← Quay lại trang sách

Chương 2186 Thuốc ngủ

“Đương nhiên là nói đùa rồi” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ anh vẫn chưa làm rõ được chuyện gì cả! Cho dù anh có là thần thám danh chấn vũ trụ lay động càn khôn thì cũng phải cho anh chút thời gian chứ!”“…” Tiểu thư Miêu tặng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.

“Anh vẫn cảm thấy hai vụ án này không hề mâu thuẫn” Triệu Ngọc nói: “Bất kể giữa chúng có quan hệ gì hay không thì chúng ta cũng cần nhiều chi tiết hơn!”

“Chỉ tiếc…” Triệu Ngọc chỉ bản ghi chép tràn ngập tài liệu của mình: “Ở đây không có bảng trắng, viết trên giấy tốn sức quá!”

“Triệu Ngọc…” Tiểu thư Miêu trịnh trọng: “Em cảm thấy em vẫn phải nhắc nhở anh một phen, anh đừng quên chúng ta lên du thuyền làm gì!”

“Tuy vụ án quan trọng, nhưng cũng không thể xem nhẹ nhiệm vụ của chúng ta được!”

“Anh biết, anh biết mà…” Triệu Ngọc nói: “Em yên tâm đi! Anh có chừng mực! Như vậy đi, em giúp anh gọi người kế tiếp vào đây, chúng ta tiếp tục thẩm vấn!”

“Em cảm thấy…” Miêu Anh chỉ ra ngoài cửa, nói: “Em cần đi thăm dò cô gái Phan Tố Xuyến kia đấy! Xem cô ta có nói thật hay không? Những thứ đã chuẩn bị sẵn như camera gì gì đó…”

“Không cần đâu” Triệu Ngọc xua tay nói: “Bây giờ mới vừa bắt đầu thẩm tra xử lý vụ án thôi, chúng ta lại chỉ có hai người, vẫn nên đi theo trình tự trước đã!”

“Cô gái tên Phan Tố Xuyến kia chắc là không nói dối…”

“Được rồi” Miêu Anh lại chỉ ra ngoài cửa: “Như vậy, kế tiếp chúng ta nên gọi ai vào?”

“Tùy đi!” Triệu Ngọc lại không sao cả: “Gọi đại một người bị tình nghi vào là được!”

“Anh… Được rồi…” Miêu Anh hiểu biết tính cách của Triệu Ngọc, gật đầu nói: “Vậy em đi gọi một người vào!”

Nói xong, tiểu thư Miêu bước ra khỏi căn phòng.

Triệu Ngọc thì dùng sức bấm huyệt Thái Dương của mình, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không thể không nói, việc Chu Vận Địch đột nhiên rơi xuống biển khiến Triệu Ngọc không kịp trở tay.

Đêm qua, hắn vốn đã đồng ý với Chu Vận Địch rằng sẽ liên thủ với cô ta điều tra chân tướng của vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước.

Nói lời thật lòng, đúng là hắn không phải vì một trăm triệu tiền thù lao kia, chỉ là vì nhất thời ngứa nghề mà thôi.

Đối với hắn, vụ án mất tích trên du thuyền là một vụ án rất có tính khiêu chiến, hắn rất muốn nếm thử xem sao.

Cho nên đêm qua hắn gần như không ngủ, vẫn luôn nghiên cứu vụ án năm đó, nghĩ cách tiến hành điều tra sáu người bị tình nghi kia.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ, sáng sớm hôm nay lại nhận được tin dữ như vậy!

Không ngờ Chu Vận Địch lại rơi xuống biển ngay giữa đêm khuya!

Rất rõ ràng, Chu Vận Địch không thể nào tự sát hoặc là rơi xuống biển do ngoài ý muốn được, nhất định là có người đã đẩy cô ta khỏi du thuyền!

Như vậy… Người này sẽ là ai?

Có liên quan đến vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước hay không?

Vì sao Chu Vận Địch lại gặp phải vận mệnh giống như anh trai của cô ta?

Còn nữa, đêm qua, Chu Vận Địch vừa nhận ra mình ở chỗ sòng bạc, mới trao đổi việc điều tra vụ án với mình, sao lại đột nhiên bị người ta mưu hại rồi?

Có khi nào… Việc cô ta rơi xuống biển có liên quan đến mình không?

Đúng thế!

Triệu Ngọc cảm thấy mình còn phải điều tra thêm video theo dõi của sòng bạc đêm qua, xem lúc mình đại náo sòng bạc, có ai âm thầm quan sát mình hay không…

Cốc cốc cốc…

Sau tiếng đập cửa, một người đàn ông mập mạp mặc quần áo thể thao đi vào phòng.

Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, lập tức nhận ra người này là một trong sáu người bị tình nghi – Trương Mãnh Hải.

Trương Mãnh Hải là chủ quản hậu cần của Tập đoàn Thiên Cần, bởi vì có xuất thân là đầu bếp kỳ cựu nên trong vụ án bốn năm trước, gã ta phụ trách nấu nướng, cung cấp thức ăn ngon miệng cho mọi người trên du thuyền.

Trong hồ sơ có ghi lại, năm đó cảnh sát đã tiến hành xâm nhập điều tra về gã ta, không phát hiện giữa gã ta và Chu Hỉ Thành có mâu thuẫn gì, ngược lại, việc gã ta có thể từ vị trí một người đầu bếp lên chức chủ quản hậu cần, tất cả đều do một tay Chu Hỉ Thành cất nhắc.

Cho nên gã ta là người duy nhất không có động cơ giết người trong sáu người bị tình nghi.

