← Quay lại trang sách

Chương 2184 Thoát tội một cách hoàn mỹ

Trên du thuyền không có bảng trắng, cho nên lần này Triệu Ngọc chỉ có thể chấp nhận, bắt đầu phân tích vụ án trên laptopHai bản ghi chép, một bản ghi lại vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước, một bản ghi lại vụ án có người rơi xuống biển ở du thuyền hiện tại.

Thật ra, dù sao Chu Hỉ Thành cũng là Chủ tịch của xí nghiệp nổi tiếng trong nước, việc anh ta mất tích năm đó đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ.

Vào lúc đó, Triệu Ngọc còn chưa xuyên không đến, nhưng trong trí nhớ vẫn có một chút ấn tượng.

Vụ án này nhìn như không có gì phức tạp, nhưng sau khi xem xét những gì được ghi lại trong hồ sơ mới phát hiện hung thủ cao minh tới mức nào, quả thực không chê vào đâu được!

Trước kia, lúc Triệu Ngọc chơi cờ nói chuyện phiếm với đội trưởng Kim, đội trưởng Kim đã từng đề cập tới mấy tình huống mà ông ấy cho rằng có thể thoát tội một cách hoàn mỹ:

Thứ nhất, tìm người gánh tội, sau khi gây án, vu oan tội danh cho một người có động cơ gây án, khiến cho người này không có cách nào biện minh, ngồi tù thay mình;

Thứ hai, giả tạo chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, chỉ cần có thể chứng minh mình không có mặt ở hiện trường vụ án là có thể thoát khỏi hiềm nghi;

Mà thứ ba, đúng là tình huống của vụ án mất tích trên du thuyền, đó chính là giấu mình vào giữa rất nhiều người bị tình nghi, khiến cảnh sát không cách nào phân biệt ra!

Thậm chí, vụ án mất tích trên du thuyền còn cao minh hơn nữa, bởi vì du thuyền đang đi giữa biển rộng mênh mông, tất cả những người bị tình nghi lại trúng thuốc ngủ, bất tỉnh nhân sự.

Cho nên có vô vàn khả năng có thể xảy ra trong vụ án này, cũng có khả năng là Chu Hỉ Thành không cẩn thận rơi xuống biển, cũng có khả năng là tự sát, cũng có khả năng là có người bên ngoài lẻn lên thuyền giết chết hoặc bắt cóc Chu Hỉ Thành…

Đương nhiên, tuy các khả năng này có thể thành lập, nhưng đều đã bị đội cảnh sát điều tra trước kia loại trừ.

Đầu tiên, Chu Hỉ Thành không biết bơi, tính tình của anh ta rất là cẩn thận tỉ mỉ, khả năng không cẩn thận rơi xuống biển là rất nhỏ.

Hơn nữa, người bị tình nghi trúng thuốc ngủ, thẻ nhớ của camera trên du thuyền bị người ta lấy đi, con đường di chuyển vốn đã được định sẵn cũng bị người ta sửa đổi, chuyện này rõ ràng là có kế hoạch!

Tiếp theo, sự nghiệp của Chu Hỉ Thành phát triển không ngừng, đang lúc như mặt trời ban trưa, sao có thể tự sát?

Cuối cùng, suy đoán có người ngoài lẻn vào du thuyền cũng bị loại trừ.

Bởi vì trong quá trình điều tra, cảnh sát đã phát hiện thuốc ngủ còn sót lại trong hai chai rượu đỏ, một chai đồ uống và trong cốc của mọi người.

Mà sau khi kiểm tra đo lường chai rượu, lại không phát hiện ra dấu vết của ống tiêm, nói cách khác, hung thủ bỏ thuốc ngủ vào ngay lúc mọi người đang mở tiệc rượu!

Cho nên, dựa vào điểm này, khả năng là người ngoài gây án hầu như bằng không, hung phạm chính là một trong sáu người bị tình nghi kia!

Nhưng mà ngoài Hàn Ngạo Băng ra, tất cả những người khác đều nói mình bị thuốc ngủ gây hôn mê.

Hơn nữa, bởi vì du thuyền đã trôi dạt đến nơi rất rất xa nên khi được cứu viện, dù cảnh sát rút máu sáu người bị tình nghi để xét nghiệm thì đã không kiểm tra được gì nữa rồi!

Hàn Ngạo Băng nói đúng, cho dù có thể kiểm tra được thì e là cũng không thể chứng minh điều gì cả, sau khi hung thủ giết chết Chu Hỉ Thành, lấy thẻ nhớ của camera và sửa lại tuyến đường của du thuyền, hoàn toàn có thể tự uống thuốc ngủ, làm mình hôn mê giống như mọi người!

Như vậy… Trong sáu người này, rốt cuộc là ai đây?

Năm đó, có thể nói cảnh sát đã tra xét sáu người này vô cùng tường tận, thậm chí ngay cả tổ tông mười tám đời cũng điều tra luôn, nhưng mà cho dù là Lý Cần có hiềm nghi lớn nhất, cuối cùng cũng bởi vì không đủ chứng cứ mà không có cách nào khởi tố.

Bởi vậy có thể thấy được trình độ gây án của hung thủ trong vụ án này cao minh tới mức nào, quả thực là trước nay chưa từng có, đừng nói đã bốn năm trôi qua, cho dù là vừa mới xảy ra đi chăng nữa, Triệu Ngọc cũng chưa chắc có thể nghĩ ra cách phá án.

Trừ việc có thuốc ngủ sót lại, hoàn toàn không có chứng cứ nào khác.

