← Quay lại trang sách

Chương 2196 Có được lợi ích

“Triệu Ngọc, anh lại làm trò gì vậy?” Trong nhà ăn, sau khi Miêu Anh biết được Triệu Ngọc triệu tập tất cả kẻ tình nghi, muốn tuyên bố hung thủ trước mặt mọi người thì hiển nhiên hơi cạn lời: “Không phải anh lại có kế hoạch gì đấy chứ? Vì sao ngay cả em cũng không biết vậy?”“Người Ý kia xem thường anh” Triệu Ngọc vừa ăn món điểm tâm ngọt khai vị, vừa thản nhiên nói: “Mặc dù anh đã biết ai là hung thủ của vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước, nhưng luôn cảm thấy chưa đủ sức nóng!”

“Nếu ông ta đã khiêu khích anh như vậy thì anh cũng phải lộ bản lĩnh ra cho ông ta xem mới được, tránh để bọn họ coi thường thần thám Triệu Ngọc!”

“Anh…” Tiểu thư Miêu nhíu mày: “Nếu anh đã biết hung thủ là ai thì vì sao không nói cho em biết chứ? Rốt cuộc…” Miêu Anh nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Là ai vậy?”

“Hừ!” Ai ngờ, tiểu thư Miêu vừa hỏi xong, người Ý Tất Quốc Thắng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói: “Bốn năm rồi mà vẫn không điều tra được hung thủ, hiện tại chỉ bằng mấy câu mà hắn hỏi đã phá được vụ án rồi sao?”

“Đúng là truyện cổ tích!”

“…” Tề Kiến Hoa có vẻ phức tạp, kéo lấy Tất Quốc Thắng, ý là ông ta bớt tranh cãi đi.

Nhưng Tất Quốc Thắng lại càng được đà lấn tới, tiếp tục nói: “Sáu kẻ tình nghi đều đã ở trước mắt rồi, tôi muốn xem xem rốt cuộc là như thế nào!”

Vào lúc này, dưới sự sắp xếp của Tề Kiến Hoa, tất cả du khách thuộc khu VIP đã tiến vào nhà ăn xa hoa lộng lẫy này.

“Làm thế này chẳng phải là giày vò người khác à? Lại muốn làm gì nữa thế?” Lôi Đại Thăng hút xì gà, phàn nàn với nhân viên phục vụ: “Chẳng lẽ định bày tiệc à?”

“Ông nghĩ gì vậy” Tổng Giám đốc Tôn Kim Kiện bên cạnh chế nhạo: “Ông không nhìn ra cảnh sát đã nắm được manh mối, muốn tuyên bố hung thủ là ai trước mặt mọi người sao!”

“Không thể nào?” Lôi Đại Thăng trừng Tôn Kim Kiện một cái: “Lúc này còn chưa đến hai ngày, chẳng lẽ đã bắt được hung thủ rồi ư? Là ai thế?”

Kiểu nói này của Lôi Đại Thăng khiến mọi người càng thêm kinh ngạc, lập tức bàn tán ầm ĩ.

“Tới đây nào ông Tề!” Thấy mọi người hiếu kỳ, Tất Quốc Thắng nói với Tề Kiến Hoa: “Mọi người đã đến đông đủ rồi, tiếp theo phải xem màn biểu diễn của vị thám tử tài ba của chúng ta thật kỹ nhé!”

“Ừm… Việc này…” Tề Kiến Hoa khó xử, đưa mắt nhìn sang Triệu Ngọc.

Nhưng mà giờ khắc này, Triệu Ngọc vẫn ngồi trên chiếc ghế chân cao, ăn món điểm tâm ngọt, cứ như người không liên quan vậy.

“Anh xem kìa, anh xem kìa…” Tất Quốc Thắng bĩu môi nói: “Anh trông cậu ta đi, chắc chắn ngay cả một tí manh mối cũng không có!”

“Được! Anh không nói, vậy tôi nói!”

Nói xong, Tất Quốc Thắng cầm lấy một cái thìa nhỏ cùng ly rượu, đi vào nhà ăn.

Lấy thìa gõ vào ly rượu, phát ra âm thanh đinh đinh giòn tan.

Vừa nghe tiếng Tất Quốc Thắng gõ ly, mọi người lập tức ngừng bàn tán, tất cả đều nhìn về phía thuyền trưởng người Ý này.

“Các vị, các vị” Tất Quốc Thắng cố ý giở trò xấu, đưa ngón tay chỉ vào Triệu Ngọc, nói với mọi người: “Tôi xin thông báo với mọi người một tin tức tốt, ngài thám tử của chúng ta đã biết được chân tướng của vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước!”

“Hiện tại, hắn gọi tất cả mọi người tới đây là để tuyên bố hung thủ đã đẩy Chủ tịch Chu Hỉ Thành xuống biển rốt cuộc là ai!”

Rào…

Câu nói này của Tất Quốc Thắng khiến hiện trường lập tức dậy sóng.

Mọi người nhìn nhau, cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Có điều, bất ngờ thì bất ngờ, nhưng ánh mắt của mọi người vẫn không thể kìm được mà dừng lại ở trên người Lý Cần, mọi người ai cũng cho rằng Lý Cần là kẻ tình nghi lớn nhất đã hại chết Chủ tịch Chu Hỉ Thành!

Cảm thấy nhiều ánh mắt khác thường, Lý Cần đỏ bừng cả mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Mặt khác, sắc mặt của Quan Tu Kiệt cũng khó coi, dù sao thì trước đó vừa mới bị người ta hãm hại, giờ ông ta không ổn chút nào.