Bây giờ, Trương Mãnh Hải là một cao thủ nịnh hót, sau khi chào hỏi Triệu Ngọc còn không quên thuận tiện khen tặng một câu: “Tôi đã sớm nghe nói danh tiếng của thần thám Triệu rồi, thật không ngờ cậu lại vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai như thế này!”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Chỉ trẻ tuổi đẹp trai thôi thì chưa đủ, còn phải thêm vài từ như phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự và anh hoa nội liễm mới được!”

“…” Trương Mãnh Hải đỏ mặt không nói gì thêm, hiển nhiên chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như vậy.

“Thôi được rồi, hãy nói chính sự đi!” Triệu Ngọc đứng đắn nói: “Tôi chủ yếu hỏi ông hai chuyện, chuyện thứ nhất là vụ bốn năm trước, chắc ông hiểu rồi, chuyện thứ hai là vụ hiện tại, chắc ông cũng hiểu luôn rồi!”

“Đúng, đúng, tôi hiểu mà, hiểu mà!” Nhãn lực của Trương Mãnh Hải rất mạnh, lúc này không nói những lời vô nghĩa nữa, trực tiếp kể lại vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước từ thị giác của mình một lần nữa.

Giống như hai người trước đó, khẩu cung của gã ta cũng giống những gì ghi trong hồ sơ như đúc, thậm chí, ngay cả những món ăn mà gã ta làm trên thuyền ngày đó cũng có thể kể lại không sót gì!

“Không thể nào?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Trí nhớ của ông siêu thế cơ à? Ngay cả đồ ăn mà ông cũng nhớ rõ?”

“Đương nhiên rồi!” Trương Mãnh Hải nói với vẻ tự hào: “Một đầu bếp đủ tư cách cần có một trí nhớ siêu phàm, bằng không, nếu lỡ tay để nhiều hoặc thiếu một nguyên liệu nào đó thì món ăn ấy xem như xong đời rồi!”

“Ái chà” Triệu Ngọc nhìn ảnh chụp trong hồ sơ thì thào nói: “Cua hoàng đế, hải sâm, trứng cá muối… Những món các ông ăn đêm đó chắc chắn có giá trị rất xa xỉ nhỉ?”

“Đúng vậy” Trương Mãnh Hải gật đầu nói: “Đều là nguyên liệu nấu ăn tươi nhất, đương nhiên còn cần đầu bếp cao cấp nhất mới phát huy được hương vị của chúng, đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi lần Chủ tịch Chu ra biển đều phải dẫn tôi theo!”

“Rượu… Chắc là cũng không rẻ nhỉ?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Đương nhiên rồi” Trương Mãnh Hải nói: “Petrus năm 2011, Lafite năm 82! Hơn nữa, là hai chai đấy!”

“Chắc ông cũng biết…” Triệu Ngọc nâng mí mắt: “Thuốc ngủ bị bỏ vào trong rượu chứ?”

“Đúng, tôi có nghe nói!” Trương Mãnh Hải gật đầu.

“Vậy ông cảm thấy, trong sáu người các ông…” Triệu Ngọc hỏi: “Ai có cơ hội bỏ thuốc vào rượu?”

“Thú vị thật, tôi không hiểu, vì sao tất cả mọi người đều cho rằng tôi biết ai là người bỏ thuốc vào rượu chứ?” Trương Mãnh Hải tỏ ra vô tội, nói: “Lúc ấy, Chủ tịch Chu tự mình mở một chai, sau đó bảo tôi mở chai thứ hai!”

“Sau khi mở rượu, chúng tôi rót rượu vào bình thở vang*, sau đó, tôi lập tức đi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn!”

* Bình hứng (Decanter) hay còn gọi là bình thở, bình đựng rượu và được làm chủ yếu từ thủy tinh hoặc pha lê, có mặt thoáng khá rộng ở bên trong. Bình này giúp rượu tiếp xúc được thật nhiều với không khí, để oxygen tác động vào rượu dễ dàng và giúp rượu “thở” nhanh hơn. Rượu vang thở là khái niệm chỉ sự chuyển hóa và thay đổi về hương và vị diễn ra liên tục kể tự khi mở nút chai rượu vang, rượu vang tỏa hương thơm mạnh mẽ hơn, vị chát của rượu đằm xuống và dịu đi.

“Sau đó, bởi vì tiệc tối của chúng tôi diễn ra rất lâu nên tôi phải thường xuyên đi vào phòng bếp bổ sung đồ ăn, cho nên trong số mọi người, tôi là người không có khả năng biết ai là người giở trò trong rượu nhất!”

“À…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu: “Thì ra là thế…”

“Cậu cảnh sát à. “ Trương Mãnh Hải lại bổ sung thêm: “Bốn năm trước, tôi có nói với cảnh sát rồi, tôi cho rằng thuốc ngủ không được bỏ vào ngay từ đầu đâu!”

“Hả? Thế à?” Triệu Ngọc tò mò.

“Bởi vì…” Trương Mãnh Hải nhớ lại: “Rượu đắt tiền như thế, chúng tôi thưởng thức từng ngụm từng ngụm một, cái bà Hàn Ngạo Băng kia thì không uống”

“Đêm đó, chúng tôi uống rất lâu, bắt đầu từ bảy giờ mãi cho đến hơn mười giờ mới dần dần không nhớ gì!”

“Nếu như bị bỏ thuốc ngủ ngay từ đầu thì chỉ sợ chúng tôi không thể nào uống đến tận mười giờ mà đã té xỉu từ lâu mới đúng?”

“À…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nói cách khác, tên hung thủ kia đã lặng lẽ bỏ thuốc vào lúc các ông đang uống rượu dùng bữa hả?”