Loại thuốc ngủ này có liều cao, chuyên dùng để điều trị an thần, tuy không mua được trên thị trường nhưng nếu thông qua một vài con đường đặc biệt thì vẫn có thể lấy được.

Cảnh sát triển khai điều tra về phương diện này, cuối cùng cũng không có kết quả gì.

Ngoài thuốc ngủ ra thì chỉ còn phòng của Chu Hỉ Thành thôi.

Lúc ấy, cảnh sát phát hiện phòng của Chu Hỉ Thành ở trên du thuyền trông có vẻ bừa bộn, giống như từng xảy ra một trận đánh nhau không quá kịch liệt, bàn bị lật, một vài đồ vật rơi xuống đất, cửa sổ cũng mở.

Bởi vậy, cảnh sát phán đoán, bởi vì hung thủ gây án vội vàng nên lúc hắn ta nhấc Chu Hỉ Thành lên định đẩy xuống biển qua cửa sổ thì có thể Chu Hỉ Thành đã tỉnh dậy, thế là hai bên xảy ra xô xát.

Nhưng mà cuối cùng Chu Hỉ Thành vẫn hôn mê, cho nên hung thủ mới thành công.

Cảnh sát kiểm tra hiện trường một cách tường tận thì phát hiện ra lông, vân tay và tế bào da vụn của bốn trong sáu người bị tình nghi, chỉ không có của Hàn Ngạo Băng và Lý Cần.

Nhưng mà bốn người này lại nói rằng mình đã từng tới phòng của Chu Hỉ Thành, để lại mấy thứ này là điều hết sức bình thường!

Về chuyện này, cảnh sát cũng không có cách nào chứng minh thêm một bước, cuối cùng mới khiến vụ án này trở nên bí ẩn, đến nay vẫn không thể xác nhận hung phạm là ai.

Cốc cốc cốc…

Vào lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên, Miêu Anh dẫn một cô gái trẻ tuổi tóc rối bời, cả người hơi run rẩy tiến vào trong phòng.

Cô gái trẻ tuổi này tên là Phan Tố Xuyến, là nữ thư ký đồng hành với Chu Vận Địch.

Cô ta vừa mới quay về bằng máy bay trực thăng của đội cứu viện, mặc dù có người khoác cho cô ta một cái áo bành tô nhưng cô ta vẫn lạnh tới mức không ngừng run rẩy.

Hốc mắt của cô gái này đỏ bừng, hiển nhiên là đã khóc.

“Cô hãy bình tĩnh lại trước đã” Miêu Anh an ủi: “Anh cảnh sát này muốn hỏi cô vài chuyện về Chủ tịch Chu, cô hãy trả lời đúng sự thật, nói không chừng sẽ có tác dụng trong việc tìm kiếm Chủ tịch Chu đấy!”

“Rơi xuống biển rồi… Hu hu…” Ai ngờ, Miêu Anh vừa nói như vậy, Phan Tố Xuyến lại òa khóc: “Chủ tịch rơi xuống biển rồi, còn cứu cái gì nữa!”

“Ít nhất…” Miêu Anh nói: “Chúng ta phải tìm ra người hại cô ta đúng không?”

“À…” Cô gái này nghe lời, nâng mắt lên, nói: “Hai người hỏi đi, tôi sẽ nói cho hai người tất cả những chuyện mà tôi biết…”

“Trong số những người trong khu khách quý của du thuyền…” Triệu Ngọc hỏi thẳng: “Ai có mâu thuẫn với Chu Vận Địch?”

“Mâu thuẫn?” Phan Tố Xuyến lắc đầu nói: “Không… Không có thì phải? Chủ tịch đối xử với bọn họ rất tốt, tuy có vài người từng có hiềm nghi sát hại chủ tịch tiền nhiệm, nhưng chị Chu cũng đâu làm khó bọn họ!”

“Tôi hỏi cô…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Chu Vận Địch có đề cập với cô về mục đích thực sự của việc cô ta mời các vị lãnh đạo cao cấp của công ty lên du thuyền lần này không?”

“Ừm, có nói…” Phan Tố Xuyến gật đầu nói: “Mấy năm gần đây, trong lòng chủ tịch vẫn luôn canh cánh việc anh trai mất tích, chị ấy luôn muốn biết rõ chân tướng”

“Cho nên, chị ấy định lợi dụng chuyến du lịch bằng du thuyền lần này để sáu người kia lộ dấu vết…”

“Chị ấy muốn tôi giả vờ không cẩn thận lộ ra một tin tức quan trọng với sáu người này, rằng chủ tịch đã tìm được manh mối của vụ án du thuyền năm đó…”

“Sau đó, chị ấy sẽ thông qua phản ứng của những người này để xác định rốt cuộc hung thủ là ai!”

“Nhưng mà…” Phan Tố Xuyến chảy nước mắt nói: “Vừa mới lên thuyền, kế hoạch của chúng tôi còn chưa bắt đầu thực hiện đâu! Chủ tịch… sao lại… Hu hu hu…”

Kế hoạch quả nhiên còn chưa bắt đầu, Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, bởi vậy có thể thấy việc Chu Vận Địch bị người ta đẩy xuống biển nói không chừng còn có nguyên nhân khác.

“Tôi hỏi cô” Triệu Ngọc lại nói: “Phòng của Chu Vận Địch đã bị người ta lật tung cả lên, hẳn là hung thủ muốn tìm thứ gì đó, cô cảm thấy đó sẽ là cái gì?”