← Quay lại trang sách

Chương 2166 Du thuyền

Cho dù Triệu Ngọc có phải phúc tinh hay không thì cái miệng quạ đen cứ như đã được khai quang rồiTối đầu tiên sau khi hắn và Miêu Anh lên thuyền, bệnh cảm cúm của Miêu Anh càng trở nên nghiêm trọng, giờ phút này đã uống thuốc và nghỉ ngơi trong khoang thuyền.

Đương nhiên là Triệu Ngọc phải chăm sóc nữ thần của mình, thế nhưng Miêu Anh lại bảo hắn đi tìm manh mối.

Triệu Ngọc bướng bỉnh nhưng không được, đành phải để tiểu thư Miêu ở lại phòng, còn mình thì đi dạo trên thuyền.

Haizz!

Đi ra khỏi căn phòng, dọc theo hành lang đi về phía đại sảnh du thuyền, hắn không nhịn được mà ai thán một tiếng.

Bởi vì, từ giây phút tiếp nhận nhiệm vụ này trở đi, Triệu Ngọc đã không coi chiếc du thuyền này như chuyện gì đáng kể. Mặc dù những gì tiểu thư Miêu nói đều có lý, nhưng Triệu Ngọc đã phân tích và khẳng định chiếc thuyền này không có một chút xíu quan hệ gì với kho báu của Tịch Vĩ.

Tờ rơi quảng cáo có liên quan tới du thuyền Uranus mặc dù được tìm thấy trong kho báu của Tịch Vĩ, nhưng điều này vẫn chưa thể chứng tỏ điều gì.

Hắn cảm thấy cho dù Tina muốn để lại đầu mối gì thì cũng không thể để lại một manh mối dễ nhận thấy như vậy được.

Hơn nữa, Triệu Ngọc tính sơ qua, hôm nay cách thời gian hắn phá vụ án nhật ký giết người đã mười ngày, lại tính cả thời gian trong lúc phá án thì hắn cách sự kiện ở Hàn Quốc đã gần một tháng.

Phải biết rằng khẳng định là người Hàn Quốc tìm được tờ rơi quảng cáo kia trước, chỉ bằng những người khôn khéo như Lee Jin Ju thì chỉ sợ đã sớm tra tìm chiếc du thuyền này một cách triệt để rồi, nếu thật sự có manh mối thì chỉ e sẽ không tiết lộ manh mối cho phòng Đặc Cần một cách thẳng thắn như thế.

Hơn nữa, Triệu Ngọc hiểu cha vợ Miêu Khôn rất rõ!

Khi nhận được cuộc điện thoại của Miêu Khôn, hắn đã nhận ra sự qua loa trong câu chữ của Miêu Khôn, cho nên hắn vô cùng chắc chắn rằng sở dĩ Miêu Khôn phái mình và Miêu Anh lên du thuyền tiến hành lục soát chẳng qua là có tư tâm mà thôi.

Kể một ngàn nói một vạn, ông ấy vẫn sợ con gái ruột của mình xảy ra nguy hiểm, cho nên mới cố ý sắp xếp như vậy.

Triệu Ngọc đã sớm nhận định, hành trình du thuyền lần này của hắn và Miêu Anh thực ra chính là một kỳ nghỉ phép được biến tướng.

Thế nhưng tiểu thư Miêu lần đầu tiên làm nhiệm vụ lại không cho rằng như vậy, mặc dù bị cảm nhưng rõ ràng Miêu Anh còn hưng phấn hơn cả Triệu Ngọc, luôn cảm thấy đây là lần đầu tiên xuất mã của mình, cho dù thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, điều tra bằng được manh mối.

Haizz!

Triệu Ngọc lại thở dài, du thuyền lớn như thế, mình đi chỗ nào tìm manh mối đây? Một tờ rơi quảng cáo mà thôi, sao có thể liên quan tới kho báu của Tịch Vĩ chứ?