“Này, làm gì vậy?” Lúc này, Lôi Đại Thăng với tính cách hướng ngoại nói: “Làm gì mà lại nhìn chúng tôi? Không phải người ta còn chưa nói ra cái tên đó sao? Các người đừng quá đáng!”

“Cậu cảnh sát!” Hàn Ngạo Băng đi đến trước mặt mọi người, nói với Triệu Ngọc: “Nếu cậu thật sự tìm được hung thủ của bốn năm trước thì tôi nhất định sẽ hậu tạ cậu!”

“Bởi vì cậu đã trả lại sự trong sạch cho tôi!”

“Đúng vậy!” Trương Mãnh Hải nói: “Cậu cảnh sát, cậu cũng đừng pha trò nữa, mau chóng nói cho chúng tôi biết kẻ hại chết Chủ tịch Chu Hỉ Thành rốt cuộc là ai đi?”

“Lấy được lợi ích!”

Ai ngờ, Triệu Ngọc lại nói ra bốn chữ như vậy, khiến mọi người lập tức im lặng.

“Ồ?” Miêu Anh nhướng mày, chỉ có bốn chữ ngắn ngủi lại khiến cô hiểu được điều gì đó.

“Bốn năm trước, cuộc điều tra của cảnh sát chúng tôi hiển nhiên đã xuất hiện một sự nhầm lẫn” Triệu Ngọc nói: “Bởi vì thuốc ngủ được bỏ vào chai rượu vang trong bữa tiệc của mọi người, cho nên cảnh sát đã đương nhiên cho rằng hung thủ tất nhiên ở trên thuyền, chính là một trong sáu người này!”

“Nhưng mà chân tướng lại thường khiến người ta… giật nảy mình!”

“Mẹ nó, không thể nào?” Kiểu nói này của Triệu Ngọc khiến Tất Quốc Thắng lập tức kinh ngạc hô to: “Không lẽ cậu muốn nói hung thủ không phải là một trong số sáu người kia à? Việc này… có khả năng sao?”

“Lão Tất…” Tề Kiến Hoa nhanh chóng túm ông ta lại, ngăn ông ta nói lung tung.

“Vào lúc tôi tiến hành thẩm vấn các nghi phạm” Triệu Ngọc nói: “Một câu nói của Lý Cần đã nhắc nhở tôi, anh ta nói rằng người có thể leo lên du thuyền của chủ tịch đều là người mà chủ tịch tin tưởng!”

“Tôi nghĩ cũng đúng!”

“Sáu người, cho dù là chức vụ gì thì tất cả đều là người mà Chu Hỉ Thành tín nhiệm, tất cả những người này đều phụ thuộc vào Chu Hỉ Thành mà làm việc, tại sao lại có ý định giết người chứ?”

“Chu Hỉ Thành mất tích không mang lại lợi ích gì cho bọn họ cả! Ông bà nói xem, có hợp lý hay không?”

“Đúng vậy!” Lôi Đại Thăng nói: “Bốn năm trước, tôi cũng nói với cảnh sát như vậy! Nếu như Chủ tịch Chu cảm giác được người nào đó trong chúng tôi có thể trở thành mối uy hiếp với anh ta thì hiển nhiên không thể nào cho người đó lên du thuyền đâu!”

“Tôi cũng đã nói vậy từ lâu rồi, nhưng mà có ai chịu nghe đâu?”

“Lão Lôi, ông nói cái gì vậy!” Lúc này, trong công ty có một vị đổng sự chỉ vào Hàn Ngạo Băng rồi nói: “Chẳng lẽ các ông quên rằng trong sáu người các ông có một người ngoài ư? Nếu là người ngoài thì tại sao Chủ tịch Chu lại tin tưởng bà ta chứ?”

“Ông…” Hàn Ngạo Bằng buồn bực: “Ông nói như vậy là có ý gì?”

“Xùy!” Triệu Ngọc nhanh chóng ngăn lại, nói: “Về chuyện của cô Hàn, chúng ta hãy nói sau đi! Tôi không nói thì ông bà chắc đã biết bà ta chỉ là bị Chủ tịch Chu nhất thời kéo lên thuyền thôi!”

“Mà vụ án mất tích trên du thuyền lại là một vụ mưu sát có kế hoạch chặt chẽ!”

“Cho nên, tốt nhất là ông bà đừng ngắt mạch suy nghĩ của tôi, để cho tôi nói tiếp… À…” Triệu Ngọc nói: “Trong lúc thẩm vấn, còn có một người nữa cũng cho tôi linh cảm, chính là Quan Tu Kiệt!”

Câu nói này của Triệu Ngọc khiến tất cả mọi người nhìn về phía Quan Tu Kiệt, khiến Quan Tu Kiệt giật nảy mình.

“Ông ta nói với tôi” Triệu Ngọc nói: “Trong công ty có rất nhiều người biết lái thuyền! Đúng vậy, ông bà làm trong công ty du thuyền, đương nhiên là có người biết lái thuyền rồi!”

“Các vị, thực ra, vụ án mất tích trên du thuyền trông thì khó giải, nhưng trên thực tế, vẫn là có dấu vết để lần theo!” Triệu Ngọc nói: “Để phá kiểu vụ án này, chúng ta không thể chỉ nhìn vào trước mắt, mà phải nhìn từ góc độ lâu dài hơn để tiến hành phân tích!”

“Cho nên trong hai ngày qua, tôi không hề nhàn rỗi, tôi đã phái trợ thủ đắc lực đi điều tra lịch sử ra khơi của chiếc du thuyền mà Chu Hỉ Thành xảy ra chuyện!”

“Thế là, tên hung thủ này cứ thế lọt vào tầm mắt của tôi!!!”