Chương 2206 Không phục không được
“Không” Nghe thấy câu hỏi của tiểu thư Miêu, Triệu Ngọc bất đắc dĩ nhếch miệng lắc đầu: “Về vụ án Chu Vận Địch, vẫn chưa có bất kỳ tiến triển gì!”“Đúng vậy” Tề Kiến Hoa nói: “Từ lúc bắt đầu gắn máy nghe lén vào phòng bọn họ, chúng tôi một mực chú ý từng lời nói từng hành động của tất cả những người bị tình nghi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường!”
“Người này…” Triệu Ngọc nói: “Hoặc là rất giỏi giấu giếm, hoặc là hắn ta biết chúng ta có khả năng đã cài máy nghe lén cho nên mới kín đáo như thế!”
“Hoặc là trong vụ việc Chu Vận Địch rơi xuống biển có chứa ẩn tình khác!”
“Mới đầu…” Triệu Ngọc vỗ nhẹ bả vai Miêu Anh một cái: “Anh và em có cùng suy nghĩ, cho rằng việc Chu Vận Địch rơi xuống biển là kế hoạch của cô ta, cô ta lợi dụng việc chính bản thân mình rơi xuống biển khiến anh đạt được quyền hạn điều tra vụ án này, sau đó để cho vị siêu cấp thần thám này hỗ trợ điều tra chân tướng việc Chu Hỉ Thành mất tích”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tối hôm đó, chúng ta đã thảo luận sâu về vấn đề này, nếu cô ta thật sự có kế hoạch rơi xuống biển như thế thì chẳng lẽ lại không nói cho anh biết?”
“Hơn nữa, cho dù không nói cho anh biết thì ít nhất cũng phải để Phan Tố Xuyến lắp đặt xong máy nghe lén mới đúng chứ?”
“À…” Miêu Anh nhíu mày: “Nói như vậy tức là chúng ta vẫn không có đầu mối trong vụ việc Chu Vận Địch rơi xuống biển hả?”
“Đúng, ít nhất thì không phải Tôn Kim Kiện làm” Triệu Ngọc xua tay nói: “Ông ta đã nhận tội, nếu Chu Vận Địch cũng bị ông ta làm hại thì ông ta không có lý do gì không nói thật!”
“Tôi tin chắc…” Phan Tố Xuyến tràn ngập chờ mong, nói với Triệu Ngọc: “Nhất định thần thám Triệu có thể điều tra ra chân tướng việc Chủ tịch Chu rơi xuống biển, bắt lấy hung thủ!”
“Vụ án mất tích trên du thuyền bốn năm trước từng được cho là vụ án có tình tiết hoàn mỹ, không thể nào tìm ra hung thủ, nhưng anh lại chỉ mất chưa tới hai ngày đã tóm được hung thủ rồi!”
“Cho nên, tôi tin rằng anh có thể tóm được hung thủ sát hại Chủ tịch Chu!”
“Ừm… Ha ha…” Triệu Ngọc hơi hơi đỏ mặt, da mặt hắn siêu dày, nhưng mà đối với lời khen tặng của Phan Tố Xuyến, hắn lại chỉ có cảm giác áp lực nặng như núi!
“Ừm…” Lúc này, tên đầu trọc của đội lừa đảo không nhịn được nói chuyện với Triệu Ngọc: “Cậu cảnh sát này, nếu còn cần gì thì mấy người chúng tôi nhất định không chối từ, phối hợp thật đàng hoàng…”
“Đúng vậy, đúng vậy…” Gã con nhà giàu gật đầu nói: “Chúng tôi chỉ mong có thể lập công chuộc tội, tranh thủ được xử lý khoan hồng…”
Nhìn mấy tên tội phạm lừa đảo này, Triệu Ngọc không khỏi mỉm cười.
