← Quay lại trang sách

Chương 2193 Manơcanh

Hai giờ chiều, trong phòng thẩm vấn tạm thời“Vâng, dù sao đây cũng chẳng còn là bí mật gì nữa rồi, không sao cả!” Y Cầm – Phó trưởng phòng đương nhiệm bộ phận lễ nghi của Tập đoàn Thiên Cần nói: “Các người nói cái gì cũng được, nhưng có vài điểm các người cần phải nhớ: Thứ nhất, lúc đó Chủ tịch Chu Hỉ Thành là người độc thân, không thể nói tôi là kẻ thứ ba được!”

“Thứ hai, khi đó tôi vẫn chưa có bạn trai, càng đừng nói đến kết hôn, cho nên cũng không phải là ngoại tình!”

“Đương nhiên thì…” Y Cầm ôm lấy bả vai, nói: “Do thân phận của chủ tịch đặc thù nên chúng tôi không được tính là yêu đương bình thường, chỉ có thể xem như thỏa mãn nhu cầu của nhau mà thôi!”

“Tôi biết, chủ tịch không thiếu gì tình nhân, cũng hiểu rõ sở thích đặc biệt của anh ta, tôi cũng chẳng vọng tưởng gì về việc anh ta độc sủng một mình tôi, chỉ cầu mong có được lợi ích thiết thực, phấn đấu ít hơn người khác vài năm mà thôi!”

Nhìn thấy Y Cầm ăn nói từ tốn, không hề giấu giếm gì, Triệu Ngọc trái lại nảy sinh thiện cảm với cô ta. Chí ít, cô gái này không làm bộ làm tịch, dũng cảm thẳng thắn.

“Có điều, còn một điểm nữa tôi cần phải nhắc nhở anh” Y Cầm lại nói: “Nếu tôi có thể bước lên du thuyền của Chủ tịch Chu thì cũng chứng minh rằng tôi là nhân viên nội bộ của anh ta, là người mà anh ta có thể tin tưởng!”

“Cho nên, tôi cho rằng trong số các nghi phạm thì tôi là người có ít hiềm nghi nhất, sau khi Chủ tịch Chu mất tích, cũng chỉ có tôi là người đau lòng nhất!”

“Còn những người khác chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mình thôi…”

“Nói như vậy thì…” Triệu Ngọc nắm bắt được điều gì, vội hỏi: “Cô có quan điểm gì về năm người kia?”

“Đương nhiên rồi!” Y Cầm lấy ra một hộp thuốc lá, ra hiệu với Triệu Ngọc, sau đó nói: “Nếu không phải Chu Vận Địch cứ khăng khăng muốn tổ chức hội du thuyền thì tôi cũng sẽ không gặp mặt mấy người kia!”

“Tôi nói với anh thêm một chuyện nữa!” Y Cầm vừa châm thuốc lá vừa nói: “Bây giờ tôi chẳng qua chỉ là phó trưởng phòng bộ phận lễ nghi, trưởng phòng chính còn không đến, cho nên mới nói, lần hội du thuyền này vốn không đến lượt tôi!”

“Nhưng tôi vẫn nhận được lời mời, kết quả, vừa lên tàu đã phát hiện sáu người chúng tôi đều có mặt! Chuyện này chẳng lẽ không kỳ lạ à?”

“Nhất định là do Chu Vận Địch giở trò!”

“Xem ra…” Triệu Ngọc lại nắm được một chi tiết, hỏi: “Cô cũng có cách nhìn nhận riêng về Chu Vận Địch à?”

“Đương nhiên rồi!” Y Cầm hút sâu một hơi, lên tiếng: “Từ khi cô ta thay thế vị trí chủ tịch, tôi chẳng sống yên ổn được ngày nào cả!”

“Chỉ có giữa phụ nữ với nhau mới có sự mâu thuẫn trắng trợn như thế! Ở công ty, cô ta chống đối tôi ở khắp mọi nơi, chỉ hận không thể đuổi tôi ra khỏi công ty!”

“Tôi biết, trong lòng cô ta hiểu rõ rằng tôi vốn không thể nào là hung thủ giết chết anh trai cô ta, nhưng mà cô ta lại không thể nào tha thứ cho việc tôi từng tiếp xúc thân mật với anh trai cô ta”

“Có điều, cô ta muốn tôi đi, tôi lại càng không đi!” Y Cầm kiêu ngạo nói: “Tôi không vi phạm lỗi gì cả, cô ta không có lý do để mà đuổi tôi!”

“Cho nên tôi cứ kiên trì ở lại”

“Về sau, không biết do công việc quá bận rộn hay cô ta quên mất tôi mà sau khi tôi đến bộ phận lễ nghi, cô ta chẳng còn để ý đến tôi nữa, mãi cho đến hôm nay!”

“Ý cô là…” Triệu Ngọc hỏi: “Thật ra cô không hề thân quen gì với cô ta cả?”

“Đúng vậy, cô ta từng gây khó xử cho tôi, nhưng hai chúng tôi vốn chẳng thân quen gì!” Y Cầm trả lời: “Các anh vốn dĩ không cần nghi ngờ tôi, tối qua, tôi video call với bạn trai trẻ tuổi mới quen, gọi một mạch đến hơn một giờ đêm, các anh có thể tìm đến bạn trai của tôi để chứng thực!”

“…” Triệu Ngọc câm nín.

