Chương 2192 Náu thân chốn nào
“Vụ án này thật đúng là ngày càng thú vị!” Sau khi Quan Tu Kiệt rời đi, Triệu Ngọc vừa ghi chép vào giấy vừa nói với Miêu Anh: “Theo lý mà nói, người có thể đẩy Chu Vận Địch xuống biển nên là một người thông minh và vô cùng cẩn thận”“Nhưng mà hắn ta lại vẽ vời thêm chuyện vu oan hãm hại, thật sự không chuyên nghiệp chút nào!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh nhíu chặt chân mày, nói: “Em cũng cảm thấy điều này khá mâu thuẫn! Hung thủ coi chúng ta là kẻ ngốc à? Cho rằng chúng ta không thể nhận ra vụ vu oan rõ ràng này?”
“Càng nhiều hành động thì càng lộ ra sơ hở!” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần chúng ta lần theo manh mối này để điều tra, anh không tin không thể nắm được đuôi cáo của hắn ta!”
“Có điều…” Miêu Anh e dè nói: “Về tên Quan Tu Kiệt kia, chúng ta cũng không thể không đề phòng! Hung thủ cố ý để lộ tên này cho chúng ta, có phải là muốn tiết lộ thông tin gì cho chúng ta không?”
“Cho dù hiện tại Quan Tu Kiệt không liên quan đến vụ án, nhưng có khi nào ông ta lại chính là điểm đột phá quan trọng trong vụ án du thuyền vào bốn năm trước hay không?”
“Em nói có lý lắm!” Triệu Ngọc gật đầu: “Em bảo Tăng Khả điều tra kỹ Quan Tu Kiệt thêm lần nữa xem, xem thử ông ta còn che giấu điều gì nữa không?”
“Không vấn đề gì, có điều…” Miêu Anh lo lắng nói: “Em cảm thấy trong quá trình thẩm vấn tiếp theo đây, chúng ta phải cẩn thận hơn nữa!”
“Nghĩ thử xem, tên hung thủ này có thể dễ dàng lấy ống hít hen suyễn của Quan Tu Kiệt đi mất, lại có thể dễ dàng để tài liệu kia vào trong phòng của Quan Tu Kiệt, còn có thể tự do ra vào phòng của Chu Vận Địch, người này… thật sự không hề đơn giản!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc có chung suy nghĩ: “Giống như vụ án mất tích trên du thuyền vậy, điểm thú vị nhất của vụ án này chính là nó”
“Hai camera giám sát bao quát lối ra vào của khu khách VIP, chỉ cần hắn ta muốn rời khỏi khu khách VIP thì ắt phải xuất hiện trong màn hình! Nhưng mà hung thủ lại không hề xuất hiện!”
“Điều đó đã chứng minh rằng sau khi người này đẩy Chu Vận Địch xuống biển cũng không hề nghĩ cách bỏ trốn, mà là ở lại trong khu khách VIP!”
“Vậy…” Miêu Anh nói: “Ý anh là chúng ta tiến hành lục soát theo cách trải thảm?”
“Đây là du thuyền, có thể trốn ở đâu được chứ?” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Nếu hung thủ đã có gan ra tay thì hắn ta chắc chắn đã chuẩn bị sẵn đường lui rồi!”
“Anh vẫn cảm thấy hung thủ đang ẩn nấp trong số những nghi phạm kia!”
“Có lẽ tên này không phải là hung thủ trong vụ án mất tích trên du thuyền vào bốn năm trước, nhưng mà có lẽ hắn ta đã có được linh cảm từ vụ mất tích trên du thuyền!” Triệu Ngọc nói: “Muốn lợi dụng sáu nghi phạm kia để che giấu thân phận của mình!”
“Triệu Ngọc…” Miêu Anh suy nghĩ một lúc, rồi nói với Triệu Ngọc: “Em cho rằng, nếu muốn giải quyết vụ án của Chu Vận Địch thì chúng ta không thể bỏ qua bản thân Chu Vận Địch được!”
“Nếu có người muốn đẩy cô ta khỏi du thuyền thì chắc chắn cô ta đã gây sự gì đó rồi! Anh thấy thế này có được không, chúng ta xin phép Tổng cục Hình sự để phía Ma Đô phối hợp với chúng ta, tiến hành điều tra nội bộ Tập đoàn Thiên Cần xem rốt cuộc là ai đang ghi hận Chu Vận Địch?”
“Được đấy! Nhất định phải làm như thế mới được!” Triệu Ngọc khẳng định, xem đồng hồ rồi nói: “Đã đến giờ ăn trưa rồi, cũng phải để ví tiền của tên Tề Kiến Hoa kia “xuất huyết” một lần, mời hai ta ăn một bữa ngon, tuyệt đối không thể thua kém đám khách VIP này!”
“Vậy…” Miêu Anh hỏi: “Anh nói xem, đối với các nghi phạm này, chúng ta có cần phải kiểm soát họ không? Bảo họ ăn ở khu khách VIP?”
“Không, không nên…” Triệu Ngọc quả quyết nói: “Vụ án này tương đối đặc thù, nếu như kiểm soát sự tự do của họ thì tức là Triệu Ngọc anh đây không có năng lực rồi!”
“Em nói với họ, cần làm gì thì cứ làm đi! Đợi sau khi ăn trưa xong thì chúng ta mới tiếp tục!”
