← Quay lại trang sách

Chương 2165 Anh là phúc tinh của em

Bíp!Tiếng còi hơi vang lên, một chiếc du thuyền lớn rời khỏi cảng Tịnh Hải, lái về phía biển khơi xa xôi.

Đây là tàu du lịch quốc tế mang tên Uranus. Sau khi ra khơi sẽ đến đảo Jeju, Hàn Quốc và Fukuoka, Nagasaki của Nhật Bản trong vòng bảy ngày.

Sự rộng lớn của chiếc du thuyền màu trắng không gì có thể so sánh được, giống như thành phố trên biển vậy, trên thuyền còn có các công trình giải trí, thậm chí ngay cả nhảy bungee cũng có…

Cho dù bây giờ thời tiết chuyển lạnh, cũng không phải là mùa du lịch phát triển, nhưng mà du khách trên du thuyền vẫn không ít, thời khắc này, mọi người đều đổ xô lên trên boong tàu, có rất nhiều du khách lên du thuyền lần đầu tiên nên rất hưng phấn mà vịn lan can, trông về biển cả xa xôi…

“Ừm…” Triệu Ngọc đang nằm phơi nắng trên ghế cạnh hồ bơi, cho dù ánh nắng chói chang nhưng gió biển ẩm ướt lạnh lẽo thổi qua vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh.

“A… Hắt xì…” Kết quả, tiểu thư Miêu bên cạnh bỗng nhiên hắt hơi một cái, lập tức khiến cho Triệu Ngọc chú ý.

“Xem ra…” Triệu Ngọc nói: “Em bị cảm lạnh thật rồi. Hay là… bây giờ mình vào khoang thuyền uống thuốc!”

“Triệu Ngọc, đứng đắn một chút đi” Tiểu thư Miêu bóp mũi lại dặn dò: “Anh quên chúng ta tới đây để làm gì à? Anh cho rằng cấp trên đang phái hai chúng ta đi du lịch đấy à?”

“Nghỉ phép?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Sao lại thế chứ? Rõ ràng là hưởng tuần trăng mật mà!”

“Đừng đùa nữa!” Tiểu thư Miêu nghiêm mặt nói: “Đây chính là nhiệm vụ đầu tiên mà bản tiểu thư cần hoàn thành, anh nhất định phải giữ vững tinh thần đấy!”

“Được rồi” Triệu Ngọc không để ý chút nào, nói: “Thứ nhất, bọn họ chỉ tìm được một tờ rơi quảng cáo về du thuyền Uranus ở trong ngôi nhà mà Tina từng giấu kho báu của Tịch Vĩ!”

“Một tờ rơi quảng cáo mà thôi, có thể nói rõ điều gì chứ? Nó có thể xuất hiện ở đó trong bất cứ loại tình huống nào…”

“Ví dụ như…” Triệu Ngọc khoát tay nói: “Mua đồ được tặng, bọc khoai lang gì đó, hoặc là… Sau khi tòa nhà trống không, có người đi vào chơi và mang nó theo!”

“Tina khôn khéo như vậy, nếu như kho báu của Tịch Vĩ thật sự có liên quan tới chiếc thuyền này thì không có khả năng sẽ để lại manh mối đâu!”

“Được!” Tiểu thư Miêu không hề phản bác, chỉ hỏi lại: “Vậy thì thứ hai thì sao?”

“Thứ hai” Triệu Ngọc dựng thẳng hai ngón tay lên: “Chúng ta đã điều tra tin tức về Uranus rồi, chiếc thuyền này tiến vào trong nội địa Hàn Quốc, chỉ đỗ ở đảo Jeju nửa ngày!”

“Đảo Jeju vốn là một hòn đảo, cách nơi Tina giấu kho báu của Tịch Vĩ một khoảng cách rất xa!”

“Mà thứ ba” Triệu Ngọc lại nói: “Công việc này là cha em giao cho chúng ta, em không cảm thấy hơi không chính đáng à?”