“Lúc đầu, tôi vẫn chưa chắc chắn” Y Cầm lại nói: “Nhưng mà nếu bây giờ đã xảy ra chuyện thì tôi nói thẳng nhé! Tôi cảm thấy việc Chu Vận Địch rơi xuống biển có thể là một mưu kế!”

“Là mưu kế mà cô ta bày ra để thử thách chúng tôi, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế chứ, anh trai cô ta rơi xuống biển mất tích, thế mà cô ta cũng rơi xuống biển à? Anh trai là du thuyền, cô ta đổi thành tàu du lịch?”

“Anh cảnh sát à, các anh hãy kiểm tra kỹ lại lần nữa, xem người rơi xuống biển có thật là cô ta hay không? Có khi nào cô ta chỉ ném một con manơcanh xuống dưới không?”

“…” Triệu Ngọc lại câm nín lần nữa, không ngờ Y Câm này lại có suy nghĩ giống hệt Miêu Anh.

Thực ra thì tối qua, khi Chu Vận Địch tìm đến hắn nhờ giúp đỡ, hắn cũng nghĩ đến kế hoạch để Chu Vận Địch giả vờ bị đẩy xuống biển, bây giờ xem ra, đám người này ai nấy đều thông minh lanh lợi, căn bản không gạt nổi họ!

Có điều, Y Cầm đã nhắc nhở hắn, mặc dù có camera quay được cảnh Chu Vận Địch rơi xuống biển, nhưng mà dù sao lúc đó cũng là đêm khuya, hơn nữa chỉ là cái bóng thoáng vụt qua.

Lỡ như người rơi xuống biển kia không phải là Chu Vận Địch thì sao?

Có khả năng này không?

Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc nhanh chóng ghi chép lại vào sổ, dự định trở về xem kỹ lại đoạn video đó, hoặc là gửi đoạn video đó cho Tăng Khả, để họ đối chiếu xem sao…

Tiếp theo, Triệu Ngọc lại hỏi Y Cầm vài vấn đề liên quan đến vụ án mất tích trên du thuyền năm ấy, do trước đó Trương Mãnh Hải cứ một mực nhấn mạnh rằng chỉ có Chu Hỉ Thành và Y Cầm từng động vào bình rượu chứa thuốc ngủ kia, cho nên Triệu Ngọc chú trọng hỏi vấn đề liên quan đến bình rượu.

Y Cầm không hề phủ nhận việc mình từng cầm bình rượu, nhưng do bầu không khí ở hiện trường khá là náo nhiệt nên cô ta không nhớ rõ nữa.

Còn về ai có khả năng giở trò nhất, cô ta cũng không chỉ ra được là ai.

Giống như phần lớn mọi người, đối tượng nghi ngờ chủ yếu của cô ta cũng là Lý Cần, cho rằng chỉ có Lý Cần có động cơ giết người.

Sau khi thẩm vấn Y Cầm xong, Triệu Ngọc lại tìm mấy nhân viên phục vụ làm việc ở khu khách VIP, hỏi thăm họ một số chuyện.

Cuối cùng, Triệu Ngọc không tiếp tục thẩm vấn những nghi phạm khác mà đi lòng vòng quanh khu khách VIP, cũng không quên lướt nhìn tình hình điều tra căn phòng Chu Vận Địch.

Qua vài tiếng thu thập, công việc của nhân viên giám chứng sắp kết thúc.

Không phát hiện điện thoại của Chu Vận Địch ở trong phòng, cả tấm thẻ vạn năng có thể mở tất cả các phòng ở khu khách VIP mà nữ thư ký kia nhắc tới.

Chỉ tìm được thẻ phòng của cô ta và một số vật dụng cá nhân.

Do không có danh sách nên nữ thư ký Phan Tố Xuyến cũng không cách nào xác nhận xem ngoại trừ điện thoại và thẻ vạn năng ra, Chu Vận Địch còn mất gì nữa không?

Nhân viên giám chứng nói với Triệu Ngọc là phòng Chu Vận Địch nhìn thì khá bừa bộn, nhưng thật ra lại vô cùng sạch sẽ, có lẽ hung thủ mang theo găng tay và bọc giày, không để lại dấu vết khả nghi nào.

Đương nhiên, ngoại trừ chai hít suyễn của Quan Tu Kiệt.

Kiểm tra hiện trường xong, Triệu Ngọc quay lại phòng mình, bắt đầu sắp xếp lại manh mối. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, thẳng đến tám giờ tối, hắn mới ra khỏi phòng, cùng Miêu Anh đi đến phòng ăn.

Lần này, để tránh sự ngượng ngùng như bữa trưa, hai người họ cố ý đi đến phòng ăn khác trên du thuyền.

Mà sau khi ăn tối xong, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, bệnh cảm của Miêu Anh đột nhiên trở nặng, Triệu Ngọc sờ trán cô, cảm thấy hơi nóng, hắn nhanh chóng kéo Miêu Anh đến phòng y tế trên du thuyền.

Trong phòng y tế, bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho Miêu Anh, sau đó dặn dò cô phải chú ý nghỉ ngơi.

Thế là Triệu Ngọc càng thêm lo lắng, vụ án gì cũng chẳng quan tâm nữa, vội vàng lôi kéo Miêu Anh về phòng nghỉ ngơi, lấy khăn nóng đắp lên trán cô, rót nước uống thuốc, chăm sóc vô cùng chu đáo…

Trông nom suốt một đêm, mãi đến sáng hôm sau, Miêu Anh mới hạ sốt.