← Quay lại trang sách

Chương 2205 Một tràng diễn hay

Sau khi Tôn Kim Kiện khai ra sự thật về vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước, Triệu Ngọc lập tức cùng đoàn người Tề Kiến Hoa khống chế ông ta lại, giam giữ ông ta trong một phòng đơnỞ trong căn phòng này, Triệu Ngọc và Miêu Anh ghi chép lời khai của ông ta một cách tường tận, để ông ta kể lại tỉ mỉ tất cả mọi chuyện đã diễn ra khi ông ta lợi dụng câu lạc bộ du thuyền để mưu sát Chu Hỉ Thành.

Tuy Tôn Kim Kiện đã không còn chống cự nữa, nhưng ông ta vẫn giữ lại một tia hy vọng cuối cùng, đó chính là liên tục nhấn mạnh rằng vụ án mưu sát này là do một mình ông ta bày ra và thực hiện, vợ của ông ta chẳng qua chỉ giúp đỡ cho ông ta mà thôi.

Ý của Tôn Kim Kiện hết sức rõ ràng, ông ta muốn gánh vác hết tội lỗi, hy vọng cảnh sát có thể xử phạt vợ ông ta nhẹ nhàng.

Nhưng mà chuyện lớn như giết người thế này, đâu phải nói xử nhẹ là được, Triệu Ngọc nói cho Tôn Kim Kiện biết, về vấn đề vợ của ông ta, cảnh sát sẽ điều tra sâu, chắc chắn sẽ tìm ra chân tướng.

Sau khi lấy khẩu cung xong, Triệu Ngọc bảo Tề Kiến Hoa sắp xếp người, thay phiên trông coi Tôn Kim Kiện, không được xảy ra bất kỳ sai sót gì.

Vốn dĩ điều tra vụ án đến bước này, Triệu Ngọc nên điều chỉnh một phen, ít nhất phải ăn xong bữa cơm trưa dở dang của mình.

Nhưng sau khi hai người đi ra khỏi căn phòng giam giữ Tôn Kim Kiện, Triệu Ngọc lại thần thần bí bí dắt Miêu Anh đến một căn phòng bình thường nào đó bên ngoài khu khách VIP của tàu.

Vừa vào phòng, Miêu Anh lại thấy vài gương mặt xa lạ, mày nhất thời nhíu lại, không rõ Triệu Ngọc rốt cuộc định làm gì!

Trong phòng có tổng cộng bốn người lạ mặt, một người đầu trọc, một người trông như doanh nhân, một người có vẻ là con nhà giàu, còn có một cô gái xinh đẹp.

Miêu Anh vừa định đặt câu hỏi thì Tề Kiến Hoa, Tất Quốc Thắng và cô thư ký Phan Tố Xuyến đã lần lượt đi vào.

Vừa vào cửa, Tất Quốc Thắng đã cười nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu à, kỹ xảo biểu diễn vừa rồi của tôi thế nào? Có rất nhiều người nói tôi thích hợp diễn vai phản diện lắm đấy!”

Trong lúc nói chuyện, ông ta vươn tay, thân thiện bắt tay Triệu Ngọc một cái.

“Hừ, cái gì mà kỹ xảo biểu diễn chứ!” Tề Kiến Hoa trào phúng: “Có rất nhiều lần đáng buồn đáng giận, nhưng ông đều bật cười hết có biết không? Chỉ có mình ông là không tự biết thôi!”

“Ôi trời…” Cuối cùng Miêu Anh cũng hiểu, hóa ra cảnh tượng cãi vã giữa Triệu Ngọc và Tất Quốc Thắng vừa nãy đều đã được dàn xếp từ trước.

“Thần thám Triệu” Lúc này, Phan Tố Xuyến tiến lên nói: “Tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi hoàn thành tâm nguyện của Chủ tịch Chu, chị ấy ở trên trời có linh cũng sẽ cảm ơn anh!”

“Ừm…” Triệu Ngọc xua tay nói: “Cám ơn thì không cần, đây là việc tôi nên làm, có điều, nếu không có cô đứng ra thừa nhận camera là cô cài đặt thì màn kịch này không thể nào diễn xong được!”

“Ôi trời…” Miêu Anh che mặt lại, lại một lần nữa bất ngờ, chuyện Phan Tố Xuyến cài camera hóa ra cũng là giả.

“Đúng đấy!” Tề Kiến Hoa nói: “Cô Phan, tuy đã tìm được hung thủ, nhưng nếu sau này người ta truy xét việc camera, chỉ sợ…”

“Không sao cả” Phan Tố Xuyến hiên ngang lẫm liệt nói: “Có thể trợ giúp Chủ tịch Chu hoàn thành tâm nguyện, cho dù ngồi tù thì có sao? Cảnh sát Triệu, các anh cứ yên tâm đi, nếu Tôn Kim Kiện truy xét việc này, tôi tuyệt đối sẽ không đổi ý!”

“Ừm, tôi có nhờ luật sư cố vấn rồi” Triệu Ngọc nói: “Bởi vì dù sao cô cũng đã trợ giúp bắt được hung thủ quan trọng, hơn nữa, cô lại chỉ nghe lệnh Chu Vận Địch hành động, cho nên vấn đề trong chuyện cài đặt camera chắc sẽ không nghiêm trọng đâu, yên tâm đi!”

“Ừ…” Phan Tố Xuyến dùng sức gật đầu.

