Chương 2194 Nhiệm vụ đặc biệt của tiểu thư Miêu
“Cảnh sát Triệu” Mới sáng sớm, Giám đốc du thuyền Tề Kiến Hoa đã chạy đến thương lượng với Triệu Ngọc: “Du thuyền sắp đến đảo Jeju rồi!”“Ngài xem, chúng ta có nên kiểm soát mấy người tình nghi ở khu khách VIP này hay không?”
“Không cần đâu!” Triệu Ngọc khoát tay: “Cứ mặc họ đi!”
“Chuyện này…” Tề Kiến Hoa nhíu mày: “Ngài không sợ tên hung thủ kia nhân cơ hội chạy trốn à?”
“Tôi chỉ ước hắn ta chạy trốn thôi!” Triệu Ngọc nói: “Hắn ta mà chạy trốn thì chí ít tôi cũng biết được hắn ta là ai! Hắn ta không chạy, tôi lại cảm thấy phiền lòng!”
“Ồ… vậy à!” Tề Kiến Hoa gật đầu: “Được rồi, tôi không quản nữa! Họ muốn rời tàu thì cứ để họ đi!”
“Hãy chờ xem!” Triệu Ngọc mỉm cười: “Xảy ra chuyện lớn như thế, họ đâu còn tâm tình đi đảo Jeju chơi chứ? Chắc chắn đều an phận ở lại trên tàu thôi!”
“Ông Tề” Triệu Ngọc tỏ ra thân thiết, trực tiếp quàng vai Tề Kiến Hoa, nói: “Họ có đi hay không cũng chẳng sao cả, tôi và trợ thủ của tôi muốn rời tàu vui chơi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi đến đảo Jeju mà! Ông sắp xếp ổn thỏa giúp tôi nhé!”
“Ngài…” Tề Kiến Hoa bất ngờ: “Ngài… cũng muốn rời tàu sao? Nhưng mà chúng ta còn chưa tìm ra hung thủ! Ngài… ừm…!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh đã!” Triệu Ngọc mỉm cười thần bí: “Tôi từng nói, đợi đến khi du thuyền đi trở về, tôi sẽ tóm được hung thủ! Bây giờ, tôi vẫn đang đợi vài thông tin, dù sao cũng rảnh, chi bằng lên đảo vui chơi!”
“Chuyện này…” Tề Kiến Hoa nuốt ngụm nước bọt, nhắc nhở: “Đi một chuyến là hết cả ngày đấy, ngài chắc chắn sẽ không làm lỡ việc phá án chứ? Lỡ như trên tàu xảy ra vấn đề thì…”
“Trên tàu mà xảy ra vấn đề thì đó là chuyện của ông và anh người Ý kia, tôi nói rồi, tôi chỉ lo việc phá án thôi!” Triệu Ngọc thờ ơ nói: “Nhớ lấy, tôi và nữ trợ thủ của tôi lên đây dựa theo đãi ngộ khách quý! Đừng sắp xếp cho chúng tôi đoàn du lịch chỉ chuyên mua sắm nhé…”
“…” Tề Kiến Hoa câm lặng.
⚝ ✽ ⚝
Một tiếng sau, du thuyền Uranus cập bến đảo Jeju, Triệu Ngọc dẫn Miêu Anh và đoàn du khách cùng xuống tàu, tham gia hoạt động du lịch đảo Jeju.
“Triệu Ngọc” Mặc dù Miêu Anh đã hạ sốt, nhưng sắc mặt vẫn không khỏe lắm: “Em bị bệnh thật không đúng lúc! Làm trễ nải vụ án chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm nhỡ nhiệm vụ của chúng ta thì…”
“Đừng nói như thế” Triệu Ngọc nói: “Chẳng phải chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ sao? Con tàu này dừng lại ở đảo Jeju một ngày, nếu như ban đầu Tina thật sự lợi dụng con tàu này để vận chuyển kho báu của Tịch Vĩ vậy thì chỉ có thể lợi dụng hoạt động du lịch của các du khách khi xuống tàu thôi!”
