Chương 2208 Vì tình?
Chín giờ tối, trong phòng Triệu Ngọc và Miêu AnhTriệu Ngọc còn đang nghiêm túc xem xét tài liệu mà hung thủ để lại trong phòng Quan Tu Kiệt.
Trước đó, Triệu Ngọc đã phái người xác minh, nội dung của tài liệu này là sự thật, trước khi vụ án mất tích trên du thuyền xảy ra, Quan Tu Kiệt đúng là nợ một sòng bạc nào đó ở Singapore một số tiền đánh bạc lớn.
Vì không muốn để sót bất kỳ manh mối nào nên Triệu Ngọc đã gửi tài liệu này cho Tăng Khả ở Thừa Châu, để cậu ta hỗ trợ xem xét.
Trước đó, Triệu Ngọc đã tốn gần một giờ, tự mình điều tra phòng của Quan Tu Kiệt, nhưng không tìm thấy điểm khả nghi nào khác.
“Tài liệu là bản in ấn” Miêu Anh phân tích: “Người vu oan Quan Tu Kiệt chắc chắn đã điều tra tường tận về Quan Tu Kiệt! Phải biết rằng bốn năm trước sau khi Chu Hỉ Thành mất tích, cảnh sát đã điều tra Quan Tu Kiệt rất tường tận tỉ mỉ, nhưng cho dù như vậy cũng không phát hiện ra chuyện nợ cờ bạc!”
“Chuyện này chứng minh… người nhằm vào Quan Tu Kiệt này đã phí rất nhiều công sức!”
“Vì sao hắn ta phải làm như vậy?” Triệu Ngọc trầm tư: “Dựa theo chỉ số thông minh của hung thủ, chắc chắn hắn ta biết chút kỹ xảo ấy không thể gạt ánh mắt của chúng ta, vốn không thể ảnh hưởng tới Quan Tu Kiệt, nhưng vì sao hắn ta vẫn làm như vậy?”
“Rốt cuộc Quan Tu Kiệt biết những gì?”
“Tuy nhiên…” Miêu Anh lắc đầu nói: “Hung thủ nhằm vào Quan Tu Kiệt hiển nhiên là vì chuyện Chu Hỉ Thành mất tích, nhưng bây giờ chúng ta đã tìm được chân tướng của vụ án mất tích trên du thuyền, Quan Tu Kiệt đã loại trừ hiềm nghi rồi mà?”
“Mấu chốt là…” Triệu Ngọc lấy cái điện thoại di động màu trắng kia ra: “Anh đã xem qua phản ứng của tất cả người bị tình nghi, trừ Tôn Kim Kiện ra, hình như không ai khác có phải ứng gì khác lạ, ai cũng bình thường hết…”
“Có khả năng…” Miêu Anh lo lắng nói: “Hung thủ đã phát hiện chuyện anh phái người gắn thiết bị nghe lén để nghe lén bọn họ từ trước, hắn ta chỉ là tương kế tựu kế thôi!”
“Em cảm thấy những người đã bị loại trừ hiềm nghi vẫn không thể thoát khỏi diện nghi phạm…”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc nhìn các loại tài liệu vụ án khắp phòng, chậc lưỡi thở dài: “Anh cảm thấy từ lúc vừa mới bắt đầu, cả hai chúng ta đều cho rằng việc phá vụ án Chu Vận Địch rơi xuống biển dễ hơn, phá vụ án mất tích trên du thuyền khó hơn, đúng chứ?”
“Ừm…” Tiểu thư Miêu khẽ gật đầu: “Nhưng không thể ngờ, mọi chuyện lại tương phản với dự liệu của chúng ta, vụ án xảy ra trước mắt thậm chí còn phức tạp hơn vụ án có tình tiết hoàn mỹ bốn năm trước!”
“Hung thủ…” Triệu Ngọc quay đầu về phía cửa sổ, nhìn ra biển rộng mênh mông: “Giấu mình giữa những người bị tình nghi, có thể thoải mái ra vào phòng của Chu Vận Địch, đẩy Chu Vận Địch xuống biển, còn có thể trộm thuốc của Quan Tu Kiệt, tiến hành vu oan ông ta…”
“Hơn nữa, hắn ta còn có thể điều tra ra tài liệu nợ cờ bạc mà ngay cả cảnh sát cũng không điều tra được… Còn hiểu biết về cấu tạo bên trong tàu du lịch…” Miêu Anh tiếp lời: “Tên hung thủ này chắc chắn không đơn giản!”
“Đúng” Hai mắt Triệu Ngọc sáng lên: “Sao chúng ta không… điều tra bối cảnh của tất cả những người bị tình nghi một lần nữa? Xem có ai phù hợp với điều kiện chúng ta đưa ra hay không?”
“Em đang làm đây” Miêu Anh nói: “Sau khi vụ án xảy ra, em đã phái nhóm Tăng Khả thăm dò rồi!”
“Vậy sao?” Triệu Ngọc vỗ tay tiếng: “Vậy còn không mở ra xem thử đi à?”
“Trước mắt chỉ mới có một phần tài liệu được gửi tới” Miêu Anh nói: “Anh cũng biết mà, muốn điều tra kỹ càng thì cần thời gian! Có khả năng… đợi đến lúc rời tàu cũng chưa chắc đã có thể điều tra xong!”
“Vậy cũng không sao cả” Triệu Ngọc không chút để ý: “Ít nhất, chúng ta có thể sàng chọn tình huống bên ngoài của bọn họ, nói không chừng có thể tìm ra gì đó thì sao?”
