← Quay lại trang sách

Chương 2187 Ai là người rót rượu?

“Đúng, chắc chắn là như thế!” Trương Mãnh Hải nói rất khẳng định: “Thừa dịp người khác không chú ý, lén bỏ thuốc ngủ vào!”“Chỉ tiếc camera bị người ta động vào, bằng không, chúng ta đã có thể nhìn thấy người bỏ thuốc là ai rồi!”

“À…” Triệu Ngọc dường như hiểu ra điều gì, suy nghĩ một phen, lại hỏi: “Tôi nhớ hình như rượu còn dư không ít phải không? Trong bình rượu, trong bình thở và cả trong ly của các ông, hình như đều còn dư nhỉ?”

“Các ông uống trong một thời gian dài như thế mà chỉ uống có một chút thôi sao?”

“Đương nhiên rồi!” Trương Mãnh Hải xấu hổ nói: “Rượu ba mươi nghìn bảng Anh một chai, cho dù chủ tịch bảo chúng tôi cứ uống thoải mái, nhưng chúng tôi sao dám thật sự uống thoải mái chứ?”

“Hơn nữa, nói thật nhé, rượu đó không ngon bằng loại rượu đỏ mấy trăm tệ một chai đâu, rượu có hơi chát, chúng tôi uống không quen…”

“Rượu đỏ, cứ đặt trên bàn như vậy thôi, trong phòng ăn lại có nhiều người như vậy…” Triệu Ngọc tràn ngập nghi ngờ nói: “Tên hung thủ kia thật sự có cơ hội bỏ thuốc sao?”

“Đúng đấy!” Trương Mãnh Hải gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ về khả năng này rồi! Thuốc ngủ không phải là dạng thuốc viên à? Sau khi thả vào trong chai rượu thì còn phải khuấy nó lên nữa đúng không?”

“Nhưng tôi còn nhớ rõ là hai chai rượu kia vẫn luôn được đặt cố định trên bàn, hình như không hề di chuyển vị trí mà? Trừ tôi ra thì còn sáu người nữa, tương đương với việc chai rượu đó đặt trước mặt sáu người, chuyện này đúng là khó khăn!”

“Đúng rồi, trước kia, tôi nghĩ như thế này…” Trương Mãnh Hải hưng phấn nói: “Người bỏ thuốc đó, có khi nào đã thừa dịp lúc rót rượu mà lặng lẽ bỏ thuốc vào hay không?”

Nghe nói như thế, Triệu Ngọc không kìm lòng được vỗ tay một cái, bởi vì hắn cũng nghĩ tới điểm này, lập tức hỏi: “Như vậy… Ông còn nhớ đã có ai từng cầm chai lên rót rượu không?”

“Nhớ chứ, tôi có nhớ!” Trương Mãnh Hải nói: “Chỉ có hai người từng động vào chai rượu kia thôi, một người là bản thân Chủ tịch Chu, người còn lại là thư ký của Chủ tịch Chu – Y Cầm!”

“Y Cầm?” Triệu Ngọc nhíu mày.

Y Cầm là thư ký của Chu Hỉ Thành, từng có quan hệ mập mờ với Chu Hỉ Thành.

Về cô Y Cầm này, năm đó cảnh sát cũng từng điều tra trọng điểm, nhưng mà không phát hiện giữa cô ta và Chu Hỉ Thành từng có mâu thuẫn gì.

Hơn nữa, dưới tình huống lúc ấy, Chu Hỉ Thành là người che chở cho Y Cầm, Chu Hỉ Thành đã đồng ý rằng sau này sẽ giao một công ty con cho cô ta quản lý.

Hơn nữa, Y Cầm giống như Hàn Ngạo Băng, sức lực của cô ta có hạn, rất khó kéo được Chu Hỉ Thành vốn nặng gấp đôi mình.

“Có điều…” Lúc này, Trương Mãnh Hải lại bắt đầu do dự: “Tôi không chắc lắm, bởi vì tôi phải đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, tôi không biết trong lúc đó, những người khác có dùng bình thở rót rượu hoặc là đã xảy ra tình huống gì khác hay không…”

Lúc Trương Mãnh Hải nói chuyện, Triệu Ngọc đã mở hồ sơ ra, xem những ghi chép về thuốc ngủ trong quá trình điều tra.

Dựa theo điều tra của cảnh sát năm đó, họ đã tìm được tổng cộng sáu dấu vân tay trên chai rượu, trong sáu dấu vân tay này, chỉ riêng không có vân tay của người bị tình nghi Lý Cần!

Nhưng mà chuyện này chẳng những không loại trừ hiềm nghi của Lý Cần mà ngược lại càng khiến cảnh sát hoài nghi hơn, cho rằng Lý Cần cố ý không chạm vào hai chai rượu kia.

Dù sao thì việc bỏ thuốc ngủ vào trong chai rượu không cần thiết chạm vào thân chai.

Đương nhiên, đạo lý là thế này, nhưng cho dù có phát hiện vân tay của những người khác cũng không có cách nào chứng minh những người này đều có hiềm nghi.

Cho nên cuộc điều tra về thuốc ngủ cuối cùng vẫn rơi vào bế tắc, không có cách nào tiếp tục.

“Nếu… Trí nhớ của ông tốt như vậy” Triệu Ngọc lại hỏi: “Thế ông còn nhớ tối hôm đó có chuyện gì bất thường không?”

“Không bình thường hả?” Trương Mãnh Hải cố gắng nhớ lại, nói: “Điểm bất thường lớn nhất chắc chắn là Hàn Ngạo Băng nhỉ?”

