Chương 2202 Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
“Triệu Ngọc…” Nghe thấy Tôn Kim Kiện phản bác, mặt Miêu Anh khẽ biến sắc, cô gọi Triệu Ngọc một tiếng như muốn nói gì đó, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy cô lại cảm thấy không tiện nói raThật ra, trong lòng Triệu Ngọc biết rõ chắc chắn Miêu Anh đang lo lắng. Bởi vì những điều Tôn Kim Kiện nói không sai, nếu chứng cứ này lấy được thông qua cách nghe trộm thì nó sẽ không có hiệu quả về mặt pháp luật.
Hơn nữa, trong đoạn ghi âm này, ý mà vợ chồng Tôn Kim Kiện thể hiện cũng không rõ ràng, đúng là không thể định tội ông ta dựa vào một đoạn ghi âm.
Mà điều nguy hiểm nhất trong chuyện này là, nếu Tôn Kim Kiện thật sự kiện Triệu Ngọc dùng thủ đoạn phi pháp tìm kiếm manh mối thì chỉ sợ cũng đủ khiến Triệu Ngọc thương tích đầy mình.
“Ông còn nói xạo nữa hả?” Hàn Ngạo Băng vô cùng tức giận: “Nếu đây không phải chứng cứ thì cái gì mới là chứng cứ? Ông là tội phạm giết người, đối phó với loại tiểu nhân như các người, sao có thể không dùng biện pháp cực đoan được?”
“Đúng vậy” Y Cầm nói: “Các người thật sự cho rằng các người sát hại Chủ tịch Chu xong thì không còn vấn đề gì nữa ư? Mấy năm gần đây, chẳng lẽ trong lòng các người không có một chút áy náy nào à?”
“Bây giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, còn dám cãi cùn hả?”
Giờ khắc này, trong lòng các nhân viên khác có mặt ở đây đều biết rõ, bất kể bọn họ có quan hệ như thế nào với Tôn Kim Kiện, sau khi đoạn ghi âm đó được phát thì trong lòng bọn họ lập tức hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong vụ án mất tích trên du thuyền năm đó!
Bởi vậy, mọi người rất tự giác cách xa Tôn Kim Kiện, cô lập vị Tổng Giám đốc quyền cao chức trọng này ở chính giữa nhà ăn.
Tuy nhiên, Tôn Kim Kiện không phải kẻ ngốc, tuy ông ta biết sự nghiệp của mình ở Tập đoàn Thiên Cần đã kết thúc, nhưng ông ta không muốn ngồi tù, cho nên vẫn còn chống cự: “Tôi lập tức gọi điện thoại cho luật sư của tôi, tôi nhất định phải kiện các người, các người chẳng những phỉ báng tôi mà còn lắp máy nghe trộm nghe trộm tôi nữa…”
“Này” Triệu Ngọc vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Tôi khuyên ông, đừng tốn sức vô ích nữa!”
“Rất tiếc khi tôi phải nói cho ông biết, máy nghe trộm trên điện thoại di động của ông không phải do phía cảnh sát chúng tôi cài đâu!” Triệu Ngọc nói: “Ông hãy thử động cái não 250* của mình đi, sau khi Chu Vận Địch gặp chuyện không may, điện thoại di động vẫn còn trong tay ông, chúng tôi vốn dĩ chưa động vào thì gắn máy nghe trộm kiểu gì chứ?”
* 250 là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ ngu ngốc.
“Hả?”
Vừa nghe vậy, trái tim Tôn Kim Kiện run rẩy, bỗng nhiên nhận ra chuyện lớn không ổn.
Mọi người cũng rất đỗi kinh ngạc, căng thẳng ngậm miệng lại, nghiêm túc lắng nghe.
“Rất không may khi phải nói cho các vị” Triệu Ngọc lấy một chiếc điện thoại di động màu trắng từ trong túi áo ra, nói: “Người bị nghe trộm không chỉ có mình Tôn Kim Kiện mà di động của tất cả các nhân viên của Tập đoàn Thiên Cần tham gia câu lạc bộ du thuyền lần này đều bị cài máy nghe trộm!”
