← Quay lại trang sách

Chương 2182 Cùng bày mưu?

“Tôi không hề cho rằng Lý Cần cũng hôn mê” Trong phòng, nữ Tổng Giám đốc của công ty Lôi Âu là Hàn Ngạo Băng nhớ lại, nói: “Lúc ấy, Lý Cần đi từ trong khoang thuyền phía dưới du thuyền tới, đi lại loạng choạng không vững, nhưng mà… cũng có thể là giả vờ mà?”Nhìn nữ Tổng Giám đốc tuổi gần năm mươi nhưng vẫn giữ vẻ mỹ miều này, Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ, phải làm thế nào mới lấy được tin tức càng hữu dụng từ miệng bà ta.

Bởi vì người phụ nữ này là người duy nhất trong sáu người bị tình nghi không bị thuốc ngủ chuốc mê.

Vào ban đêm, bà ta rất có khả năng đã nghe thấy cái gì đó, đương nhiên, bà ta cũng có khả năng gây án.

“Chỉ tiếc, bởi vì chúng tôi lạc đường…” Hàn Ngạo Băng tiếp tục nhớ lại: “Đợi đến lúc chúng tôi được cứu, tuy cảnh sát kiểm tra máu của chúng tôi nhưng cũng không thể kiểm tra ra rốt cuộc ai không hôn mê…”

“Thật ra, tôi cảm thấy Lý Cần là người thông minh, nếu như cậu ta gây án xong tự mình uống thuốc ngủ thì chắc cảnh sát cũng không có cách nào tiến hành phán định nhỉ?”

Người phụ nữ này…

Triệu Ngọc khẽ nhíu mày, bắt đầu từ lúc thẩm vấn, bà ta cứ một mực cắn Lý Cần không bỏ, nhưng về bản thân mình thì lại đề cập rất ít.

“Nhớ lại… đúng là đáng sợ” Hàn Ngạo Băng nói: “Nếu… Tên hung thủ đó đánh mất lý trí, đốt du thuyền hoặc là thuyền va phải đá ngầm gì đó thì mấy người chúng tôi chẳng phải đều xong đời hết à?”

“Được rồi, được rồi…” Triệu Ngọc càng nghe càng kỳ cục, vội vàng ngắt lời bà ta, hỏi: “Bà hãy cho tôi biết, ngoài Lý Cần ra, bà có hoài nghi ai khác không?”

“Cậu cảnh sát à, vấn đề này, năm đó có nhân viên cảnh sát đã hỏi tôi hơn một trăm lần rồi” Hàn Ngạo Băng nói: “Tôi bị Chu Hỉ Thành lâm thời kéo lên thuyền, tôi vốn dĩ không hề quen biết những người đó!”

“Bằng không, tôi cũng sẽ không trở về phòng nghỉ ngơi sớm như thế…”

“Như vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Đêm đó sau khi quay về phòng, bà thật sự không nghe thấy bất cứ thứ gì sao?”

“Câu này thì không phải bị hỏi một trăm lần, mà là một nghìn lần rồi” Hàn Ngạo Băng nói: “Tôi cảm thấy tuy ngày hôm đó tôi không uống rượu, nhưng mà tôi chưa chắc đã không trúng thuốc ngủ!”

“Tôi nhớ rõ lúc ấy tôi uống nước xong, còn uống thêm mấy cốc nước trái cây nữa…” Hàn Ngạo Băng nhớ lại: “Nói không chừng trong nước, trong nước trái cây, thậm chí là trong đồ ăn cũng bị người ta bỏ thuốc thì sao?”

“Tóm lại, ngày hôm đó sau khi tôi trở về phòng thì tắm rửa, sau đó ngủ thiếp đi rất nhanh, cậu nên biết…” Hàn Ngạo Băng tỏ ra bất đắc dĩ: “Lúc ấy tôi một lòng suy nghĩ chuyện trong công ty, còn cái tên lươn lẹo Chu Hỉ Thành lại chẳng có biểu hiện gì, khiêu khích kiểu gì cũng bình chân như vại ấy!”

“Dưới tình huống như vậy, sao tôi có thể ngủ ngon được? Cho nên…” Hàn Ngạo Băng nói: “Tôi cảm thấy tôi cũng trúng thuốc ngủ rồi…”

“Chắc chắn đấy! Chẳng qua là liều thuốc tôi trúng có hơi nhẹ, cho nên buổi sáng mới thức dậy bình thường!”

“Vậy…” Triệu Ngọc nói: “Tôi lại hỏi câu mà… mà bà đã bị hỏi mười nghìn lần ấy, bà và Chu Hỉ Thành rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Tôi biết ngay là cậu sẽ hỏi như vậy mà…” Hàn Ngạo Băng lắc đầu thở dài: “Tôi không rõ, nếu tôi đã trả lời mười nghìn lần rồi thì vì sao bây giờ cậu còn hỏi làm gì nữa?”

“Bởi vì…” Triệu Ngọc ra vẻ chuyên nghiệp: “Tôi là thần thám, tôi có thể nhận ra bà có nói dối hay không!”

“Cậu…” Hàn Ngạo Băng bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Được rồi, vậy cậu hãy mở to mắt ra đi, nhìn xem tôi có nói dối không nhé!”

