← Quay lại trang sách

Chương 2185 Dụ rắn ra khỏi hang

“Tôi… làm sao mà biết được?” Phan Tố Xuyến mờ mịt: “Trong phòng của chủ tịch… có thể có gì chứ?”“Cô xác định…” Miêu Anh nghiêm túc hỏi: “Các cô còn chưa thực hiện kế hoạch loan tin tức giả kia đúng không? Có khi nào tên hung phạm kia đã nghe được phong phanh gì đó, cho rằng Chu Vận Địch nắm giữ chứng cứ gì, cho nên mới mạo hiểm giết người?”

“Không có, thật sự không có mà!” Phan Tố Xuyến nói: “Trước lúc xuất phát, chủ tịch còn đang do dự chuyện này mà! Chị ấy lo lắng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, hung thủ chẳng những hẳn không mắc mưu, ngược lại sẽ càng cảnh giác!”

“Chúng tôi… Ừm…” Phan Tố Xuyến không hề giấu giếm chút nào mà thẳng thắn nói: “Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là lén đặt camera và máy nghe trộm vào phòng của mấy người đó, giám sát phản ứng chân thật của bọn họ sau khi biết được tin tức rồi phán đoán ai mới là hung thủ chân chính!”

“Nhưng mà mấy cái… Mấy cái camera và máy nghe trộm vốn đã được chuẩn bị sẵn còn đang nằm trong túi của tôi mà! Nếu không tin thì hai người có thể kiểm tra xem!”

“Túi của cô?” Miêu Anh vội hỏi: “Túi đặt ở đâu?”

“Ngay trong… ngay trong phòng của tôi!” Phan Tố Xuyến chỉ ra ngoài cửa.

“Vậy…” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc một cái, ý hỏi có phải nên đi xem thử hay không?

“Tôi hỏi cô…” Nhưng mà Triệu Ngọc lại hỏi một câu hỏi khác: “Về kế hoạch muốn dụ rắn ra khỏi hang của Chu Vận Địch, còn có ai biết nữa không?”

“Chuyện này…” Phan Tố Xuyến suy nghĩ, nói: “Không có thì phải? Có vẻ như chỉ có hai chúng tôi biết thôi! Nếu còn có người khác thì chỉ có chủ tịch mới biết thôi!”

“Hai người không biết đâu, mãi đến đêm qua, chủ tịch vẫn còn đang do dự! Việc lắp đặt camera dù sao cũng là xâm phạm riêng tư của người ta, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”

“À… Nói như vậy…” Triệu Ngọc hỏi: “Cô ấy muốn cô lắp đặt mấy thứ đó à? Cô biết phải lắp đặt như thế nào hả?”

“Ừm…” Phan Tố Xuyến nhẹ gật đầu.

“Vậy tôi hỏi cô…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cô định mở cửa phòng những người đó như thế nào?”

“Ừm… Chủ tịch đã chuẩn bị kỹ càng rồi, chị ấy có một tấm thẻ vạn năng, có thể mở cửa phòng của mọi người” Phan Tố Xuyến nói: “Theo kế hoạch ban đầu thì chị ấy sẽ dẫn tất cả các nhân viên đi hội trường chúc mừng, còn tôi thì đi lắp camera vào phòng sáu người kia!”

“…” Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh một cái, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, liệu Giám đốc du thuyền Tề Kiến Hoa có biết chuyện này hay không?

Bởi vì chỉ có Tề Kiến Hoa mới có thẻ vạn năng có thể mở cửa tất cả các phòng của khu khách quý.

Đương nhiên, dù sao Chu Vận Địch cũng là chủ tịch, nếu muốn lấy được một tấm thẻ vạn năng cũng không phải việc khó gì.

“Tấm thẻ vạn năng kia…” Miêu Anh hỏi: “Có phải cũng đang ở chỗ của cô không?”

“Không” Phan Tố Xuyến lắc đầu: “Chắc nó vẫn đang ở chỗ của chủ tịch, chị ấy vẫn chưa đưa cho tôi đâu!”

Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại trao đổi ánh mắt, Miêu Anh nhìn đồng hồ, sau đó nhỏ giọng nói: “Phải một giờ nữa thì đội điều tra mới đến được, không bằng chúng ta chờ một lúc nữa đi!”

Ý của Miêu Anh rất rõ ràng, nếu bọn họ muốn điều tra phòng của Chu Vận Địch một cách triệt để và xác nhận tấm thẻ vạn năng kia thì phải đợi tiểu đội điều tra chuyên nghiệp đến đây mới được, tránh phá hoại hiện trường.

“Phan Tố Xuyến” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào cô gái đeo kính này, hỏi: “Đêm qua, cô đang làm gì?”

“Tôi… Tôi ở trong phòng mình, không đi đâu cả!” Phan Tố Xuyến không cần nghĩ ngợi đã trả lời ngay: “Bởi vì sáng hôm nay, chủ tịch phải cử hành một cuộc họp qua video với phía đối tác bên Mĩ, thương lượng việc góp vốn nghiên cứu phát triển du thuyền thế hệ mới, cho nên tôi phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu…”

“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Tối hôm qua, cô không gặp Chu Vận Địch hả?”

“Sau khi ăn cơm chiều, chủ tịch dặn dò tôi vài câu” Phan Tố Xuyến nói: “Sau đó thì đi ra ngoài, không hề gặp mặt, nhưng mà…” Cô ta suy nghĩ, lại bổ sung thêm: “Tuy không gặp nhưng mà có liên lạc qua WeChat!”