“Miêu Miêu à!” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng có thời gian rảnh, giải thích với Miêu Anh: “Thật xin lỗi, anh cũng bất đắc dĩ mới bí quá hoá liều, không thể nói thẳng cho em biết chuyện camera không phải do Chu Vận Địch làm, mà là anh!”

“Ha ha…” Tiểu thư Miêu cười khổ một tiếng: “Em biết ngay mà, nhất định là anh có mưu ma chước quỷ gì đó gạt em! Có điều, lần này đúng là em đã đoán sai, mãi đến lúc Tôn Kim Kiện nhận tội, em còn tưởng rằng chuyện này là do anh hợp mưu với Chu Vận Địch!”

“Bây giờ xem ra, Chu Vận Địch thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”

“Đương nhiên rồi” Ánh mắt Phan Tố Xuyến ảm đạm: “Tôi thật sự hy vọng đây chỉ là mưu kế của Chủ tịch Chu và thần thám Triệu! Nhưng không may, chuyện Chủ tịch Chu rơi xuống biển là sự thật!”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Anh đã bảo phía Tăng Khả so sánh hình dáng rồi, bây giờ đã chứng minh được người rơi xuống biển mà camera quay được đúng là Chu Vận Địch!”

“Hơn nữa, lúc rơi xuống, Chu Vận Địch vẫn còn hành động được, chắc là bị người đẩy ta xuống biển trong trạng thái tỉnh táo!”

“Hả?” Nghe thấy vậy, Miêu Anh có vẻ đăm chiêu, nhưng nghi hoặc trong lòng vẫn dừng trên vấn đề camera, vội hỏi: “Triệu Ngọc, không đúng! Anh luôn hành động cùng với em, làm gì có thời gian gắn camera?”

“Camera đương nhiên không phải do anh tự mình đi gắn, đây” Triệu Ngọc chỉ vào bốn người xa lạ kia, giới thiệu: “Là vài vị nhân sĩ chuyên nghiệp này hỗ trợ cài đặt! Để anh giới thiệu cho em biết nhé…”

Hóa ra, bốn người này không phải ai khác, đúng là đội lừa đảo suýt lừa gạt hai mươi triệu của Triệu Ngọc trong sòng bạc lúc trước.

“Ừm…” Triệu Ngọc giơ tay lên, chợt nhớ tới mình vốn dĩ không biết tên của bọn họ, cho nên lại hạ tay xuống nói: “Thôi, khỏi cần giới thiệu thì hơn!”

“Nhân sĩ chuyên nghiệp? À…” Tiểu thư Miêu thông minh lanh lợi, lập tức hiểu ý của Triệu Ngọc, biết thân phận của bốn người này.

“Tất cả các thiết bị camera đều do bọn họ cung cấp” Triệu Ngọc nói: “Không thể không thừa nhận, bọn họ thật sự vô cùng chuyên nghiệp. Sau khi chúng ta triệu tập tất cả những người bị tình nghi lại, nói cho bọn họ biết tin tức Chu Vận Địch rơi xuống biển thì mấy người này đã hóa trang thành nhân viên phục vụ và lén lút cài máy nghe trộm tiên tiến vào di động của những người bị tình nghi, nhờ vậy chúng ta mới lấy được tin tức quan trọng nhất!”

“Mà chiếc điện thoại này…” Triệu Ngọc lấy chiếc điện thoại di động màu trắng kia ra, nói: “Vốn không phải Chu Vận Địch, mà là…”

Phan Tố Xuyến đón lấy di động, cười nói: “Là của tôi!”

“Cùng lúc đó…” Triệu Ngọc nói: “Lúc anh hấp dẫn sự chú ý của mọi người, còn có người cầm thẻ vạn năng do Tề Kiến Hoa cung cấp, đi vào phòng của tất cả những người bị tình nghi, lắp máy nghe trộm vào phòng của bọn họ, thế là mỗi tiếng nói cử động của mọi người đều bị anh nắm giữ trong lòng bàn tay!”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc lại nói: “Chuyện thế này dù sao cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên anh mới tìm đến cô Phan Tố Xuyến, nhờ cô ấy hỗ trợ xử lý chuyện này, như vậy Tôn Kim Kiện mới không giảo biện được nữa!”

“Anh sợ nói cho em biết kế hoạch này trước…” Miêu Anh tiếp tục nói: “Em sẽ dị nghị đúng không? Cho nên anh mới không nói cho em biết?”

“Đúng, vẫn là em hiểu anh nhất! Miêu Miêu, anh nói rồi…” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Vụ án này từ bốn năm trước đã không điều tra ra, bây giờ chúng ta không có hiện trường, không có thi thể, cái gì cũng không có, nếu muốn tay không bắt sói thì phải sử dụng một chút thủ đoạn đặc biệt!”

“Mà sự thực chứng minh, quyết định mạo hiểm của anh là chính xác, nếu không phải có máy nghe trộm thì anh không thể nào đoán ra hung thủ rốt cuộc là ai!”

“Được rồi, thần thám đại nhân của em à” Miêu Anh phẫn nộ nói: “Anh là tổ trưởng, tất cả mọi chuyện em đều nghe theo anh! Nhưng mà bây giờ em còn một chuyện phải hỏi cho rõ, không biết thần thám đại nhân có thể trả lời cho em biết hay không?”

“Mời hỏi!”

“Anh đã nghe lén tất cả những người bị tình nghi” Miêu Anh hỏi: “Như vậy, có phải anh đã phát hiện ra hung thủ đẩy Chu Vận Địch xuống biển là ai rồi không?”