Chương 2190 Chứng cứ
Trong phòng Chu Vận Địch, Miêu Anh đeo găng tay, lấy một vật thể hình trụ đến trước mặt Triệu NgọcMiêu Anh kéo Triệu Ngọc vào phòng ngủ của Chu Vận Địch, đến khi thấy trong phòng không có ai mới nói với Triệu Ngọc:
“Triệu Ngọc, thứ này là chai hít suyễn” Miêu Anh giới thiệu: “Bên trong còn dư lại nửa lọ!”
“Chai hít suyễn?” Triệu Ngọc khó hiểu: “Là sao?”
“Thứ này chắc chắn không phải của Chu Vận Địch!” Miêu Anh nhìn thoáng qua bên ngoài rồi thì thầm: “Em vừa mới hỏi người có chuyên môn, chỉ có người mắc bệnh hen suyễn mới sử dụng thứ này, còn Chu Vận Địch thì không mắc bệnh hen suyễn!”
“Hả?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Vậy là em nghi thứ này là của hung thủ không cẩn thận làm rơi trong phòng? Hay là…”
“Nhân viên giám chứng vừa mới kiểm tra. “ Miêu Anh nói: “Chai hít suyễn này đã cũ rồi, chứng tỏ có người đã sử dụng nó trong thời gian rất lâu!”
“Hơn nữa, trên này còn có vân tay và một số mảnh da vụn rõ ràng” Miêu Anh chỉ vào chai hít suyễn và nói: “Chỉ sợ chủ nhân của nó không có cách nào chống chế được nữa rồi!”
“Chủ nhân của nó? Chẳng lẽ…” Triệu Ngọc nghĩ tới điều gì, vội hỏi: “Chẳng lẽ em đã biết thứ này là của ai rồi à?”
“Đúng thế!” Miêu Anh nói: “Em vừa mới phái người điều tra rồi, trong tất cả những người bị tình nghi chỉ có một người mắc bệnh hen suyễn, thứ này rất có khả năng là của ông ta!”
“Ông ta?” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Ông ta là ai vậy? Là ai?”
“Quan Tu Kiệt!” Miêu Anh nói ra một cái tên: “Là thuyền trưởng phụ trách việc lái thuyền trên du thuyền trong vụ án mất tích lúc trước, một trong các Trưởng Văn phòng của Tập đoàn Thiên Cần!”
“Ôi trời, không thể nào?” Triệu Ngọc sửng sốt: “Sao lại là ông ta được?”
“Có phải hay không thì chúng ta sẽ biết nhanh thôi!” Miêu Anh nói: “Anh nói thử xem, có phải bây giờ chúng ta nên xông thẳng tới hỏi ông ta hay không?”
“Ông ta có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, dù sao chúng ta có chứng cứ mà!”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc bỗng nhiên nhíu mày: “Em không biết là thứ này có vẻ đáng nghi à? Nếu hung thủ thật sự là Quan Tu Kiệt thì sao ông ta có thể đánh rơi vật quan trọng như vậy trong phòng Chu Vận Địch chứ?”
“Đúng rồi, thứ này được tìm thấy ở đâu?”
“Ngay ban công bên ngoài!” Miêu Anh nói: “Nó rơi dưới bàn trà ngoài ban công, cái bàn trà đó có dấu vết bị dịch chuyển, có khả năng là trong lúc Chu Vận Địch vùng vẫy, hung thủ đã đẩy Chu Vận Địch ra khỏi ban công!”
“Chai hít suyễn bị rơi, trùng hợp kẹp dưới bàn trà…” Triệu Ngọc suy luận: “Nhưng mà hung thủ lại không phát hiện ra…”
“Đợi đến lúc ông ta biết thì…” Miêu Anh nói: “Ông ta bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, cho nên mới lật tung phòng Chu Vận Địch lên?”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Phân tích của hai chúng ta có vẻ ngây thơ đến quá đáng! Rõ ràng hung thủ là kẻ có tâm tư kín đáo, sao có thể phạm sai lầm cơ bản như vậy được?”
“Cũng có khả năng…” Miêu Anh nói: “Thứ này không phải là của Quan Tu Kiệt, hay chúng ta cứ hỏi ông ta xem sao!”
“Ừm…” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu nói: “Cũng được, dù sao anh vẫn chưa thẩm vấn người này, bây giờ vừa lúc có cơ hội!”
“Có điều…” Triệu Ngọc lại suy nghĩ một phen, nói với Miêu Anh: “Anh vẫn thích bảo đảm hai tầng hơn, như vậy đi, hai chúng ta phân công nhau hành động, anh đi thẩm vấn Quan Tu Kiệt, em đi tìm Tề Kiến Hoa, cùng nhau tiến vào phòng Quan Tu Kiệt kiểm tra một phen!”
“Thuận tiện… Bảo bọn Tăng Khả điều tra tường tận tài liệu về Quan Tu Kiệt này xem sau khi vụ án mất tích trên du thuyền xảy ra, ông ta có vấn đề gì hay không?”
“Được rồi!” Miêu Anh gật đầu, hai người lập tức phân công nhau hành động.
