Chương 2188 Ai là người quen
Tổng cộng có ba nhân viên giám chứng từ Tịnh Hải đặc biệt chạy tớiSau khi giới thiệu ngắn gọn, ba người bắt đầu công tác thu thập, điều tra phòng của Chu Vận Địch.
Trước đó vì bảo vệ hiện trường nên Triệu Ngọc chỉ xem xét hiện trường một cách đơn giản, chứ chưa cẩn thận tìm kiếm.
Giờ phút này, thừa dịp nhân viên giám chứng làm việc, hắn lại tiến vào hiện trường lần nữa, vừa kiểm tra phòng của Chu Vận Địch vừa cố gắng suy nghĩ chuyện gì đó.
Phòng của Chu Vận Địch thật sự rất bừa bộn, có rất nhiều đồ vật bị vứt lung tung trên mặt đất. Rương hành lý của Chu Vận Địch cũng bị người ta mở ra, quần áo bên trong cũng bị ném khắp nơi…
Hiện trường như vậy, thoạt nhìn rất giống một vụ cướp bóc hoặc là trộm cắp.
Như vậy… Có khi nào việc Chu Vận Địch rơi xuống biển chỉ là chuyện ngoài ý muốn hay không?
Vào đêm đó, có kẻ trộm vào phòng của cô ta muốn thực hiện hành vi trộm cướp, nào ngờ trùng hợp đụng phải Chu Vận Địch quay lại, kẻ trộm dưới sự hoảng loạn đánh ngất xỉu hoặc là giết chết Chu Vận Địch, sau đó đẩy cô ta xuống biển?
Nhưng mà…
Đây dù sao cũng là du thuyền, bên ngoài có nhiều camera như vậy, thật sự có kẻ trộm to gan dám ăn trộm ở trên du thuyền sao?
Còn nữa, sau khi điều tra video theo dõi lần một, bọn họ không phát hiện ra đêm đó có người đáng nghi nào rời khỏi khu khách VIP.
Nói cách khác, cho dù thật có kẻ trộm thì kẻ trộm kia vẫn còn ở trong khu khách VIP.
Chuyện này… Làm sao có thể chứ?
“Không có… Không có thứ gì đáng giá cả…” Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có giọng nói của nữ thư ký vang lên.
Hóa ra, Miêu Anh cũng có suy nghĩ giống như Triệu Ngọc, cô đang hỏi nữ thư ký của Chu Vận Địch là Phan Tố Xuyến ở ngoài cửa.
“Chủ tịch của chúng tôi tính tình khiêm tốn” Phan Tố Xuyến nói: “Ngày thường chị ấy không thích đeo vàng đeo bạc đâu, lần này lên du thuyền, ngoại trừ mấy bộ quần áo ra, chị ấy không mang theo thứ gì đáng giá cả!
“Không phải, tuyệt đối không phải kẻ trộm đâu!”
“Đâu thể nói chắc chắn như vậy được chứ?” Lúc này, người Ý tên Tất Quốc Thắng kia nói: “Các ông biết Chủ tịch Chu không hề mang đồ gì đáng giá theo, nhưng mà kẻ trộm thì không biết!”
“Có lẽ hắn ta cho rằng đây là căn phòng xa hoa nhất trên du thuyền, trong phòng chắc chắn sẽ có thứ gì đó quý giá”
“Nhưng mà cửa phòng khách quý của các ông dễ mở như vậy à?” Phan Tố Xuyến nghi ngờ: “Một kẻ trộm bình thường có thể tiến vào một cách dễ dàng ư?”
“Không, hoàn toàn không có chuyện này đâu” Tề Kiến Hoa vội vàng giải thích: “Khóa điện tử của chúng tôi tuyệt đối không thể bị người ta cạy mở, với lại các ông nhìn đi, cánh cửa này đâu có dấu vết cậy khóa chứ?”
“Như vậy thì…” Miêu Anh phân tích: “Chỉ có thể là người quen gây án thôi, là Chu Vận Địch tự mình mở cửa cho hung thủ!”
“Nhưng mà, nếu vậy thì…” Phan Tố Xuyến lắc đầu nói: “Chẳng khác gì vấn đề lại quay về điểm xuất phát, các anh nghĩ thử xem, nếu là một trong sáu người bị tình nghi kia thì liệu Chủ tịch Chu có mở cửa cho bọn họ không?”
“Cho nên…” Tề Kiến Hoa nhếch miệng nói: “Ý của cô là người đẩy Chủ tịch Chu xuống biển không phải là một trong sáu người bị tình nghi kia, mà là… Mà là một người khác – người không khiến chủ tịch nghi ngờ?”
Tề Kiến Hoa vừa nói như vậy thì tất cả mọi người đều giật mình tại chỗ, suy nghĩ cẩn thận xem ai là người khiến Chu Vận Địch thả lỏng cảnh giác.
“Ông, tôi” Phan Tố Xuyến chỉ Tề Kiến Hoa trước, sau đó lại chỉ vào mình: “Tôi thấy trong chuyến du lịch bằng du thuyền lần này, chỉ có hai chúng ta mới có thể khiến chủ tịch mở cửa mà không hề băn khoăn, đúng không?”
“Cô…” Tề Kiến Hoa hoảng sợ: “Cô nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô nghi ngờ tôi sao?”
“Tôi không hoài nghi ông” Phan Tố Xuyến nói: “Mỗi người chúng ta đều đã cung cấp cho cảnh sát quỹ tích hành động của chúng ta tối hôm đó, tôi muốn biết ông đã ở đâu?”