“Lợi dụng cơ hội sau khi họ đi mua sắm để vận chuyển hàng và cất lên tàu, cho nên chúng ta phải đích thân trải nghiệm, xem thử xem rốt cuộc quy trình ra sao?”
“Ừ…” Miêu Anh ho nhẹ vài tiếng, nói: “Em cũng chú ý thấy việc để đồ lẫn lộn trong đồ đạc khác của du khách quả thật là một cách khéo léo!”
“Có điều…” Miêu Anh suy nghĩ: “Lên tàu thì dễ, nhưng xuống tàu thì sao? Khi du thuyền trở về cảng Tịnh Hải, chẳng lẽ có thể thoát khỏi kiểm tra à?”
“Anh nói xem, chúng ta có nên chú trọng vào điểm này hay không?”
“Em nghe nói, cảng Tịnh Hải là bến cảng thương mại quốc tế, nơi đó có hằng hà sa số thùng container và nhà kho, nếu như đồ không thể rời cảng, vậy có khi nào kho báu của Tịch Vĩ vẫn còn đang giấu trong nhà kho nào đó không?”
“Đừng vội, đầu tiên hãy tiếp tục quan sát rồi tính!” Triệu Ngọc thở dài: “Bây giờ, mối quan hệ giữa chúng ta và kho báu rất là vi diệu!”
“Có lẽ, bọn Lee Jin Ju vẫn luôn quan sát chúng ta! Tốt nhất là chúng ta tạm thời đừng có hành động gì lớn”
“Cho dù những thứ kia thật sự ở bến cảng Tịnh Hải, chúng ta tốt nhất cũng đừng quá rêu rao, cẩn thận vẫn là tốt nhất”
“Ừm, cũng phải” Miêu Anh nói: “Mọi thứ chẳng qua chỉ là giả thuyết của chúng ta thôi! Cũng có thể kho báu của Tịch Vĩ không liên quan gì đến du thuyền này!”
“Phải rồi” Triệu Ngọc chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Miêu Miêu, trước khi chúng ta đến đây, chẳng phải bên phòng Đặc Cần đã đưa cho chúng ta tài liệu nội bộ rồi à?”
“Du thuyền này trước đây thuộc về ai? Chu Vận Địch mua lại nó từ ai?”
“Ừm, từ một công ty hàng hải do Trung – Nhật – Hàn hợp doanh, trước đây làm về thương mại xuất nhập khẩu” Miêu Anh nói: “Du thuyền chẳng kiếm được tiền, nên đã bán cho Tập đoàn Thiên Cần!”
“Phòng Đặc Cần đã điều tra gốc rễ của họ rồi, rất trong sạch!”
“Vậy sao?” Triệu Ngọc hiếu kỳ: “Nếu đã không kiếm ra tiền thì tại sao Chu Vận Địch mua lại nó? Cô ta thông minh như thế, chắc sẽ không làm vụ buôn bán lỗ đâu nhỉ?”
“Cái này thì đúng là không rõ lắm” Miêu Anh nói: “Có phải chúng ta nên hỏi thăm người của mấy công ty đó không? Có lẽ Tập đoàn Thiên Cần khởi nghiệp từ việc làm du thuyền, có trù tính khác thì sao? Khụ khụ…”
“Đây, mau uống đi, tuyết lê đường phèn, anh đã nhờ ông Tề bảo đầu bếp nấu cho em đấy!” Nghe thấy Miêu Anh ho, Triệu Ngọc nhanh chóng mở bình giữ nhiệt, rót cho Miêu Anh một cốc.
“Không ngờ anh cũng thật tỉ mỉ, cực cho anh rồi!” Tiểu thư Miêu cảm động.
“Khụ! Nói đến chuyện này, tỉ mỉ cũng phải xem là đối với ai chứ!” Triệu Ngọc nói: “Đợi lát nữa lên đảo, em còn có một nhiệm vụ quan trọng cần phải làm đấy!”
“Hả? Nhiệm vụ gì?” Miêu Anh kinh ngạc.
