← Quay lại trang sách

Chương 2209 Miệng quạ đen

“Em nghĩ thử xem, chỉ có Phan Tố Xuyến gõ cửa, Chu Vận Địch mới không hề phòng bị mở cửa, đúng không?” Triệu Ngọc còn đang kiên trì lý luận của mình: “Chỉ có Phan Tố Xuyến mới hiểu rõ Chu Vận Địch, biết cô ta có thẻ phòng vạn năng, cũng biết mục đích của Chu Vận Địch trong câu lạc bộ du thuyền này…”Ngay lúc Triệu Ngọc nói chuyện, Miêu Anh đã bấm bấm chuột, hình như đang tìm kiếm cái gì.

Cuối cùng, sau khi Triệu Ngọc nói xong, Miêu Anh cũng tìm được thứ mà cô muốn tìm.

“Này, tự anh xem đi!” Miêu Anh chuyển màn hình máy tính sang hướng Triệu Ngọc, nói: “Đây là video từ camera theo dõi của tàu du lịch!”

“Cái này…” Triệu Ngọc nhìn kỹ, nhất thời hiểu rõ ý của Miêu Anh.

Không ngờ, thông qua camera trên tàu du lịch, Miêu Anh đã tìm được hình ảnh của Chu Vận Địch và Phan Tố Xuyến. Trong video, có thể tinh tường nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp tình tứ cạnh bể bơi, không có vẻ gì như có hiềm khích.

“Còn cả cái này nữa…” Miêu Anh lại điều tra video clip của Tập đoàn Thiên Cần khi họp trong hội trường: “Anh nhìn đi, trong lúc chủ trì hội nghị, Chu Vận Địch cũng không quên mắt đi mày lại với Phan Tố Xuyến! Như thế này thì sao là tình cảm tan vỡ được cơ chứ?”

“À…” Nhìn thấy chứng cứ, Triệu Ngọc không thể không từ bỏ suy luận của mình, gật đầu nói: “Xem ra không phải bởi vì tình cảm!”

“Không chỉ là tình cảm” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Chúng ta không thể xem nhẹ một sự thực, video theo dõi biểu hiện rõ ràng rằng đêm đó Phan Tố Xuyến chưa từng đến khu khách VIP, bọn em đã kiểm tra hết các video theo dõi, đều không có dấu hiệu bị sửa chữa!”

“Còn nữa, bọn em cũng đã xem qua di động của Phan Tố Xuyến, xem ghi chép trò chuyện giữa cô ta và Chu Vận Địch, cô ta đúng là đang cố gắng chuẩn bị cho cuộc họp qua video với phía Mĩ, cho nên không có thời gian đi khu khách VIP hẹn hò với Chu Vận Địch!”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Ghi chép trò chuyện cũng toàn là những từ ngữ mập mờ, cho nên tình cảm giữa hai người họ đúng là không có vấn đề…”

“Chậc chậc… Vậy thì kỳ lạ thật đấy! Người đẩy Chu Vận Địch xuống biển rốt cuộc là ai?”

“Triệu Ngọc” Nhìn thấy Triệu Ngọc nhíu chặt mày, tiểu thư Miêu bỗng nhiên dịu dàng nói: “Ngày hôm qua, anh gần như cả đêm không ngủ, hôm nay cũng không được nhàn rỗi, cho nên, dựa theo quy tắc, hôm nay anh phải ngủ cho thật ngon mới được!”

“Chuyện của Chu Vận Địch, chờ ngày mai anh nghỉ ngơi xong rồi hãy tính nhé!”

“Không thể nào?” Nhưng mà Triệu Ngọc hoàn toàn không nghe khuyên bảo, vẫn cố chấp nói: “Nhiều manh mối như vậy, nhiều video theo dõi như vậy, nhiều ghi âm nghe trộm như vậy, chân tướng rõ ràng bày ngay trước mắt, nhưng vì sao không thể hiểu thấu đáo được?”

