← Quay lại trang sách

Chương 2203 Sỉ nhục

Triệu Ngọc vừa nói như vậy, tất cả mọi người đang có mặt đều kinh ngạcVốn dĩ mọi người cho rằng Triệu Ngọc có thể điều tra vụ án đến bước này đã rất hiếm thấy, nhưng không thể ngờ Triệu Ngọc vậy mà còn giữ chiêu sau.

Thế là mọi người vừa nghi ngờ vừa chờ mong, rốt cuộc Triệu Ngọc có thể “nâng một chiếc quan tài” như thế nào mới có thể khiến Tôn Kim Kiện phải cúi đầu nhận tội?

Trong căn phòng này chỉ có Tôn Kim Kiện khẩn trương nhất, giờ này khắc này, ông ta cảm thấy mình giống như bá tước Dracula bại lộ dưới ánh mặt trời, bị phỏng khắp người, thương tích đầy mình.

“Tôn Kim Kiện, tôi đã sớm biết ông không phải kẻ tầm thường, ông và vợ ông có thể nghĩ ra cách thức mưu sát hoàn mỹ như thế thì chắc chắn đã đọc rất nhiều binh thư, à… Không, là tìm hiểu rất nhiều về luật pháp, chuẩn bị rất kỹ lưỡng!” Triệu Ngọc nói: “Nhưng rất không may, ông gặp phải tôi!”

“Tôi có thể giải quyết bốn trong năm vụ án lớn chưa được giải quyết của nước ta thì tức là tôi không phải hạng người chỉ có hư danh, dù các người coi thường ai cũng không thể coi thường tôi!”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc liếc mắt nhìn Tất Quốc Thắng, rõ ràng câu nói này là nói cho người Ý đó nghe.

Tất Quốc Thắng đã không dám chen miệng từ lâu, nhìn thấy Triệu Ngọc liếc mắt nhìn mình một cái thì xấu hổ cúi đầu.

“Việc khó khăn nhất khi điều tra một vụ án là quá trình tìm hung thủ, nhưng mà một khi đã biết được hung thủ là ai rồi thì…” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Những chuyện còn lại sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!”

Nói xong, Triệu Ngọc lại ấn ấn di động của mình, sau khi tiến hành đồng bộ, một đoạn video clip mới lại xuất hiện trên tivi.

Trong video clip, một người phụ nữ ngồi trên ghế thẩm vấn, nhỏ nước mắt khóc lóc kể lể: “Đúng, đúng, tôi nhận tội, vụ án giết người trên du thuyền là do tôi cùng chồng bày ra và thực hiện…”

“Tôi và chồng của tôi là Tôn Kim Kiện đã mưu sát Chủ tịch Chu Hỉ Thành của Tập đoàn Thiên Cần, làm anh ta…”

Phần sau còn chưa được phát, Triệu Ngọc đã ấn phím tạm dừng, dừng video clip lại.

“A!!!” Sau khi nhìn thấy đoạn video clip này, phòng tuyến tâm lý mà Tôn Kim Kiện vẫn tử thủ lập tức sụp đổ trong nháy mắt, cả người ngã ngồi trên mặt đất…

Ồ…

Hiện trường cũng bùng nổ, có người nhận ra người phụ nữ xuất hiện trong đoạn video clip kia đúng là vợ của Tôn Kim Kiện.

Mà đoạn video clip này đã vô cùng rõ ràng, vợ của Tôn Kim Kiện đã nhận tội với cảnh sát, thừa nhận việc bọn họ mưu sát Chu Hỉ Thành.

Như vậy tức là chân tướng của vụ án mất tích trên du thuyền đã được đưa ra ánh sáng rồi!

“Bây giờ, ông nên hiểu thần thám Triệu Ngọc tôi không phải hạng người chỉ chịu khó chơi bời, à… Không, chỉ có hư danh!” Triệu Ngọc tự hào nói: “Nếu tôi dám triệu tập tất cả mọi người lại đây, chọc thủng tội của ông trước mặt mọi người thì tất nhiên là tôi đã nắm chắc chuyện này!”

“Từ lúc vừa mới bắt đầu, tôi vốn không đặt điểm đột phá lên người ông, thế mà ông còn ở chỗ này cắn răng cố chống đỡ, chết không nhận tội, có ngu ngốc hay không?”

“Cậu… Cậu… A!!!” Tôn Kim Kiện ôm ngực, run rẩy lấy một lọ thuốc nhỏ ra uống hai viên, hiển nhiên là trái tim rất khó chịu.

Nhiều người đứng bên cạnh như vậy mà không ai lấy nước cho ông ta, chỉ biết lạnh lùng nhìn ông ta khô khan nuốt hai viên thuốc xuống.

“Thật… Thật không hổ là thần thám đã phá bốn trong năm vụ án lớn huyền bí của nước ta!” Trương Mãnh Hải lại bắt đầu nịnh hót: “Đúng là quá giỏi, ban ngày tôi thấy cậu đi đảo Jeju, lại mua sắm nhiều đồ như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu đi chơi!

“Thật không thể ngờ, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của cậu!”

“Haizzz! Nếu như bốn năm trước, chúng tôi có thể gặp được thần thám như cậu …” Trương Mãnh Hải giơ ngón tay cái lên: “Thì mấy người chúng tôi đâu phải chịu nỗi oan này suốt bốn năm trời chứ?”

“Hừ!” Hàn Ngạo Băng đứng trước mặt Tôn Kim Kiện trách cứ: “Tôn Kim Kiện, ông thân là lãnh đạo cấp cao của công ty, tại sao có thể làm ra chuyện táng tận thiên lương, đại nghịch bất đạo như vậy chứ?”