“Mọi người đều biết Chu Hỉ Thành thích phụ nữ đã có chồng” Hàn Ngạo Băng nói: “Anh ta đúng là thèm nhỏ dãi tôi, lợi dụng việc qua lại vì công việc của chúng tôi mà liếc mắt đưa tình với tôi…”

“Nhưng mà tôi khác với mấy cô gái hám giàu kia, tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu tình nhân, tôi có gia đình của mình, tôi sống vô cùng hạnh phúc…”

“Nhưng mà tên khốn Chu Hỉ Thành lại dựa vào ưu thế về mặt tài nguyên của anh ta để không ngừng chèn ép công ty của tôi, tôi biết rõ bởi vì tôi cự tuyệt anh ta nên anh ta mới làm như vậy…”

“Ngày hôm đó, tôi tìm anh ta nói chuyện thu mua, anh ta cố ý kéo tôi lên thuyền, ý đồ vô cùng rõ ràng!” Hàn Ngạo Băng nói: “Chỉ cần lên du thuyền, đêm đó đến phòng của anh ta, như vậy là… Tôi có thể bảo vệ công ty của tôi không bị anh ta thu mua…”

“Cậu cảnh sát” Hàn Ngạo Băng giơ hai tay lên, lắc lắc nói: “Tôi có thể thề với trời rằng Hàn Ngạo Băng này đúng là hận Chu Hỉ Thành tận xương, tôi hận tới mức chỉ mong anh ta gặp chuyện ngoài ý muốn, hận tới mức chỉ mong anh ta chết sớm một chút…”

“Nhưng mà chuyện như giết người thì tôi tuyệt đối không làm được!”

“Các cậu có thể xem nhật ký điện thoại của tôi, hôm lên thuyền, tôi gọi cho chồng của tôi vài cú điện thoại, ý của tôi là mong anh ấy yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì công ty mà khuất phục trước tên kia!”

“Cậu cũng có thể đi hỏi những người bị tình nghi khác, bọn họ có thể làm chứng, đêm đó tôi khiến Chu Hỉ Thành mất hứng, một ngụm rượu cũng không uống, trở về phòng nghỉ ngơi rất sớm…”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát phản ứng của Hàn Ngạo Băng, có thể nói, lời khai của bà ta gần như không thiếu một chữ so với ghi chép trong hồ sơ.

Bà ta đúng là có động cơ giết người, nhưng mà bà ta lại không có điều kiện giết người!

Vụ án mất tích trên du thuyền rõ ràng cho thấy nó là một âm mưu có kế hoạch từ trước, mà Hàn Ngạo Băng thì bị Chu Hỉ Thành lâm thời kéo lên thuyền, cho nên hiềm nghi không lớn.

Triệu Ngọc đã biết, thật ra năm đó lúc triển khai điều tra vụ án này, cảnh sát cũng từng hoài nghi có khi nào vụ án này là do nhiều người cùng gây ra hay không?

Hung thủ thật sự không phải là một người, mà là giống như trong “Vụ án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông”, là do vài người có thù oán với nạn nhân liên hợp lại gây ra?

Bởi vậy, trên hồ sơ có thể nhìn thấy cảnh sát nhằm vào điều tra bối cảnh của mỗi một người bị tình nghi vô cùng tường tận, sau cùng lại phát hiện quan hệ giữa bọn họ không hề chặt chẽ, cuối cùng đành từ bỏ hướng điều tra này.

Nhưng mà bây giờ, sau khi vụ án Chu Vận Địch mất tích xảy ra, Triệu Ngọc không thể không suy xét đến phương hướng này.

“Được rồi, về chuyện bốn năm trước, chúng ta chỉ nói đến đây, kế tiếp…” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta nói chuyện hiện tại đi! Bà có cái nhìn gì đối với Chu Vận Địch? Bà có nghe thấy lời đồn đãi gì hay không?”

“Chu Vận Địch giống hệt anh trai của cô ta” Hàn Ngạo Băng nói: “Tuy cô ta không thích phụ nữ đã có chồng, nhưng mà về thủ đoạn buôn bán thì chỉ có hơn chớ không kém anh trai cô ta đâu!”

“Việc cô ta am hiểu nhất là đặt bẫy người khác” Hàn Ngạo Băng lạnh lùng nói: “Khiến cho những đối thủ cạnh tranh, đồng bọn hợp tác bất tri bất giác rơi vào cạm bẫy, không thể tự thoát ra được!”

“Mà lúc ấy, cô ta lại ra mặt can thiệp, giành lấy ưu đãi, hoặc là cô ta lợi dụng những nhược điểm này để uy hiếp bọn họ!”

“Tuy bây giờ tôi cũng là một thành viên của Thiên Cần, nhưng đây là quan điểm của tôi về cô ta, tôi không hề nói dối!”

“Hả?” Về điểm này, đây là lần đầu Triệu Ngọc biết được, nhanh chóng ghi lại vào sổ rồi hỏi: “Vậy bà cho rằng trong những người bị tình nghi mới này, ai là người đáng nghi nhất?”

“Không có” Hàn Ngạo Băng không chút do dự nói: “Trước khi đi vào, tôi đã suy nghĩ rất kỹ, dựa vào hiểu biết của tôi, tôi thật sự không biết ai muốn lấy mạng Chu Vận Địch!”

“Những người này đều là lãnh đạo cấp cao của công ty, có cùng mặt trận lợi ích với Chu Vận Địch, Chu Vận Địch mà xảy ra chuyện thì không có lợi cho bất kỳ ai cả!”

“Ừm…” Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy… Tôi sẽ hỏi câu cuối cùng nhé! Đêm qua, bà ở đâu?”