“Lại thế nữa rồi” Miêu Anh an ủi: “Anh là thần thám Triệu kinh nghiệm phong phú, có vụ án khó khăn kỳ lạ nào mà anh chưa từng thấy? Chẳng lẽ anh không biết có đôi khi manh mối nhiều, cũng không thể xem như chuyện tốt sao?”

“Đúng… Em nói rất đúng!” Triệu Ngọc nghiêm túc cân nhắc: “Quá nhiều manh mối làm loạn suy nghĩ, xem ra, anh đã bị rất nhiều manh mối vô dụng quấy nhiễu!”

“Được rồi!” Tiểu thư Miêu lau mồ hôi: “Ý của em là anh hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi! Anh cách em gần như vậy, em lo sẽ lây bệnh cảm cho anh đấy!”

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc vỗ vỗ bàn tay của tiểu thư Miêu: “Triệu Ngọc anh đây vô cùng khỏe mạnh, bách độc bất xâm đó, ha ha…”

⚝ ✽ ⚝

“Hắt xì…”

Sáng sớm hôm sau, Triệu Ngọc bọc chăn, không ngừng hắt xì.

“Em đã nói như thế nào? Em đã nói như thế nào?” Miêu Anh bưng một ly rễ bản lam bốc hơi nóng, đưa cho Triệu Ngọc và nói: “Con người không thể ngạo mạn quá được, anh nhìn đi, báo ứng tới nhanh chưa kìa?”

“Hắt xì…” Triệu Ngọc không kịp uống thuốc, nhanh chóng lấy giấy ăn lau nước mũi một cái, than thở: “Lần này anh phải rút ra bài học mới được! Đều do cái miệng thối này của anh, anh quên mất, cái miệng quạ đen này của anh từng được khai quang! Hắt xì…”

“Ha ha, em thấy anh…” Miêu Anh nhếch miệng: “Hình như bệnh nặng hơn em đấy! Đo nhiệt kế xong chưa?”

“Hả, xong rồi này…”

Triệu Ngọc lấy nhiệt kế dưới nách ra, tiểu thư Miêu vừa nhìn thì mặt lập tức lộ vẻ lo lắng: “Ôi, 38 độ 2, anh sốt rồi! Chúng ta mau đến phòng y tế kiểm tra xem sao, không thì cũng phải tiêm một mũi mới được!”

“Không cần, không cần đâu” Triệu Ngọc gấp gáp xua tay: “Sốt mỗi thế thì không sao cả, ha ha…”

Nhìn thấy Triệu Ngọc cười ngượng, tiểu thư Miêu nhếch miệng than thở: “Biểu cảm này của anh giống hệt như sợ tiêm vậy!”

“Đừng nói lung tung” Triệu Ngọc uống một hơi cạn sạch rễ bản lam: “Anh là cuồng thám đó, gãy tay gãy chân cũng không nhíu mày, còn sợ tiêm à? Anh chỉ là cảm thấy không cần thiết mà thôi…”

“Anh cũng thật là!” Miêu Anh lắc đầu thở dài: “Em đã nói với anh rồi, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, bảo anh nghỉ ngơi cho đàng hoàng, sao hôm qua anh lại thức đêm?”

“Không… Không đâu…” Triệu Ngọc đặt cốc xuống: “Sau nửa đêm anh có ngủ một hồi!”

“Anh đó! Em phải nói sao đây…” Miêu Anh quan tâm nói: “Cứ lần nào gặp vụ án cũng hưng phấn như cắn thuốc lắc, không quan tâm gì khác!”

