← Quay lại trang sách

Chương 2195 Tôi có ý kiến

Khi Triệu Ngọc và Miêu Anh theo đoàn du lịch trở về du thuyền Uranus thì trời đã tốiHôm nay, hai người đã có chuyến đi thú vị, Miêu Anh quả nhiên mua được rất nhiều thứ, khiến vô số người đồng hành hâm mộ.

Không giống với du khách phổ thông, du thuyền thường sẽ mở những cách cửa cầu vồng cho những du khách VIP này, có thể giúp bọn họ vận chuyển thương phẩm đã mua sắm đến khoang chứa hàng của du thuyền miễn phí.

Triệu Ngọc cùng Miêu Anh phát hiện ra nếu như Tina thật sự muốn lợi dụng du thuyền để vận chuyển kho báu của Tịch Vĩ thì cần giải quyết hai vấn đề nan giải.

Thứ nhất, kiểm tra an ninh xuất cảnh ở bến tàu. Tất cả hàng hóa ra vào đều có cơ chế kiểm tra an ninh nghiêm khắc, trong kho báu của Tịch Vĩ có nhiều đồ hấp dẫn người khác như vậy, nếu như không có thủ đoạn thì căn bản không thể xuất cảnh.

Thứ hai, bản thân du thuyền cũng có thiết bị kiểm tra an ninh của riêng mình, đối với những vật phẩm được đưa lên tàu cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt. Nếu không thể giải quyết vấn đề bên phía du thuyền thì cũng không thể vận chuyển đồ lên tàu!

Xem ra… hoặc là Tina không lợi dụng du thuyền để vận chuyển kho báu, hoặc là cô ta còn có biện pháp khác.

Không biết là do hôm qua uống thuốc hay là tinh thần được vực dậy vì được đi mua sắm, tóm lại, hôm nay tiểu thư Miêu đã đánh bay hết bệnh tật, tinh thần khôi phục, vào bữa tối, cô còn muốn Triệu Ngọc mở hộp kim chi cho cô!

Đương nhiên là Triệu Ngọc không thể đồng ý, nói rằng vào lúc này cô không thể ăn cay, ban đêm nên ăn cháo trắng thì hơn.

Sau khi trở lại tàu, Tề Kiến Hoa cùng Tất Quốc Thắng đã không còn kiên nhẫn được nữa, lập tức kéo Triệu Ngọc đến phòng thẩm vấn, bắt đầu thương thảo chuyện phá án với hắn.

“Thần thám Triệu à, ngài chơi cũng chơi rồi, mua cũng mua rồi” Tề Kiến Hoa năn nỉ: “Bây giờ chúng ta có thể tiếp tục phá án được không? Dù sao người rơi xuống biển chính là bà chủ, nếu như không phá được vụ án này thì hai chúng tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất!”

“Đúng đấy!” Người Ý không ưa Triệu Ngọc, lời nói cũng không khách sáo chút nào: “Nếu anh cứ như thế này thì chúng tôi thà trực tiếp điều động vài cảnh sát từ Tịnh Hải tới đây còn hơn!”

“Khu khách VIP chỉ rộng từng này thôi, tất cả chỉ có bằng ấy kẻ tình nghi, chẳng lẽ thật sự không thể tìm ra được sao?”

“Mẹ nó!” Triệu Ngọc trừng mắt nói: “Ông thì hiểu cái quái gì chứ? Ông không nhìn ra phía sau chuyện Chu Vận Địch rơi xuống biển còn che giấu nhiều bí ẩn à?”

“Ông đừng thấy tôi chơi một ngày, nhưng một ngày này, các cảnh sát cấp dưới của tôi cũng không được nhàn rỗi đâu! Bọn họ đã có mặt ở tổng bộ Thiên Cần và tiến hành các kiểu điều tra từ lâu rồi!”