“Tiểu Triệu à” Triệu Ngọc học khẩu khí của Miêu Khôn, nói: “Chúng ta đã tìm được một manh mối, con dẫn Anh Anh lên du thuyền điều tra thêm đi!”

“Sau đó thì sao? Sau đó thì chẳng có gì hết…” Triệu Ngọc thở dài: “Em không hiểu à? Ông ấy cố ý phái hai chúng ta lên du thuyền xem xét, trên thực tế là để hai chúng ta chơi đùa một thời gian thôi!”

“Đương nhiên, anh còn có thể nói ra điểm thứ tư” Triệu Ngọc thao thao bất tuyệt: “Cho dù Tina thật sự đưa đồ lên du thuyền này thì hiện giờ đã qua một thời gian lâu như vậy rồi, khẳng định là không thể nào còn ở trên thuyền nữa đúng không?”

“Thứ năm…” Triệu Ngọc hé miệng, còn muốn nói tiếp nhưng lại bị tiểu thư Miêu ngắt lời.

“Triệu Ngọc” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Thứ nhất, không phải tờ rơi quảng cáo được phát hiện ở nơi nào dễ thấy trong căn nhà đó, mà là bị giấu ở một nơi khá bí ẩn, có khả năng có người cố ý để lại!”

“Còn nữa, tòa nhà rỗng tuếch, không để lại thứ gì, vậy thì tờ rơi quảng cáo mà chúng ta tìm được quá không bình thường!”

“Anh nói Tina thông minh như vậy, không có khả năng để lại đầu mối, nhưng mà… Anh thử cân nhắc tình cảnh của cô ta ngay lúc đó xem, lúc ấy cô ta bị Lundy truy sát, biết mình có khả năng sẽ bị giết chết, nên đã để lại một tờ rơi như vậy, có lẽ là muốn để cho người của cô ta một chút manh mối…”

“Thứ hai” Tiểu thư Miêu cũng dựng thẳng hai ngón tay lên: “Mặc dù du thuyền chỉ tới đảo Jeju, nhưng mà anh đừng quên, biển của Hàn Quốc vốn không lớn, Tina hoàn toàn có thể dùng thuyền nhỏ khác để chuyển đồ đi!”

“Việc du thuyền qua kiểm tra của hải quan không giống những phương tiện khác, nếu như cô ta thật sự lợi dụng du thuyền để di chuyển kho báu của Tịch Vĩ thì cũng là chuyện vô cùng hợp tình hợp lý!”

“Thứ ba” Tiểu thư Miêu tiếp tục phản bác: “Cha em là quan chỉ huy phòng Đặc Cần, lời nói của ông ấy chính là mệnh lệnh! Cho dù trong chuyện này có xen lẫn tình cảm riêng, nhưng vẫn không thể đơn giản cho rằng ông ấy chỉ muốn chúng ta đi chơi!”

“Thứ tư” Miêu Anh lần lượt phản bác: “Lỡ như thứ kia thật sự ở trên du thuyền thì sao? Vậy thì cho dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải tìm bằng được nó chứ?”

“Cho nên, Triệu Ngọc, lý do của anh đều không phải là lý do, anh hãy có thái độ đứng đắn đi!” Miêu Anh cười nhạt một tiếng, ánh mắt kiên định: “Chúng ta không phải tới đây chơi thật đâu!”

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc phát ra tiếng cười đã lâu không thấy, hắn cầm lấy một cốc nước cam và nói: “Miêu Miêu à, cuộc sống không dễ dàng, hãy thả lỏng chút đi!”

“Từ sau vụ án nhật ký giết người, em vẫn chưa tìm được trạng thái tốt nhất của mình về, yên tâm đi!” Triệu Ngọc nhấp một ngụm nước cam và nói: “Đừng nói sẽ không có chuyện gì, cho dù có chuyện thì vẫn còn có anh đây! Anh sẽ bảo vệ em!”