“Em đừng nói anh” Triệu Ngọc cười nói: “Em cũng không kém anh mà, năm đó vì có thể tham dự vụ án Miên Lĩnh, em còn cố ý điều đến phân cục chỗ anh đó! A… A… Hắt xì…”

“Ha ha” Tiểu thư Miêu không khỏi mỉm cười: “Nếu không điều đến phân cục Dung Dương thì cũng sẽ không quen tên oan gia là anh! Đi thôi, bây giờ anh lập tức đến phòng y tế với em…”

“Không, từ từ, từ từ đã…” Triệu Ngọc gấp gáp thu thập tài liệu, nói: “Anh cảm thấy chúng ta vẫn nên nghiên cứu vụ án đi!”

“Sao hả?” Hai mắt Miêu Anh sáng lên, vội hỏi: “Anh tìm thấy manh mối quan trọng rồi à?”

“Không!” Triệu Ngọc thản nhiên: “Chính vì không tìm thấy manh mối, cho nên nguyện vọng phá án của anh mới càng bức thiết hơn! Tối hôm qua, anh đã cẩn thận sắp xếp tất cả manh mối lại một lần, muốn loại bỏ những thứ che tầm mắt mình, nhưng em đoán xem kết quả thế nào?”

“Thế nào?” Miêu Anh càng thêm tò mò.

“Anh không thể loại bỏ được bất kỳ dữ kiện nào” Triệu Ngọc nhíu chặt mày nói: “Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, trước kia anh chưa từng gặp phải tình huống như thế này!”

“Không loại bỏ được bất kỳ thứ gì?” Miêu Anh ngẫm nghĩ một phen, hỏi: “Ý của anh là tất cả những manh mối này đều là manh mối hữu dụng?”

“Bất kể là video, là ghi âm, hay là nhân chứng vật chứng, vu oan hãm hại, mỗi một manh mối nhìn như không liên quan tới vụ án, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì dường như tất cả đều có liên quan tới vụ án!”

“Đây…” Triệu Ngọc mở một tệp tài liệu video, nói: “Vụ án này nhìn qua trăm ngàn chỗ hở, nhưng nếu cẩn thận châm chước, lại phát hiện hoàn mỹ không có chỗ hổng!”

“Chẳng lẽ… Chúng ta thật sự gặp một vụ án mưu sát hoàn mỹ sao? A… A… Hắt xì…”

“Hoàn mỹ hay không thì em không biết” Tiểu thư Miêu nheo mắt lại: “Nhưng mà nếu anh còn không chịu đi khám thì em sẽ tức giận đấy! Đi thôi!”

Nói xong, Miêu Anh kéo Triệu Ngọc một cái, muốn kéo Triệu Ngọc từ trên ghế lên.

Ai ngờ, Triệu Ngọc lại vội vàng vùng vẫy, không biết tay ai đụng vào bàn phím máy tính, mà máy vốn dĩ đang dừng tại một video clip nào đó, giờ bỗng nhiên bật video đó lên.

Đoạn video này được quay lúc Triệu Ngọc thảo luận vụ án với Phan Tố Xuyến, Tề Kiến Hoa và Tất Quốc Thắng.

Trong hình ảnh, Phan Tố Xuyến đang xảy ra tranh chấp với Tề Kiến Hoa, bởi vì Phan Tố Xuyến hoài nghi Tề Kiến Hoa cũng có hiềm nghi giết người.

Cạch!

Nhìn thấy video clip, Triệu Ngọc lập tức nhấn phím ngừng phát, sau đó nói với Miêu Anh: “Được được được, anh đi theo em là được! Không phải là tiêm sao…”

“Ừm, vậy thì còn được, bên ngoài gió lớn…” Miêu Anh lấy áo khoác của Triệu Ngọc qua: “Mặc vào…”

“Hả?” Ai ngờ, ngay lúc Miêu Anh khoác áo khoác cho Triệu Ngọc thì Triệu Ngọc lại đột nhiên kinh ngạc hô to một tiếng như điện giật, sau đó chạy như bay trở lại trước máy tính, phát lại đoạn video vừa nãy.

Nhìn ánh mắt lấp lánh phát sáng của hắn, hình như đã tìm được thứ gì quan trọng…