“Nếu thật sự muốn biết chân tướng Chu Vận Địch rơi xuống biển thì nhất định phải làm rõ những quan hệ phức tạp bị che giấu ở phía sau, đây đâu phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm rõ ràng!”

“Nhưng… Thế nhưng mà…” Tất Quốc Thắng không phục: “Nếu như kẻ tình nghi thấy anh lười biếng như vậy, hắn ta sẽ càng thêm đắc ý đấy!”

“Nói nhảm” Triệu Ngọc quát: “Tôi vốn muốn để cho hắn đắc ý, không đắc ý thì làm sao có thể lòi đuôi chứ?”

“Con mẹ nó, ông thấy tôi lười biếng ở chỗ nào thế hả?” Triệu Ngọc phách lối nói: “Nếu ông chê tôi lười biếng thì ông tự đi tìm hung thủ đi!”

“Anh!” Tất Quốc Thắng sốt ruột: “Tôi là thuyền trưởng, anh là thám tử, chúng ta đều có chuyên môn của riêng mình mà!”

“Đúng vậy, nếu ông đã hiểu rõ đạo lý này thì cũng đừng trách móc nữa!” Triệu Ngọc xòe bàn tay ra, vốn định dựng thẳng ngón giữa, nhưng nghĩ lại, bây giờ mình đã là thần thám chính nghĩa, không thể hạ lưu như vậy nữa, cho nên thuận thế lau lau mặt mình.

“Đừng kích động, đừng kích động!” Tề Kiến Hoa vội vàng hòa giải, nói với Triệu Ngọc: “Ngài đừng nóng giận, bọn họ thường ăn nói trực tiếp như vậy thôi!”

“Việc này… Thần thám Triệu à, chẳng phải ban ngày chúng ta đã bắt được kẻ tình nghi lớn nhất rồi ư? Chính là… Chính là Quan Tu Kiệt bị hen suyễn kia ấy, vì sao ngài lại… Vì sao lại thả ông ta đi chứ?”

“Ông không nhìn ra được à? Đây rõ ràng là vu oan!” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ chúng ta cần tìm ra người đã vu oan thôi!”

“Đúng thế!” Tất Quốc Thắng thừa cơ nói: “Anh nhất định phải bắt được hắn đấy! Anh đừng nói với tôi là anh và bạn gái anh dạo chơi trên đảo là để bắt hắn đấy nhé?”

“Ông đúng là… Hừ!” Triệu Ngọc tức giận lườm Tất Quốc Thắng một cái, xoa cằm nói: “Có phải ông có ý kiến với tôi không?”

“Đừng hiểu lầm” Tất Quốc Thắng nói: “Không phải có ý kiến, mà là vô cùng có ý kiến!”

“Mẹ nó!” Triệu Ngọc trừng to mắt: “Ông con mẹ nó còn dám nói với tôi câu đó hả?”

“Tôi chỉ biết là…” Tất Quốc Thắng không hề sợ hãi nói: “Xảy ra một vụ án giết người lớn như vậy, là cảnh sát thì không thể nào chỉ lo vui chơi được! Các anh có nghĩa vụ phải điều tra ra chân tướng, bắt lấy hung thủ!”

“Ông… đậu xanh rau má nhà…” Triệu Ngọc muốn chửi đổng, lại kịp thời nhịn xuống, nheo mắt lại nói: “Xem ra, nếu ông đây không bộc lộ tài năng với các người thì các người đúng là không biết Mã Vương gia có ba con mắt* rồi!”

* Mã Vương gia có ba con mắt (马王爷三只眼): Mã Vương gia là một nhân vật thần thoại, có thêm con mắt thần (giống như Nhị Lang thần Dương Tiễn). “Mã Vương gia có ba con mắt” là ý nói người đặc biệt, rất lợi hại.

“Mã Vương gia?” Tất Quốc Thắng nghe không hiểu: “Ba con mắt là có ý gì? Chẳng lẽ mắt ở mông cũng tính vào à?”

