Chương 2207 Yêu Thám
“Triệu Ngọc à Triệu Ngọc” Nhìn thấy video clip trong điện thoại di động của Triệu Ngọc, tiểu thư Miêu thật tình không còn lời nào để nói, đành phải nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng Triệu Ngọc, nói: “Trong giới trinh thám, đã không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung anh rồi, có khi nên dùng chữ ‘Yêu Thám’ để hình dung chắc là chính xác hơn nhỉ?”“Yêu Thám? Ha ha…” Triệu Ngọc mỉm cười, nói: “Em yêu à, em đừng nóng giận, sở dĩ anh không nói cho em biết trước là vì em đang bị bệnh, anh không muốn làm em nặng lòng mà thôi!”
“Anh vẫn giữ ý kiến rằng vụ án này khác với những vụ án khác, nếu như không dùng thủ đoạn cực đoan một chút thì không có cách nào khiến hung thủ nhận tội!”
“Em biết mà” Miêu Anh gật đầu: “Không có thi thể, cũng không có manh mối, vụ án này cho dù biết ai là hung thủ cũng không có cách nào định tội hắn ta, em không thể phán xét cách làm của anh, nhưng mà dù sao cũng chỉ vì tìm kiếm chân tướng trả lại công bằng cho người bị hại mà thôi…”
“Em chỉ là…” Miêu Anh dùng hai tay ôm lấy mặt Triệu Ngọc, buồn bã nói: “Em càng ngày càng không hiểu anh, anh có quá nhiều quỷ kế, em không biết anh có còn gạt em chuyện gì nữa không!”
“Em nói gì vậy!” Triệu Ngọc giữ chặt bàn tay xinh đẹp của tiểu thư Miêu: “Trái tim của Triệu Ngọc này, ánh trăng cũng có thể soi được, anh thật lòng với em mà!”
“Được rồi” Miêu Anh mỉm cười: “Câu này em đã nghe nhiều lần lắm rồi! Nếu anh thật sự tốt với em thì hãy nghĩ cách làm cho nhiệm vụ đặc công đầu tiên này của em hoàn thành một cách hoàn mỹ đi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc căng thẳng nhìn thoáng qua máy thăm dò tàng hình trong đầu, sau khi phát hiện không có nguy hiểm mới thì thầm nói với Miêu Anh: “Về chuyện kho báu của Tịch Vĩ, trước mắt chúng ta vẫn không thể kết luận quá sớm”
“Anh định đi đến kho chuyên chở hàng hoá, tâm sự với nhân viên quản lý ở nơi đó, nhưng mà… Những chuyện như thế này lại không thể thực hiện công khai, anh không muốn Tề Kiến Hoa hoặc người Ý kia biết”
“Bây giờ anh đã trở thành người nổi tiếng trên tàu du lịch rồi, muốn khiêm tốn cũng không được” Miêu Anh nói: “Hay là chuyện này cứ giao cho em làm đi! Em là phụ nữ, cũng dễ nói chuyện…”
“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Để em ra mặt cũng được, có điều, tốt nhất em hãy đợi đến buổi tối hẵng đi, tới lúc ấy, chúng ta cùng đi qua đó”
“Thật ra…” Miêu Anh lại nói: “Anh có phát hiện ra không? Nếu như kho báu của Tịch Vĩ không liên quan gì đến con tàu này thì đúng là chuyện tốt với chúng ta!”
“Đúng, hai chúng ta phải đi cùng nhau thôi!” Triệu Ngọc nói: “Đoàn người Lee Jin Ju đã xâm nhập điều tra con tàu này trước chúng ta một bước rồi, nếu thực sự có vấn đề thì chẳng khác nào bọn họ đang nhanh chân chạy trước chúng ta!”
“Cho dù chúng ta có tìm được manh mối thì cũng chỉ đành xếp sau người khác thôi!”
“Đúng đó, cha em đã nói rồi, tình huống bây giờ khác với lúc ở Hàn Quốc” Miêu Anh nói: “Bởi vì kho báu của Tịch Vĩ đã không còn nằm trong địa phận Hàn Quốc nữa, nên quan hệ giữa tất cả các thế lực đang tìm kiếm kho báu sẽ trở nên vô cùng vi diệu!”
“Một khi xử lý không khéo, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng! Triệu Ngọc” Miêu Anh lo lắng hỏi: “Nếu như nhiệm vụ yêu cầu anh nổ súng với Lee Jin Ju, anh sẽ làm gì?”
“Chuyện này không thể nào, anh tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra” Triệu Ngọc nói: “Làm việc phải có nguyên tắc, phải nói đạo nghĩa, anh cảm thấy tình thế vẫn chưa đến bước đó!”
Nói đến đây, hai người bỗng nhiên ngầm hiểu trong lòng, đều tạm dừng một lúc, nghĩ đến quan hệ lợi và hại trong chuyện này.
“Dù thế nào đi nữa” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta đã hoàn thành một trong ba chuyện lớn rồi, kế tiếp, nếu tìm ra kẻ đã đẩy Chu Vận Địch xuống biển thì có thể tập trung đi thăm dò kho báu rồi!”
“Đúng rồi, nói đến Chu Vận Địch…” Miêu Anh nhắc nhở: “Em cảm thấy vẫn phải điều tra cẩn thận chai hít suyễn mà chúng ta phát hiện trên ban công trong phòng Chu Vận Địch!”