Nói xong, Triệu Ngọc lại bật một đoạn ghi âm, đó rõ ràng là một cuộc gọi của Quan Tu Kiệt gọi cho trợ lý của ông ta.
“Đúng thế, bốn năm trước là anh trai, bốn năm sau là em gái, đúng là không có thiên lý mà!” Quan Tu Kiệt kích động nói: “Tên hung thủ này sao mà càn rỡ thế? Rốt cuộc hắn ta có thù sâu hận lớn gì với nhà họ Chu vậy?”
“Sếp à, ông đừng vội, chúng ta chính trực thì không sợ gian tà, không phải ngài làm thì ngài không cần phải sợ!” Trợ lý khuyên giải an ủi.
“Haizzz, tôi thật sự đau lòng thay hai Chủ tịch Chu, sao chuyện như vậy lại xảy ra chứ? Cả nhà có mỗi ba anh em, bây giờ chỉ còn sót lại một người, còn đang trượt tuyết gì đó bên châu Âu, hoàn toàn không để ý tới chuyện trong tập đoàn”
“Lần này, công ty của chúng ta gặp khó khăn rồi! Chu Vận Địch khó khăn lắm mới kéo công ty lên một độ cao mới, lần này thì hay rồi, như thể trở lại trước ngày giải phóng vậy, hơn nữa, tôi còn trở thành người bị tình nghi lần thứ hai nữa chứ…”
Nghe đoạn ghi âm như thế, Quan Tu Kiệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cho dù ông ta không nói bất kỳ điều gì không hay, nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ.
“Bởi vì những lời nói của Quan Tu Kiệt…” Triệu Ngọc nói: “Cho nên tôi cố ý phái người đi châu Âu điều tra cậu hai nhà họ Chu, sự thực chứng minh, anh ta vẫn đang sống rất bình thường tại châu Âu, không thể nào tham dự vào vụ án này!”
“Đương nhiên…” Triệu Ngọc chỉ vào Quan Tu Kiệt: “Bởi vì là nói chuyện với trợ lý, cho nên có lẽ Trưởng Văn phòng Quan nói những lời trái lương tâm của mình, nhưng thông qua tất cả các cuộc điện thoại sau đó của ông ta, tôi vẫn có thể xác định ông ta không liên quan gì tới cả hai vụ án”
“Cho nên tôi vô cùng khẳng định, trong vụ Chu Vận Địch, ông ta đã bị người khác hãm hại!”
“Anh…” Người Ý Tất Quốc Thắng nói với Triệu Ngọc: “Nếu như máy nghe trộm không phải do anh cài thì là ai?”
“Là tôi!” Tiếng nói vừa dứt, một cô gái đi ra từ trong đám đông, đứng đằng trước cao giọng nói: “Máy nghe trộm trong điện thoại của mọi người đều do tôi gắn vào!”
“Không chỉ có máy nghe trộm mà còn có camera nữa” Cô ta thản nhiên nói: “Trong phòng mỗi người đều bị tôi lắp đặt thiết bị nghe lén, bắt đầu từ lúc các người lên thuyền thì từng lời nói cử chỉ của các người đều bị tôi nắm chặt trong tay!”
“Hả?”
Mọi người sợ tới mức mặt như màu đất, ngẩng đầu lên nhìn mới biết hóa ra cô gái nói chuyện không phải ai khác, đúng là thư ký của Chu Vận Địch – Phan Tố Xuyến.
“Hả?” Nhìn thấy Phan Tố Xuyến thừa nhận, Miêu Anh không khỏi chấn động.
Trước đó, lúc Triệu Ngọc thẩm vấn cô ta, cô ta luôn miệng nói rằng cô ta vẫn chưa ra tay! Sao bây giờ lại…
“Các vị không nên kích động” Triệu Ngọc nhân cơ hội nói: “Tuy Phan Tố Xuyến lắp đặt thiết bị nghe lén vào phòng các vị, nhưng mà cô ấy chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi!”
“Tôi nghĩ, chắc mọi người đã biết người thật sự muốn giám thị mọi người rốt cuộc là ai rồi nhỉ?”