Mẹ nó!

Triệu Ngọc và Tề Kiến Hoa lập tức ngã xuống đất!

“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc đưa tay ra hiệu nói: “Lúc đầu… Tôi muốn đợi đến khi đã điều tra rõ ràng tất cả những chuyện cần thiết thì mới công bố hung thủ, nếu… Ông đã hoài nghi năng lực của tôi như thế thì tôi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể công bố sớm thôi!”

“Cái gì!?” Nghe thấy lời ấy, Tề Kiến Hoa vừa bò dậy đã ngã xuống đất một lần nữa, la lên thất thanh: “Thần thám Triệu, không phải ngài nói đùa đấy chứ? Ngài… Ngài đã sớm biết hung thủ là ai rồi sao?”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc do dự một chút, nói: “Tìm ra hung thủ đương nhiên là không khó, nhưng khó ở chỗ là chứng cứ của tôi vẫn còn chưa đủ!”

“Ha ha, ha ha ha…” Kết quả, Tất Quốc Thắng ôm bụng cười to: “Đây là truyện tiếu lâm buồn cười nhất mà tôi từng được nghe! Ha ha ha…”

Nhìn thấy tên người Ý ôm bụng cười, trên trán Triệu Ngọc đều là vạch đen.

“Đúng vậy, thần thám Triệu” Tề Kiến Hoa hiển nhiên cũng không tin: “Ngài ở bên ngoài chơi một ngày, thế mà đã biết hung thủ là ai rồi sao?”

“Sai rồi!” Triệu Ngọc sửa lại: “Trước khi tôi ra ngoài chơi, tôi đã biết được hung thủ là ai rồi! Tôi chỉ đang âm thầm quan sát hắn ta, xem hắn ta có lòi đuôi ra hay không!”

“Vậy thì hay rồi, anh mau nói cho tôi biết, tên hung thủ này rốt cuộc là ai?” Tất Quốc Thắng vẫn không tin, lắc đầu nói: “Có vẻ như ngay cả việc tra hỏi những kẻ tình nghi đó mà anh cũng không làm mà?”

“Đúng, ông nói đúng rồi!” Triệu Ngọc nói: “Bởi vì tôi đã sớm biết hung thủ là ai, cho nên chuyện lần lượt hỏi kẻ tình nghi chỉ lãng phí thời gian thôi!”

“Thần thám Triệu” Tề Kiến Hoa trịnh trọng nói: “Ngài đừng nói đùa nữa, đây chính là tội phạm giết người đó! Ngài hãy mau chóng tìm ra hắn ta đi! Nói không chừng còn có thể tìm ra được cả chân tướng vụ án mất tích trên du thuyền từ bốn năm trước nữa đấy!”

“Lại sai rồi!” Triệu Ngọc đưa tay ra hiệu, thân thiện nói: “Ý của tôi là hiện giờ tôi đã tìm được hung thủ thật sự của vụ án mất tích trên du thuyền vào bốn năm trước!”

“Nhưng còn hung thủ khiến Chu Vận Địch rơi xuống biển thì còn phải thẩm vấn tên hung thủ này mới được!”

“Được, được! Anh đúng là một quái nhân!” Tất Quốc Thắng gật gù đắc ý nói: “Mặc kệ là vụ nào đi nữa, anh có thể nói tên ra trước được không, để chúng tôi nghe xem thế nào?”

“Được thôi! Có điều…” Triệu Ngọc nói: “Trước khi tôi nói ra cái tên này, tôi cần tập hợp tất cả những người hiềm nghi lại, tôi cần chỉ hung thủ ra ngay trước mặt mọi người!”

“Vậy…” Tề Kiến Hoa nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói: “Vậy thì ở trong phòng ăn đi! Hiện giờ vừa hay là bữa tối, hiện tại tôi sẽ dẫn tất cả mọi người đến đó!”