“Chúng tôi tổ chức bữa tiệc nội bộ, chỉ có bà ta là người ngoài! Chắc chắn lúc nói chuyện sẽ hơi ngượng nghịu, có mấy chuyện vì liên quan tới cơ mật buôn bán nên chúng tôi không dám nói lung tung!” Trương Mãnh Hải bĩu môi nói: “Hơn nữa, tuy bà ta không uống Petrus nhưng mà bà ta ăn không ít trứng cá muối đâu!”

“…” Triệu Ngọc trợn mắt lên, không ngờ người đầu bếp này lại keo kiệt như vậy.

“Cậu không biết đấy thôi” Có thể là thấy được Triệu Ngọc đảo mắt khinh bỉ, Trương Mãnh Hải nhanh chóng giải thích: “Đó là trứng cá muối cá tầm thượng hạng đấy, nếu nói một muỗng mười nghìn cũng không hề khoa trương đâu!”

“Thứ đó phải ăn tươi mới ngon, cho nên tôi chỉ chuẩn bị một ít thôi, là món ăn tinh túy đó! Nhưng người phụ nữ đột nhiên lên thuyền này lại làm đảo lộn kế hoạch của tôi, suýt nữa thì không đủ ăn…”

Mẹ ơi, một muỗng mười nghìn? Khái niệm gì đây?

Triệu Ngọc líu lưỡi, cảm thấy ông đầu bếp mập này có vẻ khoa trương.

“Có điều, tôi cũng có hơi ngẩn ngơ” Trương Mãnh Hải nhớ lại: “Tôi nhớ mang máng hình như lúc ấy chúng tôi đã ăn sạch tất cả trứng cá muối, nhưng sau khi tôi tỉnh lại từ trong hôn mê thì hình như trên bàn lại còn lại một ít trứng cá muối…”

“Thứ này đắt tiền hơn cả vàng, tôi khá để ý đến nó, nhưng có lẽ là tôi nhớ lầm, chắc có ai đó không ăn hết thì sao?”

“Hửm?” Nghe thấy câu này, Triệu Ngọc lật hồ sơ rất nhanh, nhanh chóng tìm được một tấm ảnh chụp hiện trường.

Ảnh chụp rất rõ ràng, trên bàn ăn còn lại một chút trứng cá muối. Có điều không biết là vấn đề của ảnh hay là vì đã không còn tươi mới mà số trứng cá muối này có màu đen lạ lùng.

Phía dưới ảnh chụp còn đính kèm báo cáo xét nghiệm tất cả các nguyên liệu nấu ăn, dựa theo kiểm nghiệm của cảnh sát, hiện trường chỉ có hai chai rượu vang, bình thở, còn có cốc của mọi người là có thành phần thuốc ngủ.

Mà những nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn khác thì không có.

Cho nên cảnh sát kết luận vấn đề nhất định nằm trong rượu vang, cho rằng chỉ cần tìm ra người bỏ thuốc ngủ là có thể tìm ra chân tướng của vụ án mất tích trên du thuyền.

Nhưng cảnh sát năm đó còn không tìm ra được, đối với Triệu Ngọc bây giờ mà nói không thể nghi ngờ còn khó hơn lên trời, gần như là chuyện không có khả năng.

Sau đó, Triệu Ngọc lại hỏi Trương Mãnh Hải một vài vấn đề chi tiết cùng với vài chuyện về Chu Vận Địch.

Trương Mãnh Hải thừa nhận, từ sau khi Chu Hỉ Thành mất tích, địa vị trong công ty của gã ta xuống dốc không phanh, gã ta vốn không có tài cán gì trong việc kinh doanh, một khi không có Chủ tịch Chu nâng đỡ, quyền lợi của gã ta hầu như đã bị Chu Vận Địch triệt tiêu hết, biến thành một chức vị chỉ có tiếng không có miếng.

Trong thời gian này, gã ta đã định từ chức mấy lần, làm lại nghề cũ, nhưng một là tiền lương của công ty không thấp, hai là gã ta đã quen với cuộc sống an nhàn như hiện tại rồi, không thể quay về phòng bếp chịu khổ nữa!

Cho nên gã ta cứ chấp nhận như vậy thôi.

Khác với cảnh ngộ của những người bị tình nghi khác, tính tình của Trương Mãnh Hải khéo đưa đẩy, sành sỏi, giỏi nịnh hót, hơn nữa còn có hiềm nghi nhỏ nhất trong vụ án mất tích trên du thuyền, cho nên mấy năm nay sinh sống không tệ lắm.

Đối với nữ cường nhân Chu Vận Địch này, Trương Mãnh Hải nói thẳng rằng đừng nhìn mình mang chức chủ quản hậu cần, nhưng trên thực tế, lần họp nào Chu Vận Địch cũng không thèm gọi mình.

Cho nên gã ta gần như không giao thiệp gì với Chu Vận Địch, nên vốn không có khả năng đẩy cô ta xuống biển.

Mặt khác, gã ta còn nói rằng đêm qua, gã ta và hai lãnh đạo cấp cao thuộc bộ phận kinh doanh của công ty chơi đấu địa chủ, đến hơn hai giờ khuya mới thôi, hai người kia có thể chứng minh cho mình…

Sau khi thẩm vấn Trương Mãnh Hải xong, Triệu Ngọc không tiếp tục hỏi những người bị tình nghi khác, vì lúc này, nhân viên giám chứng từ Tịnh Hải đã đến nơi…