“Được!” Miêu Anh nhanh chóng mở ra laptop của mình ra, mở tình huống điều tra từng người bị tình nghi đặt trước mặt Triệu Ngọc.
Sau đó, hai người ghé vào trước máy tính, bắt đầu phân tích tài liệu về những người này.
Bởi vì còn chưa khỏi cảm cúm nên tiểu thư Miêu ôm một ly rễ bản lam, Triệu Ngọc thì ôm một ly cà phê, hai người nghiêm túc chăm chỉ phân tích tất cả những người bị tình nghi.
“Tài liệu quá ít, khó mà nói chính xác được…” Trải qua hơn một giờ phân tích, Miêu Anh bất đắc dĩ nói với Triệu Ngọc: “Cảm giác của em là Lý Cần, Quan Tu Kiệt và mấy quản lý cao cấp mảng kỹ thuật đều có điều kiện gây án!”
“Vậy sao?” Triệu Ngọc nhíu chặt mày: “Mấu chốt là… bọn họ mở cửa phòng Chu Vận Địch bằng cách nào?”
“Có lẽ…” Miêu Anh suy luận: “Chắc là trực tiếp gõ cửa, để cho Chu Vận Địch ra mở cửa cho bọn họ? Sau đó, không phải tấm thẻ phòng vạn năng của Chu Vận Địch đã biến mất sao?”
“Hắn ta dùng thẻ phòng vạn năng của Chu Vận Địch vào phòng của Quan Tu Kiệt, tiến hành vu oan?”
“Nếu suy đoán của em được thành lập…” Triệu Ngọc cân nhắc: “Như vậy người này cần phải biết Chu Vận Địch có thẻ phòng vạn năng có thể mở cửa tất cả các phòng!”
“Như vậy, người biết Chu Vận Địch có thẻ phòng vạn năng có vẻ như chỉ có một thôi, đó chính là thư ký của cô ta – Phan Tố Xuyến!”
“Nhưng mà…” Miêu Anh lắc đầu: “Phan Tố Xuyến lại có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường hết sức rõ ràng!”
“Vậy… Có khi nào là?” Triệu Ngọc suy đoán: “Phan Tố Xuyến hợp mưu với người khác? Hoặc là tiết lộ tin tức về thẻ phòng vạn năng cho ai đó?”
“Cũng không giống…” Miêu Anh lời nói: “Em đã phái người điều tra Phan Tố Xuyến này rất tỉ mỉ, bối cảnh rất sạch sẽ, trừ mối quan hệ với Chu Vận Địch ra, cô ta không có bất kỳ vấn đề nào khác”
“Hơn nữa, cô ta vừa mới đứng vững gót chân trong công ty, Chu Vận Địch là chỗ dựa vững chắc nhất của cô ta, chỉ sợ người hy vọng Chu Vận Địch đừng gặp chuyện không may nhất chính là cô ta!”
“Không thể nói chắc chắn như vậy được” Triệu Ngọc vô cùng nghi ngờ: “Kinh nghiệm nói cho anh biết điều kiện để một vụ án có dự mưu xảy ra, không ngoài mấy loại tình huống như báo thù, vì tiền và vì tình!”
“Vì tình?” Miêu Anh mở to hai mắt: “Anh nói… chuyện Chu Vận Địch rơi xuống biển có khả năng là vì vấn đề tình cảm?”
“Không phải không có khả năng này!” Triệu Ngọc nói: “Nước mắt là thật, lần đầu tiên anh nhìn thấy Phan Tố Xuyến thì anh có thể nhận ra nước mắt cô ta rơi vì Chu Vận Địch là thật lòng!”
“Nếu là thật…” Miêu Anh khó hiểu: “Vậy vì sao vẫn muốn giết cô ta?”
“Lý do của các vụ án giết người vì tình thường khiến cho người ta không thể hiểu nổi, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại có lý, ví dụ như…” Triệu Ngọc nghiền ngẫm: “Phan Tố Xuyến yêu Chu Vận Địch, nhưng mà Chu Vận Địch không coi tình cảm giữa hai người ra gì, sau đó, giữa họ nảy sinh mâu thuẫn…”
“Phải biết rằng nếu Phan Tố Xuyến bị vứt bỏ, thứ mà cô ta mất đi không chỉ có tình cảm mà là tất cả mọi thứ…”
“Cho nên, thứ mà tôi không chiếm được, tôi cũng không để cho người khác chiếm được, cho nên…”
“Suy nghĩ của anh đen tối quá rồi… Chắc là anh xem phim hơi nhiều đấy!” Miêu Anh nói: “Nếu tình cảm của họ xuất hiện vấn đề, như vậy vì sao Chu Vận Địch còn đưa Phan Tố Xuyến lên tàu?”
“Tình cảm vỡ tan, nhưng mà công việc thì vẫn còn!” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ Chu Vận Địch cần Phan Tố Xuyến xử lý công việc giúp cô ta?”
“Em xem, không phải anh đoán không có căn cứ” Triệu Ngọc giơ tay ra hiệu, nói: “Nếu tình cảm giữa họ tốt như vậy, vào ban đêm có phải nên ở cùng một căn phòng không?”
“Nhưng mà cả đêm Phan Tố Xuyến lại không đến khu khách VIP, chẳng lẽ em không cảm thấy điều này có vẻ khác thường sao?”
“Ừm… Được rồi!” Miêu Anh xòe tay ra, thần bí nói: “Triệu Ngọc, em có một cách có thể lập tức chứng minh suy đoán của anh là đúng hay sai!”
“Hả?” Lần này đến lượt Triệu Ngọc bất ngờ: “Cách gì? Hỏi thẳng Phan Tố Xuyến hả?”