Chuyện này đúng là quá trùng hợp, từ lúc Chu Vận Địch gặp chuyện không may, Triệu Ngọc đã nghĩ tới bốn cao thủ lừa đảo này đầu tiên, cho nên sau khi bàn bạc với hai người Tề Kiến Hoa, Tất Quốc Thắng, hắn quyết định lợi dụng bản lĩnh của bọn họ để phục vụ cho vụ án.
Không ngờ tới, mấy người này xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, cài máy nghe trộm vào điện thoại di động của rất nhiều người bị tình nghi ngay trước mặt bọn họ mà lại không bị bất kỳ ai phát hiện.
“Cái này dễ thôi” Triệu Ngọc nói: “Bốn người đã giúp chúng tôi bắt được hung thủ giết người quan trọng thì tôi nhất định sẽ viết rõ điểm này vào trong hồ sơ vụ án, yên tâm đi, Triệu Ngọc tôi nói lời giữ lời!”
“Còn việc sau này có cần bốn người hỗ trợ hay không, vậy thì phải xem tình huống thế nào đã!”
“Vâng vâng vâng… Cảm ơn ngài cảnh sát cho chúng tôi một cơ hội lập công chuộc tội” Tên đầu trọc chắp tay thi lễ nói: “Sau này chúng tôi nhất định sẽ sống đàng hoàng, không bao giờ làm những chuyện thất đức này nữa!”
“Ừm…” Triệu Ngọc ra hiệu cho Tề Kiến Hoa, Tề Kiến Hoa lập tức phái thuyền viên áp giải bốn người này đi.
“Lập công thì lập công…” Thuyền trưởng người Ý nhìn bóng lưng của bốn người kia nói: “Nhưng mà cũng phải xem trước kia bọn họ đã làm gì chứ?”
“Đúng” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu tính chất của những vụ án mà họ gây ra không gây hậu quả nghiêm trọng thì việc họ lập công chắc chắn có thể giúp họ rất nhiều!”
“Nhưng nếu như ngược lại, vậy thì khó nói lắm!”
“Thần thám Triệu, tôi thật sự rất bội phục anh, chỉ là…” Tất Quốc Thắng nói: “Anh vốn đã nắm giữ chứng cứ về hành vi phạm tội của Tôn Kim Kiện, hơn nữa, vợ của ông ta cũng đã nhận tội rồi, vậy vì sao còn cần tôi diễn kịch phối hợp với anh thế? Hình như… Không cần thiết nhỉ?”
“Ha ha” Triệu Ngọc cười nhẹ, nói: “Đương nhiên là cần thiết, nếu tôi dùng loa lớn triệu tập mọi người đến nhà ăn, sau đó nói với bọn họ rằng bây giờ tôi sẽ nói ra hung thủ là ai! Thế thì chẳng giật gân, cũng mất mặt mũi còn gì?”
“Nhưng mà, nếu như nhân vật phản diện như ông xuất hiện… ông cũng thấy rồi đấy, hiệu quả rất tốt đúng không? Hơn nữa…” Triệu Ngọc tự hào cười nói: “Dùng lòng nghi ngờ của ông trải đường, có thể hạ thấp phòng bị của Tôn Kim Kiện, đánh ông ta một cách bất ngờ, khiến ông ta cho rằng tôi vốn dĩ không có chiêu sau gì!”
“Nhưng nếu tôi chủ động gọi mọi người tới, như vậy trong lòng ông ta sẽ đề phòng ngay từ đầu, hiệu quả chắc chắn sẽ không tốt như bây giờ!”
“Ôi… Ôi… Anh đúng là…” Tất Quốc Thắng giơ ngón tay cái lên: “Cao minh! Đúng là cao minh!”
Đúng lúc này, di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên reo lên, Triệu Ngọc nhìn thấy người gọi tới, không sốt ruột nghe máy mà chỉ nói với Tất Quốc Thắng: “Như vậy đi, thuyền trưởng” Hắn chỉ ra ngoài cửa: “Ông giúp tôi làm một chuyện nhé! Bảo bốn người kia hỗ trợ chúng ta xem xét camera theo dõi của du thuyền, mắt của bọn họ rất tinh ranh, nói không chừng có thể phát hiện ra gì đó mà chúng ta không phát hiện được!”