“Tốt xấu gì anh cũng vào phòng Đặc Cần sớm hơn em một chút, nào, để tiền bối dạy dỗ em vài chiêu!”

“Còn dám nói nữa à?” Tiểu thư Miêu hậm hực ngồi ở ghế nằm bên cạnh Triệu Ngọc, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu không phải có anh thì em đã không lo lắng đến vậy rồi! Chẳng lẽ, anh không ý thức được anh đi đến đâu thì chỗ đó sẽ lập tức xảy ra chuyện sao? Hả ngài thám tử sao chổi của tôi!”

“Nói mò!” Triệu Ngọc quyệt miệng nói: “Sao lại nói chồng em như vậy chứ? Cái gì mà sao chổi? Ông đây là thám tử, nơi nào có vụ án thì đi nơi đó thôi, sao lại là anh đi đến đâu thì chỗ đó xảy ra chuyện được?”

“Thật sao?” Tiểu thư Miêu nheo mắt lại: “Đảo Kỳ Tích, vụ cướp bóc của Khương Khoa, vụ cháy ở trang trại bò, còn có mấy lần đi nước ngoài nữa… Chính anh cũng rõ ràng trong lòng, còn cần em kể lại với anh một lần nữa về những chuyện liều mạng mà anh từng trải qua sao?”

À… Việc này sao…

Triệu Ngọc nghẹn lời, thực ra thì hình như salon thám tử, còn có rất nhiều nhiệm vụ khác ở nước ngoài mà Miêu Anh không biết, nó đều có tình huống tương tự.

Đương nhiên, trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ, dù sao trên người mình cũng có hệ thống Kỳ Ngộ, không có kỳ ngộ thì còn gọi gì là hệ thống Kỳ Ngộ nữa chứ?

“Khụ!” Triệu Ngọc làm vịt chết mạnh miệng: “Những vụ mà em nói đều là anh trùng hợp gặp phải trong lúc phá án thôi, sự thật chứng minh, những chuyện mà anh gặp phải, đến cuối cùng đều ít nhiều liên quan tới việc phá án mà!”

“Nên đó cũng là nhờ anh dựa theo manh mối mà tìm được, đâu thể xem anh như sao chổi chứ?”

“Hơn nữa…” Triệu Ngọc lại nhấp một ngụm nước cam, nói: “Đừng thấy anh gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, nhưng đến cuối cùng, chẳng phải tất cả đều được ông đây giải quyết tốt đẹp ư?”

“Nếu là sao chổi, há chẳng phải đã sớm ngỏm rồi à? Anh thấy…” Triệu Ngọc lại giở trò xấu, ôm tiểu thư Miêu vào lòng: “Em phải gọi anh là phúc tinh mới đúng!”

“Được được được, phúc tinh, phúc tinh cái đầu anh! Hắt xì…” Miêu Anh lại hắt xì hơi một cái, nói: “Nhưng mà hai chúng ta vẫn phải nghiên cứu về kế hoạch điều tra chứ?”

“Anh cảm thấy chúng ta nên bắt tay từ chuyện gì đây? Hả phúc tinh của em?”

“Anh cảm thấy…” Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ, sau đó nói: “Hãy ra tay từ bản lam căn* trước đi! Bệnh cảm cúm của em càng ngày càng nặng, nếu đến cả nữ thần của anh mà anh cũng không hầu hạ tốt thì còn gì là phúc tinh nữa chứ?”

* Bản lam căn là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam, thuộc loài thực vật. Lá gọi là lá đại thanh, cũng có thể làm thuốc. Vị thuốc có tính hàn, vị đắng, lợi về kinh tâm, vị. Có công hiệu thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm, giảm ho, long đờm, mát phổi, chữa các chứng bệnh phong nhiệt thấp độc, đau đầu, sốt cao, họng sưng rát, tâm phiền, miệng khát, chảy máu cam, đại tiện táo, phát ban, các bệnh viêm gan cấp và mạn tính…