“Là Chu Vận Địch!” Lý Cần nói ra đầu tiên: “Chắc chắn là cô ta rồi!”
“Chuyện này mà còn phải nói nữa à?” Lôi Đại Thăng nhếch miệng nói: “Khu khách VIP trên du thuyền tập hợp đủ tất cả những người bị tình nghi trong vụ án mất tích trên du thuyền, vừa lên tàu, tôi đã cảm thấy có âm mưu gì đó rồi”
“Chẳng qua, tôi không ngờ tới cô ta lại làm ra chuyện… Ừm…” Ông ta vốn định dùng “quá đáng” để hình dung, nhưng cuối cùng vẫn đổi thành: “Cô ta thật sự sẽ vì anh trai của cô ta mà làm như vậy…”
“Mới đầu tôi cũng không biết” Triệu Ngọc chỉ vào chiếc điện thoại di động màu trắng trong tay và nói: “Sau khi Chu Vận Địch rơi xuống biển, chúng tôi lục soát phòng của cô ta mới phát hiện chuyện này!”
“Là tôi đã nói dối!” Phan Tố Xuyến chủ động thừa nhận: “Tôi nói với ngài cảnh sát là tôi còn chưa kịp ra tay, Chủ tịch Chu vẫn đang do dự!”
“Thật ra, số thiết bị nghe lén trong phòng tôi đều là số còn dư lại sau khi tôi lắp đặt xong, từ lúc vừa mới lên tàu thì tôi đã lén lút ra tay rồi!”
“Ngay lúc ông bà đi hội trường họp, bây giờ chắc ông bà đã biết vì sao buổi họp ngày hôm đó lại hơi lâu rồi đúng không?”
“Cô…” Tôn Kim Kiện chỉ vào Phan Tố Xuyến mà quát: “Cô làm vậy là phạm pháp biết không? Cô phải ngồi tù!”
“Hừ! Ngồi tù thì thế nào chứ?” Phan Tố Xuyến không hề sợ hãi nói: “Tôi dám làm dám chịu! Lần này có thể bắt được hung thủ giết người là ông, hoàn thành tâm nguyện của Chủ tịch Chu, cho dù tôi có ngồi tù cả đời cũng đáng!”
“Cô…” Tôn Kim Kiện nhận ra chuyện lớn không ổn, cả người run rẩy kịch liệt.
“Cho nên…” Triệu Ngọc lại không nhanh không chậm nói: “Camera này không phải do phía cảnh sát chúng tôi cài, từ mặt pháp luật mà nói, chỉ cần không phải chúng tôi cài thì chứng cứ này xem như hợp pháp, có hiệu lực!
“Tôn Kim Kiện, ông còn gì để nói?”
“Tôi… Tôi…” Tôn Kim Kiện ngã xuống đất, ôm ngực do dự thật lâu, sau cùng cắn răng nói: “Tôi mặc kệ chứng cứ có hiệu lực hay không, nhưng đây chỉ là cuộc trò chuyện giữa tôi và vợ mình, không thể chứng minh chúng tôi là hung thủ giết người được!”
“Cho dù có kiện lên toà án thì thế nào chứ?”
Nghe thấy Tôn Kim Kiện vẫn cố gắng cãi cùn, mọi người không khỏi lộ vẻ lo lắng. Bởi vì những điều Tôn Kim Kiện nói không phải không có đạo lý, chỉ dựa vào một đoạn đối thoại kia thì không có cách nào định tội vợ chồng Tôn Kim Kiện được.
Kết quả hai người bọn họ vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
“Ha ha…” Nhưng mà nhìn thấy Tôn Kim Kiện còn cố chống chế, Triệu Ngọc cười điên cuồng, cười nói: “Tôn Kim Kiện à, chết đến nơi mà ông vẫn còn càn quấy hả, thần thám Triệu tôi đã gặp rất nhiều những tên tội phạm giết người ôm ảo tưởng giống như ông rồi!”
“Ông cho rằng tôi chỉ nắm giữ một đoạn ghi âm như vậy đã ngu ngốc chạy đi tìm ông ngả bài ư?” Triệu Ngọc nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bây giờ tôi sẽ nâng quan tài ra cho ông vậy!”