“Đây!” Triệu Ngọc lấy ra một cái camera ẩn và tấm thẻ đen kia của mình: “Đợi lát nữa đến cửa hàng, anh cần em giả vờ làm một người cuồng mua sắm, ra sức mà mua đồ, mua một núi đồ!”
“Hả? Chuyện này…” Miêu Anh nhếch miệng: “Đây cũng xem như nhiệm vụ sao?”
“Hết cách rồi” Triệu Ngọc nói: “Chỉ khi mua đến một mức độ nhất định mới có thể gửi du thuyền vận chuyển! Như thế là chúng ta có thể thông qua camera để quan sát toàn bộ quá trình vận chuyển, từ đó tìm được lỗ hổng trong đó!”
“Sau đó, chúng ta có thể tiếp tục nghĩ cách tìm ra danh sách của mấy tháng trước, hoặc là hỏi thăm thông tin từ các thuyền viên là có thể biết được Tina có thật là đã lợi dụng du thuyền này hay không!”
“Ý kiến này của anh thật đúng là không còn gì để chê, khụ khụ…” Cảm thấy khó chịu, Miêu Anh uống ngụm tuyết lê đường phèn, sau đó mắng: “Mua một núi đồ có phải xa xỉ quá không?”
“Đợi đến khi tìm được kho báu Tịch Vĩ, em bảo cha em thanh toán cho anh đi!” Triệu Ngọc nói: “Dù sao ông ấy cũng chẳng thiếu gì tiền!”
“Ừm… nói đến mới nhớ!” Miêu Anh cười nói: “Đã lâu rồi em chưa mua sắm điên cuồng đó! Tự dưng giờ lại mong chờ quá!”
⚝ ✽ ⚝
Trong lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh trò chuyện vui đùa, Tề Kiến Hoa đứng trên boong tàu trông ngóng về phía xa, dáng vẻ cứ như có thù sâu hận lớn vậy.
“Lão Tất à” Ông ta nói với thuyền trưởng người Ý ở bên cạnh: “Lâu như vậy rồi, có phải đồng nghĩa với việc tìm kiếm cứu nạn đã hoàn toàn không còn hy vọng hay không?”
“Đúng vậy!” Tất Quốc Thắng buồn bã nói: “Tôi làm thuyền trưởng nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu gặp phải tình cảnh rơi xuống biển, hơn nữa còn là người chủ mới của chúng ta nữa chứ!”
“Có điều, tôi vừa mới tìm luật sư tư vấn” Tất Quốc Thắng nói: “Nếu cuối cùng có thể tra rõ đây là cố ý mưu sát, có kẻ đẩy bà chủ xuống biển thì du thuyền của chúng ta không cần chịu trách nhiệm gì cả!”
“Nhưng nếu như cô ấy do bất cẩn sẩy chân hoặc là… cuối cùng không tìm được hung thủ thật sự thì thảm rồi! Tôi và ông e là khó giữ được việc làm!”
“WTF!” Tề Kiến Hoa nhíu chặt chân mày: “Chuyện này sao có thể đổ tội cho chúng ta được? Hai chúng ta oan mà?”
“Oan thì oan, chỉ cần vị thám tử mà ông tìm tới đây đáng tin cậy thì chúng ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế!” Thuyền trưởng người Ý chỉ xuống phía dưới du thuyền: “Nhưng mà sao tôi cứ thấy anh ta không đáng tin thế chứ? Bây giờ đã là thời điểm nào rồi, vậy mà anh ta vẫn còn tâm tư đi lên đảo để du lịch?”
“Đúng vậy!” Tề Kiến Hoa nói: “Đây cũng chính là điều mà tôi lo lắng nhất, nhưng tôi đã cử người đi nghe ngóng rồi, người này xác thật chính là thần thám đã phá được năm vụ án huyền bí lớn của nước ta!”
“Haiz!” Nhìn chuyến xe buýt đi xa, Tất Quốc Thắng lắc đầu thở dài: “Bây giờ có đổi người cũng đã muộn, hai chúng ta chỉ đành thuận theo ý trời…”