“Bây giờ ông còn gì để nói nữa không?”

“Đúng đó, Tiểu Tôn!” Lôi Đại Thăng lắc đầu thở dài: “Chủ tịch Chu đối xử với cậu không tệ, chỉ vì được lên làm Tổng Giám đốc mà phải giết người sao?”

“Có đến nỗi ấy không à? Ha ha ha…” Chỉ một thoáng, Tôn Kim Kiện nhe răng nhếch miệng, ngửa mặt lên trời cười dài: “Các người biết cái gì chứ! Chu Hỉ Thành vốn không đáng làm người, ít nhất hắn ta không phải người đàng hoàng!”

“Ông…” Quan Tu Kiệt hỏi: “Ông nói như vậy là có ý gì? Dù là vì cái gì đi nữa cũng đâu thể giết người chứ?”

“Ha ha, các người ai cũng nói thoải mái như vậy, nhưng các người có biết vào lúc đó, tôi phải chịu đựng cái gì không?” Tôn Kim Kiện nuốt nước miếng, cuối cùng cũng chịu nói thật: “Chu Hỉ Thành chưa từng động vào vợ của các người, không làm các người bị cắm sừng thì đương nhiên các người sẽ nói chuyện thay hắn ta rồi!”

“Hả?” Mọi người kinh hãi.

“Quả… Quả nhiên…” Lý Cần lại than thở: “Quả nhiên là vì vậy!”

“Đúng!” Tôn Kim Kiện nói với Lý Cần: “Lẽ ra cậu phải có cảm nhận sâu sắc hơn người khác chứ? Nhưng dù sao cậu với vợ cậu cũng không có tình cảm gì, cậu vốn dĩ không thể hiểu đó là một loại sỉ nhục như thế nào!”

“Chuyện này… Nói như vậy…” Lôi Đại Thăng run rẩy nói: “Ngay cả vợ của cậu mà anh ta cũng động vào? Haizzz! Đúng là làm bậy mà! Trước kia tôi đã cảnh cáo anh ta rồi, làm như vậy không khác gì nghịch lửa, nhưng không nghĩ tới cuối cùng anh ta vẫn ngã vào vũng bùn này…”

“Hắn ta cố ý đấy!” Tôn Kim Kiện cắn răng quát: “Hắn ta chỉ muốn nếm thử khoái cảm chiếm giữ vợ của người khác, hơn nữa hắn ta vốn dĩ không hề âm thầm làm, mà là hắn ta tìm tới tôi, đặt ra điều kiện với tôi!”

“Các người… Các người đã từng thấy ai như vậy chưa? Hắn ta tự cho là hắn ta có đầy đủ tư bản là có thể muốn làm gì thì làm!”

“Đặt… Đặt điều kiện?” Quan Tu Kiệt hỏi: “Nghĩa là sao?”

“Hắn ta nói…” Tôn Kim Kiện oán hận nói: “Hắn ta thấy vợ tôi rất là xinh đẹp, chỉ cần tôi chịu dâng vợ tôi cho hắn ta thì hắn ta sẽ bảo đảm tôi có thể ngồi lên chức vị Tổng Giám đốc của công ty, hơn nữa hắn ta còn đồng ý sẽ mua cho vợ tôi một viên kim cương màu hồng phấn!”

“Nếu tôi không đồng ý, thì tôi một là từ chức, hai là mãi mãi chỉ có thể làm một người quản lý bình thường, không có cơ hội lên chức!”

“Hoang đường! Đúng là hoang đường!” Người Ý Tất Quốc Thắng lắc đầu: “Bệnh của tên này nặng lắm rồi!”

“Nhưng mà…” Tôn Kim Kiện hối hận nói: “Bệnh của tôi cũng rất nặng, tôi vậy mà bị ma đưa lối quỷ dẫn đường đồng ý với hắn ta!”

“Hả? Không thể nào?” Quan Tu Kiệt lắc đầu: “Dựa vào năng lực của ông, cho dù không làm ở Tập đoàn Thiên Cần thì cũng có thể trở nên nổi bật mà?”

“Không, các người không biết tên Chu Hỉ Thành này âm hiểm đến mức nào đâu” Tôn Kim Kiện nhìn thoáng qua Hàn Ngạo Băng, sâu xa nói: “Tập đoàn Lôi Âu là một ví dụ rõ ràng, nếu tôi nhảy việc thì sau này tuyệt đối không có cuộc sống yên ổn!”

“Chu Hỉ Thành chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ khiến tôi phải quỳ xuống trước mặt hắn ta, khiến tôi cả đời này không thể ngóc đầu lên nổi!”

Tôn Kim Kiện vừa nói như vậy, Hàn Ngạo Băng cũng hơi ngẩn ra, hiển nhiên tràn đầy đồng cảm với câu nói này. Năm đó, nếu bà ta đồng ý với Chu Hỉ Thành thì có thể giữ vững công ty của mình rồi!

“Hắn ta là một kẻ không đạt mục đích sẽ không bỏ qua” Tôn Kim Kiện nói: “Là một kẻ vô cùng độc ác! Hắn ta biết rất nhiều cách khống chế lòng người, khiến cho tôi phải e ngại!”

“Hơn nữa, lúc ấy tôi vừa mới mua nhà và ô tô, đúng là lúc tiền bạc căng thẳng nhất” Tôn Kim Kiện cắn răng nói: “Rơi vào đường cùng, tôi đành phải đồng ý với hắn ta!”