← Quay lại trang sách

Chương 2191 Cơ hội phá án

“Cái này… cái này… sao có thể thế được?” Trong phòng thẩm vấn, Quan Tu Kiệt nhìn thứ mà Miêu Anh cầm với vẻ mặt không thể tin nổi“Đây chính là tư liệu nội bộ của sòng bạc Hoàng gia Singapore, phía trên còn có vân tay của ông!” Miêu Anh nói: “Bốn năm trước, ông nợ sòng bạc này mười hai triệu!”

“Đúng, đúng vậy, nhưng mà…” Sắc mặt Quan Tu Kiệt trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Tôi đã… đã trả hết rồi mà? Cái này… rõ ràng là có kẻ muốn hãm hại tôi!”

“Ông tạm thời đừng nói đến chuyện hãm hại vội!” Triệu Ngọc nói một cách kỳ quái: “Đầu tiên hãy nói chuyện của bốn năm trước đi! Chuyện ông nợ nần có phải đã bị Chu Hỉ Thành phát hiện hay không?”

“Hả? Không… không có đâu…” Quan Tu Kiệt lập tức trả lời: “Tuyệt đối không có, cậu đừng nói linh tinh! Cho dù… cho dù có biết đi chăng nữa thì sao chứ? Cũng… cũng đâu thể cho rằng tôi vì vậy mà… Chủ tịch Chu… chuyện này…”

“Trong cuộc điều tra bốn năm trước” Miêu Anh cầm tập hồ sơ ghi chép, nói: “Vì sao ông không khai báo với cảnh sát chứ?”

“Tôi… tôi…” Quan Tu Kiệt run rẩy nói: “Chuyện này dù sao cũng mất mặt, nói ra sẽ không còn mặt mũi nào nữa, hơn nữa… hơn nữa sẽ làm tăng thêm khả năng hiềm nghi của tôi, còn gây bất lợi cho cuộc tranh cử trong công ty nữa…”

“Cậu cảnh… cảnh sát à… những chuyện này cũng là chuyện thường tình mà!” Quan Tu Kiệt van nài: “Nhưng mà mong các cậu hãy tin rằng tôi không phải hung thủ!”

“Quan Tu Kiệt!” Triệu Ngọc lạnh lùng lên tiếng: “Tôi thấy, tới bây giờ ông vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình thì phải?”

“Tình cảnh… ừm…” Quan Tu Kiệt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

“Chai hít suyễn của ông được phát hiện trong phòng của Chu Vận Địch” Miêu Anh nói: “Sau đó, chúng tôi tìm thấy tập tài liệu này ở trong phòng của ông!”

“Điều này đã chứng tỏ bây giờ ông là nghi phạm hàng đầu trong vụ mưu sát Chu Vận Địch!”

“Ông phát hiện Chu Vận Địch nắm giữ chứng cứ ông nợ một khoản lớn bốn năm trước, lo lắng vụ tai tiếng của ông bị vạch trần, cho nên nửa đêm lẻn vào phòng của Chu Vận Địch, đẩy cô ta xuống biển, đồng trời cướp tài liệu đi mất…”

“Đừng… đừng mà!” Nghe thấy những lời này, Quan Tu Kiệt bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất, vội vàng nói: “Chuyện này… chuyện này tuyệt đối không thể nào! Tôi… tôi chưa từng đi vào phòng của Chu Vận Địch, tôi có thể thề với trời!”

Tích tích…

Quan Tu Kiệt đang vội vã giải thích thì điện thoại của Miêu Anh vang lên, sau khi mở máy, Miêu Anh lộ vẻ lạnh lùng, đưa điện thoại đến trước mặt Quan Tu Kiệt và nói: “Quan Tu Kiệt, ông còn gì để nói nữa không?”

Triệu Ngọc nghiêng đầu nhìn, thấy một bản báo cáo tài vụ được gửi đến điện thoại của Miêu Anh.

Sau khi nhìn thấy bản báo cáo, Quan Tu Kiệt rùng mình một cái, sau đó vội vã quơ lấy chai hít suyễn mà hít một hơi…

“Đây là bản báo cáo tài vụ của công ty ông trước khi Chu Hỉ Thành xảy ra chuyện” Miêu Anh nói: “Đúng là ông đã trả nợ, nhưng là lấy tiền của công ty Thiên Cẩn để trả, đúng chứ?”

“À… thì ra…” Triệu Ngọc bừng tỉnh, chỉ vào Quan Tu Kiệt: “Thì ra ông tham ô công quỹ!”

“Tôi…” Quan Tu Kiệt như sắp khóc tới nơi, đau khổ quỳ trên mặt đất, ôm lấy ngực mà nói: “Rốt cuộc là ai chứ? Là ai muốn hại chết tôi hả?”

“Ông còn giảo biện nữa à?” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Không làm chuyện trái với lương tâm thì đâu sợ ma gõ cửa chứ, ông không giải thích rõ ràng chuyện này thì cứ đợi đến lúc về Cục Cảnh sát mà thẩm vấn đi!”

“Tôi… tôi xin giải thích…” Quan Tu Kiệt chắp tay với Triệu Ngọc, nói: “Cậu cảnh sát, tôi thật sự là bị người khác mưu hại mà! Tôi… tôi thừa nhận, năm đó quả thật tôi đã dùng kinh phí công tác của công ty để trả nợ!”

