← Quay lại trang sách

Chương 2189 Phát hiện to lớn

Ba mươi phút sau, trong phòng thẩm vấn tạm thời của du thuyền“Đêm qua…” Chủ quản bộ phận kỹ thuật của Tập đoàn Thiên Cần là Lý Cần nhớ lại: “Đêm qua, tôi ở trong phòng cả đêm, đầu tiên là xem xét tài liệu trên máy tính, sau đó viết một bản kế hoạch cho quý mới của công ty, sau đó trao đổi ngắn với trợ lý của tôi thông qua WeChat, tầm mười một giờ mới đi ngủ…”

Tướng mạo của Lý Cần trông rất đoan chính, thân hình cao lớn, nhưng khi nói chuyện thì ánh mắt né tránh, vô cùng âm u, hiển nhiên tính cách hướng nội.

“Chuyện bốn năm trước nhất định đã gây ảnh hưởng rất lớn cho anh, đúng không?” Triệu Ngọc không nói mấy câu vô nghĩa với Lý Cần mà là trực tiếp tiến vào chủ đề.

“Đúng thế” Lý Cần cũng thành thật trả lởi: “Chuyện giữa Tiếu Mỹ (vợ của Lý Cần) và Chủ tịch Chu bị lộ ra ngoài, người làm chồng như tôi đương nhiên vô cùng khó chịu rồi…”

“Nhưng mà…” Lý Cần ngược lại nói: “Trước khi chuyện đó xảy ra, tôi đang thỏa thuận chuyện ly hôn với Tiếu Mỹ rồi, một là vấn đề về con nhỏ, một vấn đề nữa là phân chia tài sản, ý kiến của chúng tôi không thống nhất cho nên mới trì hoãn mãi…”

“Sau đó, cha mẹ hai bên đều tham gia vào, ai cũng đòi lợi ích lớn hơn, cuối cùng còn đánh nhau, làm mọi người rất là khó chịu…”

“Nói như vậy thì…” Triệu Ngọc hỏi: “Anh đã không để ý chuyện vợ anh ngoại tình… rồi hả? Chu Hỉ Thành tán tỉnh vợ của anh, anh cũng không hận à?”

“Nếu nói không để ý chút nào thì đúng là không có khả năng! Nhưng mà…” Lý Cần bất lực nói: “Trước Chủ tịch Chu… cô ta không phải lần đầu tiên làm vậy!”

“Vì cô ta mà tôi mất niềm tin vào phụ nữ, còn Chủ tịch Chu… Tôi không biết nên hình dung thế nào nữa, có đôi khi, tôi cũng hận anh ta bỏ đá xuống giếng, nhưng có đôi khi lại không hận!”

“Anh cảnh sát à, bốn năm trước tôi đã nói rồi” Lý Cần nói: “Chủ tịch Chu tự mình giải thích với tôi, nói rằng Tiếu Mỹ không phải người phụ nữ đáng tin cậy, phụ nữ như vậy, không cần cũng được!”

“Ở trên du thuyền, anh ta còn chính miệng bảo đảm với tôi rằng về sau sẽ giúp đỡ tôi nhiều hơn, bất kể là trên phương diện công việc hay là phương diện sinh hoạt. Anh ta hy vọng sau này tôi sẽ tìm một người phụ nữ khác đáng tin cậy, anh ta còn nói… còn nói sẽ đề cao chức vị cho tôi, để tôi phụ trách tất cả công việc liên quan đến nghiên cứu phát triển kỹ thuật du thuyền của công ty…”

Những lời này, Triệu Ngọc đã từng thấy trong hồ sơ rồi.

Có điều, hắn vẫn muốn nghe Lý Cần chính miệng nói ra để tiến hành phán định, bởi vậy hắn nghe vô cùng cẩn thận, lặp lại châm chước từng chữ một.

“Nhưng mà không ngờ trên du thuyền lại xảy ra chuyện như vậy!” Lý Cần lắc đầu nói: “Tôi chẳng những không được thăng chức mà ngược lại còn trở thành nghi phạm quan trọng, sau đó còn bị thờ ơ và phỉ báng…”

“Sao những người này không chịu hiểu vậy? Nếu Chủ tịch Chu đồng ý dẫn tôi lên du thuyền thì tức là anh ta đã tín nhiệm tôi!”

“Nếu như vậy…” Triệu Ngọc nói: “Vì sao anh không rời khỏi Tập đoàn Thiên Cần?”

“Tôi muốn chứng minh cho bọn họ thấy rằng tôi không thẹn với lương tâm, Chủ tịch Chu không phải do tôi hại chết! Tôi kiên trì ở lại Thiên Cần để chứng minh sự trong sạch của mình!” Lý Cần hơi kích động nói: “Đương nhiên, tôi cũng không nỡ vứt đi những gì mình khó khăn lắm mới nghiên cứu được, Tập đoàn Thiên Cần là nơi duy nhất có thể khiến lý tưởng của tôi trở thành hiện thực!”

“Anh là một nhân viên kỹ thuật nòng cốt” Triệu Ngọc lại hỏi: “Trong mấy năm nay, có ai kéo anh đi ăn máng khác hay không?”

“Có, vô số kể” Lý Cần kể tên mấy công ty lớn, sau đó nói: “Thậm chí ngay cả công ty bên Âu Mĩ cũng tìm tôi, nhưng cuối cùng, tôi vẫn ở lại Thiên Cần!”

“Ừm… Không thể không nói…” Lý Cần do dự một chút rồi mới nói: “Chu Vận Địch đã giúp đỡ và ủng hộ tôi rất nhiều, cho nên bản thân tôi cũng vô cùng cảm kích cô ấy!”

