, thậm chí là sức quan sát nhạy bén còn khiến hắn ta có được ưu thế rất lớn!”

“Hoàn toàn chính xác, còn nữa…” Triệu Ngọc bổ sung: “Tên này tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận, cho nên mới có thể không lộ chút sơ hở nào trong nhiều năm như vậy!”

“Nhưng mà dù thế nào đi nữa” Miêu Anh nói: “Nếu như quả thật muốn tìm căn nguyên thì tuổi thơ bất hạnh của Tân Lãng cũng được coi là một trong những nguyên nhân dẫn tới việc đó! Nếu hắn ta có tuổi thơ hạnh phúc thì chỉ e sẽ không phát sinh vụ án như vậy!”

“Đúng” Tăng Khả gật đầu nói: “Ví dụ như Lưu Duy Nhất viết nhật ký giết người đó, nếu về sau tình yêu không được đáp lại thì có khả năng cũng anh ta sẽ gây ra chuyện gì đó!”

“Tôi đã đọc qua nhật ký giết người rồi, nếu là người bình thường thì tuyệt đối không thể viết ra loại tiểu thuyết đó! Thế mà anh ta… Thế mà anh ta còn định đem đi đăng báo nữa chứ!”

“Nhà xuất bản phải điên rồi mới có thể xuất bản loại truyện như vậy!”

“Haizz!” Thôi Lệ Châu quay đầu đi, lại liếc mắt nhìn ảnh chụp trên màn hình lớn, thở dài một lần nữa: “Hóa ra, ma quỷ trong lòng Tân Lãng, ‘cô ấy’ mà hắn ta sáng tạo ra lại chính là mẹ của hắn ta!”

“Trước đây tôi vẫn cho rằng ma quỷ chỉ là thứ dùng để dọa người, thật không ngờ tới…” Thôi Lệ Châu lắc đầu thở dài: “Ma quỷ vốn sinh ra trong lòng người…”

Nói xong, cô ta vừa thở dài, vừa rời khỏi văn phòng.

“Ừm…” Ngô Tú Mẫn chỉ vào Thôi Lệ Châu: “Trạng thái của Tiểu Thôi hơi bất thường, tôi đi tâm sự với cô ấy xem sao…”

Nói xong, Ngô Tú Mẫn cũng đi.

“Ừm…” Nhiễm Đào nhanh chóng chỉ vào đồng hồ và nói với Triệu Ngọc: “Bây giờ đã là đêm hôm khuya khoắt rồi, hai cô gái tự đi về khách sạn thì không quá an toàn, tôi đi làm sứ giả hộ hoa vậy…”

Nói xong, Nhiễm Đào thu thập mọi thứ sơ qua, rồi cũng gấp gáp chạy đi.

“Vậy…” Tăng Khả kéo tay pháp y Trương Bồi Bồi, nói: “Bọn em cũng trở về nghỉ ngơi đây! Hai sếp mấy ngày qua mới là người cực khổ nhất, nếu chân tướng vụ án đã rõ ràng thì hai người hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé!”

“Đúng đấy” Trương Bồi Bồi cười nói: “Công việc kết án còn lại cứ giao cho bọn em làm là được! Kết thúc nhiều vụ án như vậy, giờ bọn em đã có một chút kinh nghiệm rồi!”

Nói xong, hai người tạm biệt Triệu Ngọc và Miêu Anh, cũng trở về khách sạn nghỉ ngơi.

“Ôi” Nhìn thấy văn phòng không còn người nào nữa, Triệu Ngọc nhanh chóng ôm lấy bờ vai của tiểu thư Miêu: “Miêu Miêu à, anh cảm thấy họ nói cũng đúng, hai chúng ta nên nghỉ ngơi thật khỏe, nghỉ ngơi đi nhé!”

“Chậc chậc…” Tiểu thư Miêu kéo tay Triệu Ngọc, rất cảm động nói: “Bây giờ cuối cùng em cũng hiểu được vì sao anh lại làm vậy với cha em ở quán lẩu gà rồi!”

“Ừm…” Triệu Ngọc quyệt miệng: “Em bỗng chuyển đề tài xa đến thế là bởi vì Tiểu Thôi à? Không sao đâu, em yên tâm đi!”

“Anh hiểu cô nhóc kia rõ nhất” Triệu Ngọc vỗ tay ra tiếng: “Hiện giờ chỉ là cô ấy chưa yêu ai thôi, chờ cô ấy tìm được một người đàn ông thích hợp thì sẽ không còn cảm khái như thế nữa!”

“Em không có ý đó” Miêu Anh nói: “Em thông qua Tiểu Thôi thấy được anh, cuối cùng mới hiểu được khi trước anh xử lý vụ án đảo Vĩnh Tiến đã phải gánh chịu bao nhiêu gánh nặng trong lòng!”

“Chúng ta làm cảnh sát hình sự, đúng là nên chú ý phương diện tâm lý này nhiều hơn” Miêu Anh nói: “Trước đây em không có cảm nhận sâu sắc đến vậy, nhưng từ sau vụ án Quỷ Vương, vụ án hồi ký giết người, vụ án con ngươi đen và vụ án nhật ký giết người hiện giờ, em mới phát hiện ra chúng ta phá án càng sâu thì sẽ bị ảnh hưởng càng lớn!”

“Ừ…” Triệu Ngọc nhanh chóng an ủi: “Hóa ra là như vậy! Hoảng loạn ở trong lòng đúng không? Khi đó anh cũng thế, cho nên mới gây chuyện trong quán đó, không ngờ lại đụng phải cha vợ…”

“Cho nên…” Miêu Anh ngẩng đầu, tràn ngập chờ mong nhìn Triệu Ngọc, cô nói: “Cho nên, để làm dịu áp lực của em, không để em phải chịu ảnh hưởng… Triệu Ngọc, chúng ta tìm một chỗ nào đó… đánh một trận đi!?”

“…” Triệu Ngọc vỗ ót một cái, vội vàng nói: “Anh cảm thấy hay là thế này, nếu như về khách sạn làm một trận đại chiến ba trăm hiệp, chắc là hiệu quả càng tốt hơn nhiều so với đánh một trận nhỉ?”