“À… Nhưng mà…” Miêu Anh nhìn đồng hồ, nói: “Thực ra, sáu nghi phạm thì anh đã hỏi hết năm người, chỉ còn mỗi nữ thư ký của Chu Hỉ Thành thôi! Hay là…”
“Không!” Triệu Ngọc khoát tay nói: “Không chỉ riêng nữ thư ký mà tất cả mọi người ở trong khu khách VIP đều là nghi phạm! Không vội, không cần vội đâu…”
“Anh được lắm…” Miêu Anh híp mắt, quan sát kỹ Triệu Ngọc: “Xảy ra vụ án liên quan đến mạng người lớn đến vậy, thế mà anh còn có thể giữ bình tĩnh được, thế này không giống anh lắm đâu!”
“Sao em cảm thấy hình như anh đã thông đồng với Chu Vận Địch từ trước vậy nhỉ?”
“Đừng đùa nữa mà! Sao anh có thể đem chuyện lớn như vậy ra để đùa giỡn chứ?” Triệu Ngọc cam đoan: “Nếu anh thật sự có móc nối với Chu Vận Địch, cho dù không tuyên cáo với toàn thế giới thì cũng phải nói với em chứ, đại tiểu thư của anh!”
“…” Miêu Anh vẫn híp mắt, tỏ vẻ không tin.
“Thực ra…” Triệu Ngọc thành thật nói: “Anh chỉ là cảm thấy đã lâu rồi không gặp được vụ án nào khiến anh cảm thấy hưng phấn như thế! Vụ án khó như vậy, đương nhiên phải hạ quyết tâm mới có thể giải quyết thật tốt!”
“Vậy à? Sao em cảm thấy không giống nhỉ?” Miêu Anh lẩm bẩm: “Em cảm thấy hình như anh đã biết được gì đó!”
“Chắc bệnh cảm của em càng ngày cảng trở nặng rồi đấy!” Triệu Ngọc nhanh chóng kéo tay tiểu thư Miêu mà khuyên nhủ: “Em nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải!”
“Cho dù anh giấu ai thì cũng sẽ không giấu em đâu!”
“Hơn nữa, toàn bộ nghi phạm đều đang ở ngay trước mắt chúng ta, lại chẳng sợ họ bỏ chạy thì cần gì phải vội chứ?”
Nghe thấy Triệu Ngọc giải thích, Miêu Anh mới nửa tin nửa ngờ cùng Triệu Ngọc rời khỏi phòng thẩm vấn…
⚝ ✽ ⚝
Trong khu khách VIP có phòng ăn riêng, là phòng ăn kiểu Ý, do một vị đầu bếp người Ý đứng bếp, chỉ chuẩn bị món ăn cho khách VIP.
Có điều, bầu không khí trong phòng ăn hiển nhiên khác hẳn một trời một vực so với trước đây.
Toàn bộ khách VIP đều trở thành nghi phạm, đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng cực lớn.
Khi dùng bữa, chỉ có bên bàn Triệu Ngọc là chuyện trò vui vẻ, những người còn lại đều lựa chọn yên lặng, không ai nói chuyện, cũng không ai nghịch điện thoại.
Mọi người cứ thế mà lặng lẽ dùng bữa, giống như đang tiến hành nghi thức nào đó rất áp lực vậy.
Đến lúc này, mọi người rõ ràng chẳng còn tin tưởng ai nữa, sợ rằng cuộc thảo luận của mình sẽ đem đến tai họa, cho nên chỉ có thể lựa chọn im lặng.
“Cảnh sát Triệu…” Tề Kiến Hoa thấy xung quanh không có ai, liền nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Tôi vừa cử người đi xác nhận lại, Quan Tu Kiệt nói không hề sai, tối qua sau khi dùng xong bữa tối, ông ta lập tức quay trở về khu khách VIP!”
“Có điều, cửa phòng của ông ta không nằm trong phạm vi giám sát của camera, chúng tôi không thể xác định được có phải ông ta vẫn luôn ở trong phòng mình hay là có ai khác vào phòng của ông ta hay không!”
“Ừm…” Triệu Ngọc cắn một miếng bò bít tết thơm lừng, gật đầu nói: “Buổi chiều, ông tiếp tục phụ trách giám sát, mở rộng phạm vi ra, xem tại khu vực xung quanh khách quý có xảy ra chuyện gì khả nghi trong khoảng thời gian xảy ra vụ án không!”
“À… được, được!” Tề Kiến Hoa liên tục gật đầu.
“Còn nữa…” Triệu Ngọc nói: “Đợi lát ăn cơm xong, ông đi cùng tôi tới khu khách VIP dạo một vòng, chẳng lẽ, ngoại trừ hai cửa ra vào kia ra, thật sự không còn chỗ nào khác có thể vào khu khách VIP sao?”
“Ôi trời, tuyệt đối không có đâu!” Tề Kiến Hoa nói: “Tôi ở trên con tàu này nhiều năm như vậy rồi, sao có thể không hiểu rõ nó chứ?”
“Những người ở trong khu khách VIP này đều là người có máu mặt, sự an toàn, đời tư, độ thỏa mãn của họ đều ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của du thuyền chúng tôi!”
“Cho nên lần nào phục vụ khu khách VIP, tôi đều đích thân đi làm, ngoại trừ vượt nóc băng tường từ bên ngoài khoang thuyền vào thì thật sự chỉ còn hai cửa ra vào đó thôi!”
“Mà cho dù vượt nóc băng tường vào, bên ngoài cũng có camera tia hồng ngoài, nhất định sẽ bị phát hiện!”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Khu khách VIP có chỗ nào có thể giấu người không?”