Mấy phút đồng hồ sau, Triệu Ngọc quay về phòng thẩm vấn, đồng thời gọi Quan Tu Kiệt vào.
Lúc trước, Quan Tu Kiệt chỉ là Trưởng Văn phòng của Tập đoàn Thiên Cần, bây giờ đã thăng chức làm giám đốc công ty con của tập đoàn, có tư lịch nhất định trong tập đoàn.
Thật ra, chuyện năm đó, người này cũng có hiềm nghi rất lớn.
Dù sao thì lúc ấy, Quan Tu Kiệt phụ trách lái thuyền, biết rõ về việc điều khiển du thuyền và sắp xếp con đường cần đi, có điều kiện gây án rất hoàn mỹ.
Nhưng mà có điều kiện, lại không có động cơ.
Giống với chủ quản hậu cần Trương Mãnh Hải, Quan Tu Kiệt cũng được Chu Hỉ Thành một tay cất nhắc, rất được Chu Hỉ Thành tín nhiệm.
Có điều, khác với Trương Mãnh Hải xuất thân là đầu bếp, Quan Tu Kiệt có năng lực nhất định, có thể thay Chu Hỉ Thành đảm đương một phía.
Cho nên, nếu dựa theo tình thế phát triển năm đó, trong số những người được tập đoàn tín nhiệm trở thành Tổng Giám đốc, tiếp nhận vị trí của Lôi Đại Thăng thì chắc chắn sẽ có vị trí của Quan Tu Kiệt.
Chỉ tiếc, chuyện Chu Hỉ Thành mất tích gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của ông ta, hiện giờ chẳng qua chỉ là quản lý của công ty con, không có hy vọng thăng chức thành Tổng Giám đốc tập đoàn.
Bởi vậy, Quan Tu Kiệt chẳng những không có động cơ giết người mà hơn nữa còn là một trong những người không hy vọng Chu Hỉ Thành gặp chuyện không may nhất.
Hơn nữa, năm đó cảnh sát cũng đã điều tra xung quanh ông ta, nhưng không điều tra được chuyện gì đáng nghi, cho nên đã loại trừ hiềm nghi của ông ta từ rất sớm.
Trong số những nhiều người bị tình nghi, ông ta là một trong những người ít chịu ảnh hưởng nhất.
“Cậu cảnh sát, tôi đã nghe nói đến danh tiếng của cậu từ lâu rồi, hôm nay được gặp mặt, đúng là tam sinh hữu hạnh!” Sau khi tiến vào phòng, Quan Tu Kiệt giống như Trương Mãnh Hải, khen Triệu Ngọc một hồi trước: “Lần này may quá, có thần thám siêu cấp như cậu trấn thủ, tôi tin rằng cậu nhất định có thể trả lại sự trong sạch cho tôi!”
“Ừm, chỉ mong là vậy!” Triệu Ngọc không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp lấy chai hít suyễn ra, đặt trước mắt Quan Tu Kiệt và hỏi: “Ông nhìn thử xem, ông có biết thứ này hay không?”
“Hả?” Sau khi nhìn thấy chai hít suyễn, Quan Tu Kiệt kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Thứ này… sao lại ở chỗ của cậu thế?”
“Hả?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Là của ông hả?”
“Đúng vậy!” Quan Tu Kiệt lấy chai hít suyễn và nhìn kỹ một phen, xác định nói: “Đúng vậy, nó là của tôi! Tôi mắc bệnh hen suyễn, thứ này có thể cứu mạng vào thời khắc mấu chốt đấy!
“Tại sao… Tại sao nó lại ở chỗ của cậu? Chẳng lẽ… Các cậu đã lục soát phòng của tôi sao?”
“Ý của ông là…” Triệu Ngọc hỏi: “Thứ này vẫn luôn ở trong phòng của ông à?”
“Đúng vậy!” Quan Tu Kiệt không chút do dự nói: “Mấy năm nay, bệnh tình của tôi không nghiêm trọng như trước, cho nên không thường dùng tới, lần này sau khi lên tàu, tôi vẫn luôn đặt nó trong vali, đến giờ vẫn chưa lấy ra lần nào!”
“Ừm… Cậu…”
“Thứ này…” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Được tìm thấy trong phòng của Chu Vận Địch!”
“Cái gì?” Quan Tu Kiệt hoảng sợ đến mức run rẩy, lập tức đứng bật dậy, kích động nói: “Cậu… Cậu đừng nói đùa nhé… Tôi… Tôi chưa từng vào phòng của Chu Vận Địch lần nào hết!”
“Ông trời ơi, chuyện này… Rõ ràng là có người muốn hãm hại tôi mà… Hu… Hu…”
Bởi vì quá kích động nên Quan Tu Kiệt đột nhiên thở dốc dồn dập, không ngờ lại phát bệnh, ông ta vội quơ lấy chai hít suyễn, hít vào vài hơi…
Mà đúng lúc này, di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên.
Miêu Anh gọi điện thoại cho hắn: “Triệu Ngọc, bọn em đã phát hiện vài thứ bất thường trong phòng của Quan Tu Kiệt! Người này… chỉ sợ là người này có vấn đề lớn!”