“Cô… Cô như thế này mà bảo không hoài nghi tôi à?” Tề Kiến Hoa tức giận nói: “Tối hôm qua, tôi đã thị sát du thuyền với Chủ tịch Chu, chào tạm biệt cô ấy tại sòng bạc, sau đó về phòng mình ngủ!”
“Nếu không tin thì các người có thể kiểm tra video clip mà? Cô… Tại sao cô lại hoài nghi tôi hả?” Tề Kiến Hoa giận dữ nói: “Tôi và chủ tịch không oán không thù, tôi hại cô ấy làm gì chứ?”
“Anh đừng kích động” Miêu Anh thấy tình hình không ổn, vội vàng khuyên can: “Giám đốc Tề, anh hãy chuyên nghiệp một chút, trong vụ án này, chúng tôi đều phải điều tra và đối xử bình đẳng với tất cả những người từng tiếp xúc với Chủ tịch Chu!”
“Đối xử bình đẳng chứ gì?” Tề Kiến Hoa chỉ vào Triệu Ngọc trong phòng: “Kia kìa! Đêm qua, người Chủ tịch Chu gặp cuối cùng chính là anh ta đấy!”
“Sao các người không hoài nghi anh ta hả?”
“Đậu xanh rau má nhà ông chứ!” Kết quả, hắn ta vừa nói câu này xong, trong phòng lập tức vang lên tiếng chửi rủa của Triệu Ngọc: “Chẳng lẽ không phải các ông vội vàng tới tìm tôi, muốn tôi phá án hả?”
“Nếu các ông dám hoài nghi thì ông đây sẽ bỏ gánh giữa đường đấy!” Triệu Ngọc vỗ ngực mà quát: “Đậu xanh rau má nhà nó chứ! Ông đây là thần thám Triệu Ngọc uy chấn vũ trụ, lay động càn khôn, là người chuyên bắt tội phạm giết người đó!”
Triệu Ngọc rống lên khiến Tề Kiến Hoa nhất thời sợ tới mức biến sắc, không dám nói lung tung nữa.
“Tôi nói cho các ông biết” Triệu Ngọc bước ra khỏi phòng, chỉ ra hành lang bên ngoài và nói: “Chuyện Chu Vận Địch rơi xuống biển chắc chắn không phải là bọn trộm cướp gây ra đâu!”
“Chắc chắn hung thủ đã chuẩn bị kỹ càng ngay từ đầu rồi! Đây là một vụ án mưu sát có dự mưu, có kế hoạch!”
“Tức là sao?” Mọi người sửng sốt, Phan Tố Xuyến hỏi: “Anh… Sao anh dám khẳng định như vậy chứ?”
“Bên này là khu khách VIP, kẻ trộm cấp thấp không dám xông vào, kẻ trộm cao cấp thì sẽ phải tìm hiểu tin tức từ đầu” Triệu Ngọc nói: “Một khi bọn họ biết tính tình Chu Vận Địch khiêm tốn thì sẽ không hành động đâu!”
“Còn một điểm nữa” Triệu Ngọc vươn một ngón tay ra: “Cho dù là kẻ trộm to hay nhỏ đi nữa, bọn chúng đều sẽ không ra tay lúc du thuyền vừa mới khởi hành mà sẽ tiến hành khảo sát thực địa, đợi đến lúc chuyến đi sắp kết thúc rồi mới ra tay!”
À…
Mọi người nghe Triệu Ngọc phân tích, đều cảm thấy rất có lý.
“Như vậy…” Phan Tố Xuyến chỉ vào cái hốc ngoài cửa, nói: “Suy đoán của tôi lúc trước có khả năng xảy ra không? Tên hung thủ kia núp sẵn trong tủ điều khiển nguồn điện, đợi đến lúc chủ tịch mở cửa thì hắn ta đột nhiên xông tới, đẩy chủ tịch vào phòng?”
“Cô mở to hai mắt ra mà xem” Triệu Ngọc chỉ vào cái hốc kia: “Chỗ đó cách nơi này hơn mười mét, hơn nữa, ngọn đèn ở đó sáng như tuyết, nếu có một người đột nhiên nhảy ra, mà Chu Vận Địch đã mở cửa thì hoàn toàn có khả năng chặn người đó bên ngoài!”
“À đúng rồi, tôi có hỏi nhân viên của tôi” Tề Kiến Hoa bỗng nhiên nói: “Nhân viên phục vụ trong nhà ăn nói rằng nửa đêm hôm qua, cậu ta tận mắt nhìn thấy Chủ tịch Chu dùng thẻ phòng mở cửa, vào phòng một cách an toàn!”
“Ừm… Lúc ấy cậu ta đưa cơm cho phòng số mười lăm, trùng hợp đi ngang qua…”
“Ối…” Miêu Anh nói: “Nếu nói như vậy thì tương đương với chúng ta đã loại trừ khả năng có người theo đuôi, hoặc là xông vào phòng Chu Vận Địch hả?”
“Đúng đó, nói như vậy thì…” Phan Tố Xuyến nói: “Khả năng người quen gây án vẫn lớn nhất nhỉ? Thật kỳ lạ, người này sẽ là ai chứ?”
“Phan Tố Xuyến” Miêu Anh nhắc nhở: “Cô hãy suy nghĩ cho cẩn thận, người này gần như đã lật tung cả căn phòng của Chu Vận Địch lên, chắc chắn là muốn tìm thứ gì đó!”
“Rốt cuộc có vật như vậy hay không?”