“Nhưng mà… tôi thề có trời đất chứng giám, Chủ tịch Chu thật sự không hề biết gì cả!” Quan Tu Kiệt nói: “Khi đó, mặc dù tôi nợ một khoản lớn nhưng mà không phải tôi không thể trả nổi!”

“Tôi có đầu tư vào thị trường ngoại tệ, còn nữa, tôi còn âm thầm đầu tư mấy hạng mục nước ngoài, nếu như rút hết tất cả các khoản tiền đó thì hoàn toàn có thể trả được nợ!”

“Nhưng mà… tôi cần… cần có thời gian!” Quan Tu Kiệt nói: “Sau khi Chủ tịch Chu xảy ra chuyện, tôi biết bên phía cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra tôi kỹ càng, cho nên tôi đã thông qua mối quan hệ của mình, mượn thêm một khoản tiền để trả lại cho công ty!”

“Do bên tài vụ làm việc cẩn thận, tiền cũng không bị tổn thất, cho nên ban đầu không có ai phát hiện ra!” Quan Tu Kiệt nói: “Về sau, rút hết tiền đầu tư về thì tôi cũng trả hết nợ!”

“Thần thám Triệu, cậu là người thông minh, chỉ cần cậu suy nghĩ kỹ là có thể nhận ra nếu như Chủ tịch Chu đã biết chuyện tôi làm thì tại sao hôm đó anh ta vẫn còn để cho tôi lên du thuyền chứ?”

“Trong công ty có rất nhiều người biết lái thuyền mà?”

Nghe thấy lời giải thích của Quan Tu Kiệt, Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn nhau, hai người không nói gì nhưng vẻ mặt hiện rõ sự phức tạp.

“Thần thám Triệu” Quan Tu Kiệt lại nói: “Tôi và Chủ tịch Chu không những không thù không oán, mà anh ta còn là quý nhân của tôi nữa, sao tôi có thể hại anh ta được?”

“Mười hai triệu đối với tôi mà nói không phải là một số tiền lớn! Ban đầu, cho dù bị Chủ tịch Chu biết được thì cùng lắm cũng chỉ là chửi rủa tôi một trận mà thôi!”

“Nếu nghiêm trọng hơn nữa thì cũng chỉ đuổi tôi thôi mà?”

“Nếu chỉ vì chút tiền nợ cờ bạc này mà giết người thì tôi tuyệt đối không làm nổi!”

“Vậy…” Miêu Anh hỏi: “Tài liệu trong phòng ông thì phải giải thích thế nào đây?”

“Thật sự không phải tôi mà!” Vẻ mặt Quan Tu Kiệt vô tội: “Tôi vốn không biết… tôi cũng chưa từng nhìn thấy thứ đó…”

“Cậu xem, tôi sẽ không ngu đến mức mang theo chứng cứ gây bất lợi cho mình đâu đúng không?”

“Tài liệu này…” Miêu Anh nói: “Hiển nhiên là có người thông qua thủ đoạn phi pháp để điều tra được từ trong nội bộ của sòng bài. Tôi vừa hỏi thư ký của Chu Vận Địch rồi, Phan Tố Xuyến nói rằng vào hai tháng trước, Chu Vận Địch cố tình đi Singapore một chuyến!”

“Bây giờ xem ra, tài liệu này có lẽ là của Chu Vận Địch! Chúng tôi đã phát hiện ra vân tay trên tài liệu, bây giờ đang nghĩ cách để tiến hành đối chiếu!”

“Quan Tu Kiệt, bây giờ ông thành thật khai báo vẫn còn kịp đấy!” Triệu Ngọc quát: “Nói đi! Có phải ông trộm tài liệu này từ chỗ Chu Vận Địch hay không!?”

“Thần thám Triệu à!” Quan Tu Kiệt khóc không ra nước mắt: “Cậu nghĩ thử xem, nếu đúng là tôi trộm, nếu Chu Vận Địch thật sự bị tôi đẩy xuống biển thì… tôi có ngu đến mức để tài liệu này trong phòng mình không?”

“Hiển nhiên quá rõ ràng rồi, có kẻ muốn hãm hại tôi!”

“Kẻ hãm hại tôi mới là hung thủ thật sự!”

Quan Tu Kiệt nói như thế, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại nhìn nhau.

Thật ra, Triệu Ngọc và Miêu Anh đã nhận ra đây rõ ràng là một vụ vu oan, bởi vì nếu như Quan Tu Kiệt thật sự là hung thủ thì sao có thể sơ suất đến như thế được?

Không những để chai hít suyễn của mình ở hiện trường mà còn lấy tài liệu gây bất lợi trở về phòng mình?

Sở dĩ Triệu Ngọc và Miêu Anh đen mặt là vì muốn dựa vào lần bức ép Quan Tu Kiệt này, xem thử rốt cuộc ông ta biết những gì?

Bây giờ xem ra, vụ án này lại có sự thay đổi mới.

Niềm hưng phấn mơ hồ dâng lên trong lòng Triệu Ngọc, kinh nghiệm của hắn nói cho hắn biết, hung thủ càng muốn che đậy thì càng dễ để lại sơ hở, sơ hở sẽ ngày càng nhiều!

Hung thủ không đổ tội cho Quan Tu Kiệt thì còn đỡ, nhưng nếu thật sự đổ tội rồi, trái lại càng giúp cho Triệu Ngọc nhìn thấy… cơ hội!!!