“Ái chà… Lợi hại lợi hại, lấy độc trị độc…” Tất Quốc Thắng lại giơ ngón tay cái lên, sau đó lập tức rời khỏi căn phòng.
Trước đó, Phan Tố Xuyến và Tề Kiến Hoa cũng đã rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Triệu Ngọc và Miêu Anh.
Sau khi thấy người đã đi hết, Triệu Ngọc mới lấy điện thoại di động ra nghe máy, còn ấn nút mở loa ngoài.
“A lô, a lô, sư phụ, tôi vừa nhận được tin tức của anh” Trong điện thoại vang lên một giọng nam: “Làm tôi sợ chết đi được, nếu không thành công thì thành ma luôn đấy! Tôi còn tưởng rằng sự nghiệp của tôi sẽ kết thúc từ đây luôn chứ!”
“Này…” Miêu Anh bất ngờ, cô nhận ra người gọi điện thoại cho Triệu Ngọc này không phải ai khác, đúng là Vương Xán ở Diệu Danh, là đồ đệ trên danh nghĩa của Triệu Ngọc.
Sao lại… Sao lại là cậu ta?
Lời này… có ý gì?
“Đi theo sư phụ này chỉ có lợi chứ không có hại đâu” Triệu Ngọc cười an ủi: “Không sao đâu, Tôn Kim Kiện đã nhận tội, đã khai hết tất cả mọi chuyện bắt đầu từ lúc xảy ra vụ án rồi!”
“Phù… Đúng là… ghê gớm thật!” Vương Xán thở dài: “Trên đời này chỉ có mỗi mình ông cụ như sư phụ là dám chơi vậy thôi!”
“Sư phụ thì được, ông cụ thì thôi đi, tuổi của hai chúng ta có chênh lệch lắm đâu?” Triệu Ngọc châm chọc, sau đó lại nói: “Kế tiếp, nhiệm vụ của cậu cũng không nhẹ nhàng đâu, tôi đã liên hệ với phía chịu trách nhiệm chuyện này ở Ma Đô rồi, cậu đi qua đó phối hợp với bọn họ đi! Tôi đã gửi video clip Tôn Kim Kiện nhận tội cho bọn họ rồi…”
“À… À… Hiểu rồi, hiểu rồi…” Vương Xán gật đầu: “Tôi biết phải làm như thế nào rồi!”
“Còn lệnh truy nã vợ của Tôn Kim Kiện, bây giờ chắc là đang trong quá trình phê duyệt, chờ đến lúc các cậu bắt được vợ của ông ta thì cố gắng làm video nhận tội của vợ ông ta không khác phiên bản này lắm…”
“Biết mà, biết mà!” Vương Xán vội nói: “Anh cứ yên tâm đi! Tôi tuyệt đối sẽ không làm Tôn Kim Kiện hoài nghi…”
“Được rồi” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy thì mau chóng đi làm đi! Kế tiếp, tôi còn phải điều tra chân tướng vụ Chu Vận Địch bị hại nữa!”
“Được, nếu phía Ma Đô còn cần gì thì anh cứ việc nói với tôi!” Vương Xán đảm bảo xong mới cúp điện thoại.
“Không thể nào? Em rõ là… càng ngày càng không hiểu anh rồi…” Điện thoại vừa ngắt, tiểu thư Miêu bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Triệu Ngọc, lá gan của anh sao mà lớn thế? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đoạn video clip nhận tội của vợ Tôn Kim Kiện kia… cũng… cũng là…”
“Công nghệ cao thôi mà” Triệu Ngọc lấy điện thoại di động của mình ra, phát lại đoạn video đó, nhưng sự thật là video clip chỉ có hơn mười giây mà thôi: “Hơn nữa, kỹ thuật AI này còn có thể đổi mặt, không phục không được đâu!”