Haizz…

Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa than xong một tiếng thì đầu hành lang lối vào bên cạnh hắn cũng truyền tới một tiếng thở dài.

⚝ ✽ ⚝

Tiếng thở dài của người này lập tức khiến cho Triệu Ngọc chú ý.

Ngẩng đầu nhìn qua, hắn thấy bên cạnh thùng rác ở ngoài hành lang đang có hai người đứng đó, một người trẻ tuổi và một ông lão, người phát ra tiếng thở dài chính là ông lão kia.

Ông lão khoảng tầm 60 tuổi, thế nhưng ăn mặc lại rất thời thượng, mặc quần ca rô và áo sơ mi hoa, tóc uốn xoăn, nói tới nói lui còn gật gù đắc ý, trông cực kỳ cao cao tại thượng!

Có điều, ánh mắt của Triệu Ngọc rất sắc bén, hắn thông qua cách ăn mặc của ông lão có thể thấy được người này chắc không phải một người nghèo khổ, quần áo trên người ông ta đều là hàng hiệu, trên dưới toàn thân đều lộ ra một loại khí chất sặc mùi tiền.

Trên khoang của du thuyền vốn không cho phép hút thuốc, nhưng người này lại lờ đi phép tắc, cầm một điếu xì gà rất to, vừa rít mây nhả khói, vừa xả bực tức lên người trẻ tuổi!

“Con bà nhà nó! Chắc chắn là hắn ta cố ý!” Lão già cắn răng mắng một câu: “Cái gì mà bữa tiệc du thuyền đặc biệt chứ, hắn ta cố ý để chúng ta mất mặt mà thôi!”

“Ai cũng biết hết, ai cũng biết đã xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà… không ngờ lại còn đưa mấy người này đến trước mặt tôi, cậu nói xem, có phải là hắn ta cố ý không?”

Nói xong, lão già hung hăng dí điếu xì gà vào thùng rác, ép tắt tàn thuốc, có vẻ như mới chỉ hít được vài hơi điếu xì gà kia, nhưng ông ta vẫn trực tiếp ném vào thùng rác.

“Xì gà rẻ rách gì vậy, kém xa xì gà của Cuba nhiều!” Người này mở miệng là một tiếng thô tục, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc đang chăm chú nhìn mình thì mới thoáng tém tém lại.

“Đi thôi!” Lão già khoát tay áo với người trẻ tuổi: “Mệt mỏi với những kẻ mù này rồi, đến phòng khiêu vũ bên kia đi, xem có cô gái nào xinh đẹp hay không!”

Nói xong, ông ta vênh váo đắc ý đi qua trước mặt Triệu Ngọc, lúc gặp thoáng qua còn cố ý lườm Triệu Ngọc một cái.

Người trẻ tuổi kia chắc là trợ lý hoặc là thư ký của lão già kia, nhanh chóng cúi đầu khom lưng đi ở phía sau…

Triệu Ngọc nhìn về phía khoang thuyền mà lão già kia đi tới, lập tức hiểu ra điều gì đó.

Phải biết là lần này Triệu Ngọc đi làm việc công, nên dù thế nào cũng phải đặt trước căn phòng tốt nhất chuyến du thuyền này. Thế nhưng cấp trên vì để giữ sự khiêm tốn nên chỉ thuê cho bọn họ một căn phòng tráng lệ có ban công.

Nhưng loại phòng này vẫn chưa phải căn phòng tốt nhất trên chiếc Uranus này, căn phòng tốt nhất đều ở đầu hành lang mà lão gia vừa đi tới.

Nơi đó tất cả đều là phòng tổng thống của du thuyền, thậm chí có cả bể bơi cỡ nhỏ, ở đó một đêm cũng mất ít nhất mười nghìn.

Xem ra… Triệu Ngọc nhìn bóng lưng ông lão rời đi một cái, nói thầm trong lòng, tên này đúng là một thổ hào. Hơn nữa, tuổi đã cao thế rồi mà còn muốn đi tìm cô gái nào đó? Thật là… Ừm…

Hay là… Triệu Ngọc không nhịn được nghĩ, hay là mình cũng đi theo ông lão kia tới phòng khiêu vũ chơi một lúc xem?