“Tôi… Ừm… Tôi hỏi chị ấy mấy vấn đề về cuộc họp, chị ấy có trả lời lại tôi…”

“Tôi còn hỏi chị ấy về kế hoạch của chúng tôi, chị ấy bảo chờ đã…” Nói xong, Phan Tố Xuyến lấy di động của mình ra: “Nếu hai người không tin thì có thể kiểm tra, trên đây vẫn còn ghi chép cuộc trò chuyện đấy!”

“À…”

Được Triệu Ngọc ra hiệu, Miêu Anh nhận lấy điện thoại di động. Nếu Phan Tố Xuyến không nói dối thì tức là cô ta đã được loại khỏi diện bị hiềm nghi.

“Như vậy…” Triệu Ngọc suy nghĩ, nói: “Tiếp theo, cô hãy nói cho tôi những chuyện đã xảy ra trong buổi sáng hôm này đi…”

Thế là Triệu Ngọc triển khai hỏi Phan Tố Xuyến sâu thêm một bước, hỏi rất nhiều vấn đề rồi mới kết thúc cuộc trò chuyện lần này.

Sau khi Phan Tố Xuyến rời khỏi, Miêu Anh chỉ vào laptop trên bàn, gật đầu nói: “Tài liệu trong di động của Phan Tố Xuyến đã được sao chép lại rồi, chúng ta có thể từ từ xem!”

“Vừa rồi em có nhìn lướt qua một lượt” Miêu Anh nói: “Đúng như cô ta nói, chẳng qua… Cách trò chuyện của hai người bọn họ có vẻ ái muội…”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Anh đã nhận ra từ lâu rồi, xem ra lời đồn là thật!”

“Hả?” Miêu Anh bất ngờ: “Anh nhận ra cái gì?”

“Chủ tịch của một tập đoàn lớn như vậy, đi du lịch bằng du thuyền mà chỉ dẫn theo một nữ thư ký, tuổi lại còn trẻ như vậy, chắc chắn không đơn giản!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Có điều, quan hệ giữa cô ta và Chu Vận Địch không ảnh hưởng tới việc điều tra vụ án này…”

“Triệu Ngọc” Miêu Anh suy nghĩ, hỏi: “Anh nói xem, có phải chúng ta nên nói chuyện với Tề Kiến Hoa và ông lão người Ý kia hay không? Chu Vận Địch muốn dụ rắn ra khỏi hang, dù sao cũng là chuyện trái pháp luật, cô ta hẳn phải lấy được sự đồng ý của hai người đó trước mới đúng?”

“Khả năng không lớn!” Triệu Ngọc nói: “Nếu hai người kia đồng ý, như vậy Chu Vận Địch sẽ không cần chuẩn bị thẻ mở cửa phòng vạn năng gì đó”

“Anh cảm thấy, tuy Chu Vận Địch là chủ du thuyền nhưng chuyện lắp camera sẽ ảnh hưởng tới danh dự của du thuyền, giám đốc và thuyền trưởng của du thuyền chắc chắn sẽ không đồng ý”

“Chắc là Chu Vận Địch đã lấy được thẻ mở cửa phòng vạn năng kia qua con đường khác…”

“Hắt xì…” Tiểu thư Miêu bỗng nhiên hắt hơi một cái.

“Xem đi…” Triệu Ngọc nhanh chóng thân thiết hỏi: “Anh nói thế nào? Em đã uống rễ bản lam chưa?”

“Uống rồi mà” Tiểu thư Miêu lấy khăn tay ra lau, nói: “Cảm cúm mà thôi, không sao cả! Em chỉ cảm thấy vụ án này hình như càng ngày càng không bình thường!”

“Nghĩa là sao?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Vì sao em lại nói như vậy?”

“Em cứ cảm thấy…” Miêu Anh trịnh trọng nói: “Vụ án này khó như vậy, chúng ta hãy làm từng chuyện từng chuyện một đi! Triệu Ngọc, du thuyền nhỏ là du thuyền nhỏ, du thuyền lớn là du thuyền lớn, anh cứ nhảy qua nhảy lại như vậy, rất dễ lẫn!

“Em vẫn cho rằng chúng ta nên bỏ qua vụ án bốn năm trước, tập trung tinh thần làm rõ vụ án Chu Vận Địch rơi xuống biển trước mới đúng!”

“Dù sao thì vụ án này xảy ra ngay trước mắt chúng ta, có rất nhiều manh mối chờ chúng ta khai quật, hơn nữa hung thủ có thể chính là một trong những người bị tình nghi kia, chúng ta phải phân rõ chủ yếu và thứ yếu mới được!”

“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ một phen, nói: “Em nói rất có lý, nhưng mà cảm giác của anh thì ngược lại với em, trong hai vụ án này, anh cảm thấy vụ án bốn năm trước dễ giải quyết hơn!”

“Mà Chu Vận Địch mất tích mới là chuyện khiến người ta đau đầu thật sự!”

“Không thể nào? Anh đang đùa gì thế?” Miêu Anh kinh ngạc líu lưỡi: “Anh còn chưa thẩm vấn hết người bị tình nghi đâu! Chẳng lẽ anh đã biết hung thủ là ai rồi à?”