“Em nói đúng” Triệu Ngọc gật đầu: “Chúng ta đúng là tâm linh tương thông, tuy chai hít suyễn là của Quan Tu Kiệt, hơn nữa, rất có khả năng nó xuất hiện để hãm hại Quan Tu Kiệt, nhưng mà có phải trong chuyện này còn vấn đề nào khác hay không?”
“Đúng rồi, vì sao phải hãm hại Quan Tu Kiệt?” Miêu Anh nhíu mày: “Hơn nữa, còn dùng thủ đoạn thấp kém như vậy? Hiển nhiên làm điều thừa!”
“Chai hít suyễn hiển nhiên đã được chuẩn bị sẵn trước khi Chu Vận Địch gặp chuyện không may!” Triệu Ngọc nói: “Sau đó, anh cũng đã quan sát Quan Tu Kiệt một cách tỉ mỉ, nhìn dáng vẻ của ông ta thì hình như hoàn toàn không biết chai hít suyễn đã biến mất!”
“Ông ta còn nói, tuy bây giờ bệnh tình đã được khống chế, nhưng mà chai hít suyễn thì vẫn phải mang tùy thân, ông ta nhớ rõ rằng sau khi lên tàu, ông ta vẫn còn nhìn thấy nó trong vali”
“Chu Vận Địch xảy ra chuyện trong đêm đầu tiên trên tàu” Miêu Anh phân tích: “Nói cách khác, thời gian hung thủ trộm chai hít suyễn là ngay sau khi Quan Tu Kiệt kiểm tra hả?”
“Đúng vậy” Triệu Ngọc gật đầu: “Theo như lời Quan Tu Kiệt thì sau khi ăn cơm tối xong, ông ta vẫn luôn ở trong phòng của mình! Như vậy… Hung thủ chỉ có thể ra tay vào buổi chiều thôi!
“Nhưng mà chỗ này có vấn đề!” Triệu Ngọc nói: “Buổi chiều, công ty bọn họ mời dự họp ở hội trường, tất cả những người bị tình nghi của khu khách VIP đều có mặt ở đó, như vậy… Là ai lẻn vào phòng của Quan Tu Kiệt, trộm chai hít suyễn của Quan Tu Kiệt?”
“Chúng ta cũng đã xem xét camera ở cửa khu khách VIP, bởi vì vừa mới lên tàu cho nên trong cuộc hợp đó ngoại trừ một vài nhân viên vệ sinh giữa chừng thì không có ai quay lại khu khách VIP vào giữa cuộc họp”
“Vậy… Vậy mấy nhân viên vệ sinh đó…” Miêu Anh vội hỏi.
“Không” Triệu Ngọc nói: “Anh đã bảo bọn Tăng Khả điều tra bối cảnh của bọn họ rồi, rất sạch sẽ! Chắc không phải là bọn họ đâu!”
“Vậy… Vậy thì kỳ lạ quá…” Miêu Anh nhíu chặt mày: “Chẳng lẽ… Trong khu khách VIP thật sự có một người nào đó ẩn nấp sao? Giống như… Giống như Tôn Kim Kiện năm đó ấy?”
“Tề Kiến Hoa và người nước ngoài kia đã kiểm tra mấy lần rồi” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta cũng đã xem qua bản vẽ của tàu du lịch, vốn không có chỗ giấu người!”
Khi nói những câu này, trong lòng Triệu Ngọc vẫn còn hoài nghi, để ngừa ngộ nhỡ, trước đó, hắn thậm chí còn sử dụng máy thăm dò sinh mạng và máy nhìn xuyên thấu tàng hình, quét cả khu khách VIP một lần nhưng không phát hiện bất kỳ tình huống nào khác thường.
“Nếu… Hung thủ thật sự là một trong những người cùng họp với Quan Tu Kiệt, như vậy chỉ còn lại có một khả năng!” Triệu Ngọc nói: “Đó chính là hắn ta đã trộm chai hít suyễn vào lúc Quan Tu Kiệt có mặt trong phòng ông ta!”
“Hả?” Miêu Anh bĩu môi: “Khoang thuyền của tàu du lịch vừa nhìn là rõ, dù là Thôi Lệ Châu cũng không to gan đến thế?”
“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Quan Tu Kiệt nói, đêm đó ông ta hẹn vài vị lãnh đạo của công ty, định cùng nhau đi tắm suối nước nóng, nhưng bởi vì đột nhiên cảm thấy trong người không khoẻ, cho nên đã quay về phòng mình sớm”
“Anh hoài nghi… có lẽ hung thủ đã bỏ thuốc cho ông ta…”
“Không thể nào?” Miêu Anh nhíu chặt mày: “Nói như vậy thì tên hung thủ này cũng quá nhọc lòng rồi!”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Vấn đề lại quay về điểm ban đầu, vu oan một cách sơ sài như vậy vốn dĩ chính là vẽ rắn thêm chân, hoàn toàn không có khả năng tránh né ánh mắt của chúng ta! Vậy vì sao hắn ta vẫn phải làm như vậy?”
“Thật sự là muốn ám chỉ gì cho chúng ta sao?”
“Miêu Miêu” Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, vội hỏi: “Lúc điều tra phòng của Quan Tu Kiệt, em cũng có mặt, ngoài tập tài liệu chứng minh Quan Tu Kiệt đã từng đánh bạc thiếu nợ ra, còn có chỗ nào bất thường không?”
“Không… Không có mà? Có điều…” Miêu Anh lấy điện thoại di động ra nói: “Em có quay lại toàn bộ quá trình lục soát đấy, anh xem đi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Còn có mấy tài liệu này nữa! Nói không chừng, bên trong còn cất giấu thứ gì đó…”