Ừm… Lại suy nghĩ một chút, thôi vậy!

Mình là một người cõng theo đền thờ trinh tiết đi khắp nơi, không những dẫn theo bạn gái tới mà bạn gái còn đang ốm trong phòng đấy, nếu ra ngoài chơi đùa thì đúng là một tên đàn ông cặn bã!

Cho nên, Triệu Ngọc dứt khoát, kiên quyết thay đổi phương hướng, đi về phía ngược lại của ông lão…

Nói thật, Triệu Ngọc vốn không có mục đích gì khác. Mặc dù đây là lần đầu tiên trong đời hắn được đi du thuyền, thế nhưng đối với người thường thấy sự kiện lớn như hắn mà nói, chỉ có một chiếc du thuyền thì căn bản không có lực hấp dẫn quá lớn.

Cho nên hắn chỉ đi dạo quanh du thuyền một lúc, quan sát hoàn cảnh thế nào, sau đó xem có cái gì thú vị mà thôi.

Trước đó khi ở trên thuyền, hắn đã tìm hiểu tất cả tư liệu về du thuyền, cũng khoanh vòng mấy khu vực trọng điểm, chuẩn bị điều tra kỹ càng thêm, xem rốt cuộc chiếc thuyền này có liên quan gì tới kho báu của Tịch Vĩ hay không?

Thế là Triệu Ngọc đi lên rồi xuống dưới, đi vài vòng quanh du thuyền, cuối cùng khi đã mệt thì lại trùng hợp bước vào khu sòng bạc.

Nhìn thấy trong sòng bạc vẫn náo nhiệt, Triệu Ngọc không nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào.

Ai ngờ có chuyện thú vị đã xảy ra, hắn vừa mới đi vào thì lập tức nhìn thấy lão già hút xì gà trước đó, không ngờ ông ta cũng xuất hiện ở đây.

Ông ta đang ngồi ở trước bàn đặt cược, trong tay cầm bài poker và tính toán điều gì đó trong đầu. Mà lúc này hắn không thấy cậu trợ lý trẻ tuổi của ông ta đâu.

Hơi thú vị đây, không phải là tới phòng khiêu vũ à? Tại sao lại chạy tới sòng bạc rồi?

Ở kiếp trước, Triệu Ngọc không thấy đặc biệt hứng thú với đánh cược bài bạc, bởi vì hắn vốn là một tay đòi nợ, đã gặp quá nhiều cảnh tượng thê thảm bởi vì đánh bạc mà cửa nát nhà tan rồi.

Cho nên, từ sâu trong nội tâm, hắn thực sự không thích bài bạc, hơn nữa còn có mâu thuẫn đặc biệt.

Bởi vì tiếp xúc quá nhiều nên hắn cũng hiểu rõ một chân lý, căn bản không có lấy một người nào thật sự dựa vào đánh bạc mà phát tài! Cho dù có thì phần lớn về sau không biết thu tay lại, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào hố sâu…

Bởi vì cái gọi là mười lần đánh cược chín lần thua, người thực sự kiếm tiền không phải là dân cờ bạc mà là người mở sòng bạc!

Giống như cuộc tranh tài vật lộn trước đó của hắn và Miêu Khôn vậy, người đặt cược vĩnh viễn không bằng người mở đánh cuộc!

Có điều…

Mặc dù không có hứng thú với cờ bạc, thế nhưng Triệu Ngọc vẫn như bị ma xui quỷ khiến mà ngồi trước bàn đánh bạc.

Không hiểu tại sao mà vừa nhìn thấy cái vẻ cao ngạo bễ nghễ còn đắc chí của lão già kia là Triệu Ngọc lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Cho nên hắn ngồi trước bàn đánh bạc, muốn đè cái vẻ bệ vệ của người này xuống!