“Phải biết rằng, tôi là người bị tình nghi lớn nhất trong cái chết của Chủ tịch Chu!”

“Chủ tịch Chu là anh trai của Chu Vận Địch, theo lẽ thường thì cô ấy phải ghét tôi mới đúng, nhưng mà mấy năm nay, cô ấy chẳng những không chèn ép tôi mà còn ủng hộ tôi hệt như Chủ tịch Chu vậy!”

“Cho nên mong các anh hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ không hại cô ấy đâu!”

“Anh cảnh sát, mong các anh hãy suy nghĩ thật kỹ” Lý Cần nói: “Bốn năm rồi, nếu năm đó cảnh sát có thể tìm ra hung phạm thì đã sớm tìm ra rồi mới đúng?”

“Nếu tìm không ra thì chứng tỏ hung thủ đã thoát tội một cách hoàn mỹ rồi! Tại sao hắn ta lại ngốc đến mức đụng chạm đến Chu Vận Địch chứ? Làm thế… Làm thế chẳng phải là chui đầu vào lưới ư?”

Một câu này khiến mày của Triệu Ngọc nhíu lại thật chặt, không thể nào giãn ra.

Từ một phương diện, hắn không thể không thừa nhận Lý Cần nói rất có lý, nhưng từ một phương diện khác, hắn lại cảm thấy có chỗ nào là lạ!

Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không hợp lý thì hắn lại nói không nên lời.

Sau đó, Triệu Ngọc lại hỏi Lý Cần mấy vấn đề khác, sau khi Lý Cần trả lời hết, cuộc thẩm vấn này mới xem như kết thúc.

Lý Cần đi rồi, Triệu Ngọc không sốt ruột đi hỏi người tiếp theo mà nghiêm túc phân tích những gì được ghi lại trên sổ của mình, ghi thêm một vài khả năng mình nghĩ đến lên đó.

Về Lý Cần, hắn vẫn thấy gã ta có sơ hở gì đó, cho dù gã ta là người bị tình nghi lớn nhất, nhưng Triệu Ngọc lại cảm thấy hiềm nghi của người này rất nhỏ.

Thông qua cách Lý Cần nói chuyện thì có thể thấy được tuy tính tình Lý Cần khó chịu, nhưng đầu óc thông minh, logic rõ ràng.

Nếu vụ án mất tích trên du thuyền thật sự là gã ta làm thì gã ta có thể đoán trước mình nhất định sẽ là người bị tình nghi lớn nhất, cảnh sát nhất định điều tra gã trọng điểm!

Cho nên dưới tình huống như thế, hẳn là gã ta sẽ không dám ra tay.

Chậc chậc…

Xem ra vụ án giết người trên du thuyền này đúng là một vụ án bí ẩn vô cùng khó khăn, sáu người bị tình nghi đứng ngay trước mắt như vậy, nhưng lại khiến người ta không có cách nào nhìn thấu ai mới là hung thủ thật sự!

Sau khi ghi chép xong, Triệu Ngọc vốn định gọi người bị tình nghi tiếp theo vào, nhưng sau khi bật di động lên lại đột nhiên phát hiện mình đã nhận được một tin nhắn mới.

Tin nhắn này do Tiêu Hàng bên phòng Đặc Cần gửi tới, sau khi mở ra thì thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là một bức ảnh, trên ảnh là một người phụ nữ.

Triệu Ngọc liếc mắt đã nhận ra người phụ nữ này là bạn thân của mình khi chấp hành nhiệm vụ ở Hàn Quốc – Lee Jin Ju!

Sau bức ảnh này là tin nhắn của Tiêu Hàng:

“Lão Triệu, chúng tôi đã kiểm tra tất cả video theo dõi trên du thuyền rồi, chỉ phát hiện ra một người bạn cũ này thôi, cô ta lên tàu Uranus vào mười một ngày trước!”

“Chúng tôi đã xem tất cả các video sau đó, hiển nhiên, người bạn cũ này không thu hoạch được gì trên du thuyền cả…”

Trong tấm ảnh, Lee Jin Ju mặc quần áo đơn giản, đeo kính râm, có vẻ rất thời thượng.

Chậc chậc…

Triệu Ngọc không ngừng chậc lưỡi, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, xem ra, phía Lee Jin Ju đã theo dõi chiếc du thuyền này từ lâu, nhưng sau khi lên tàu thì lại không tìm được gì cả.

Có điều…

Cho dù Lee Jin Ju không tìm được bất cứ thứ gì cũng không thể chứng minh chiếc du thuyền này không có vấn đề!

Dù sao, cô gái tên Tina kia vốn không phải kẻ dễ bắt nạt, nếu cô ta thật sự lợi dụng du thuyền để vận chuyển kho báu của Tịch Vĩ thì chắc chắn cô ta sẽ chuẩn bị rất kỹ càng, không thể nào bị camera theo dõi phát hiện được.

Cho nên…

Triệu Ngọc âm thầm hạ quyết tâm, sau khi điều tra xong vụ án của Chu Vận Địch, hắn vẫn phải tìm kiếm cho thật kỹ mới được. Xem mấy đạo cụ thần kỳ của mình có thể phát huy công dụng gì đặc biệt hay không…

“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc…” Triệu Ngọc đang nghĩ đến đây, Miêu Anh lại xông tới, vô cùng lo lắng nói: “Bên nhân viên giám chứng vừa mới tìm được một manh mối lớn, chúng ta… Có thể chúng ta đã biết kẻ đẩy Chu Vận Địch xuống biển là ai rồi!”