← Quay lại trang sách

Chương 2210 Bạn cũ

“Làm sao vậy?” Miêu Anh thấy Triệu Ngọc khác thường nên hỏi một câu“A… A… Hắt xì…” Kết quả, Triệu Ngọc hắt xì một cái, sau đó dùng giấy vệ sinh chặn luôn cái mũi của mình lại nói: “Hình như… Có gì đó không hợp lý thì phải?”

“Hả?” Miêu Anh chen đến bên cạnh, vừa xem đoạn video Phan Tố Xuyến tranh chấp với Tề Kiến Hoa, vừa tò mò hỏi han: “Có chỗ nào không thích hợp hả? Em có thấy gì khác thường đâu?”

“Ừm… Em nhìn chỗ này đi…” Triệu Ngọc thả chậm video clip, nói thầm: “Lúc ấy, anh hỏi bọn họ, ai là người Chu Vận Địch có thể tin được, ai đi gõ cửa phòng Chu Vận Địch là có thể khiến Chu Vận Địch không hề phòng bị mở cửa, đúng không?”

“Đúng thì sao?” Miêu Anh càng thêm khó hiểu.

“Sau đó, Phan Tố Xuyến bắt đầu hoài nghi Tề Kiến Hoa, chuyện này có tính là vấn đề hay không?”

“Vấn đề gì nhỉ?” Miêu Anh nghiêm túc suy nghĩ một phen, hình như hiểu ra điều gì, hỏi: “Có phải anh cho rằng Phan Tố Xuyến không nên hoài nghi Tề Kiến Hoa hay không?”

“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Ý của anh là vì sao Phan Tố Xuyến lại cho rằng Tề Kiến Hoa là người Chu Vận Địch tin tưởng?”

“Hửm?” Miêu Anh nhíu chặt mày: “Hóa ra là như vậy, nói đến mới biết em đúng là không nghĩ tới chuyện này!”

“Em nghĩ thử xem, rõ ràng Chu Vận Địch nói với anh, cô ta vì công ty phát triển nên mới trùng hợp mua được con tàu du lịch này! Nhưng mà…” Triệu Ngọc đặt câu hỏi: “Tề Kiến Hoa cũng từng nói ông ta đã làm việc trên con tàu du lịch này rất nhiều năm, như vậy… Trong chuyện này, có phải có chút mâu thuẫn hay không?”

“Đúng vậy… Tàu du lịch chỉ mới mua được, Giám đốc tàu du lịch Tề Kiến Hoa cũng có thể… Ừm…” Miêu Anh hỏi: “Có khi nào là… Trước kia Chu Vận Địch là bạn của Tề Kiến Hoa hay không?”

“Tập đoàn Thiên Cần mua con tàu du lịch này cũng là bởi vì Tề Kiến Hoa? Chuyện này… có vẻ cũng hợp tình hợp lý nhỉ?”

“Tề Kiến Hoa vừa mới trở thành nhân viên của Chu Vận Địch…” Triệu Ngọc nghiêm túc phân tích, lại không ngừng lắc đầu: “Nhưng mà mấu chốt nằm ở chỗ thái độ của Phan Tố Xuyến vô cùng kiên quyết!”

“Cô ta ngay lập tức hoài nghi Tề Kiến Hoa, tức là theo cô ta, quan hệ giữa Tề Kiến Hoa và Chu Vận Địch cũng không đơn giản như bề ngoài?”

“Thật ra…” Miêu Anh nói: “Nếu muốn tra rõ ràng vấn đề này cũng rất đơn giản! Chúng ta chỉ cần tìm Phan Tố Xuyến hỏi một câu là biết ngay!”

“Hắt xì…” Triệu Ngọc lại hắt hơi một cái: “Anh cảm thấy phải đi hỏi thử Phan Tố Xuyến, vụ án cũng đã điều tra đến nước này rồi, chúng ta cần phải điều tra sâu hơn!”

“Theo em thấy thì…” Tiểu thư Miêu bĩu môi nói: “Chúng ta vẫn phải đi tiêm một mũi trước, sau đó mới đi tìm Phan Tố Xuyến!”

“Đừng… Đêm dài lắm mộng” Triệu Ngọc xua tay nói: “Dựa theo phát triển trong phim truyền hình, thường thường khi chúng ta tìm thấy nhân chứng quan trọng thì nhân chứng sẽ gặp chuyện không may! Vẫn phải cẩn thận thì tốt hơn, mau lên…”

“Sao em lại có cảm giác…” Miêu Anh lại nheo mắt lại: “Anh sợ tiêm thì có?”

⚝ ✽ ⚝

Mười lăm phút đồng hồ sau, Triệu Ngọc và Miêu Anh tìm được Phan Tố Xuyến đang dùng bữa sáng trong nhà ăn.

Tình tiết trong phim truyền hình không xảy ra, cô thư ký này vẫn sống rất khỏe mạnh, chẳng qua, bữa sáng trước mặt cô ta gần như chưa vơi đi chút nào, hiển nhiên cô ta không có lòng dạ nào ăn uống.

Sau khi Triệu Ngọc và Miêu Anh ngồi vào trước mặt cô ta, hai người còn chưa mở miệng, Phan Tố Xuyến đã vội hỏi han: “Hai ngài cảnh sát, đã có manh mối gì chưa?”

“Ừm…” Triệu Ngọc dùng khăn tay chặn cái mũi của mình lại, hỏi thẳng: “Cô nói nhỏ thôi, tôi hỏi cô mấy câu này”

Lúc Triệu Ngọc đặt câu hỏi, Miêu Anh cảnh giác nhìn xung quanh, may mà người trong nhà ăn không nhiều lắm, không ai cố tình chú ý tới bọn họ.

“Vậy à, anh chị hỏi đi!” Phan Tố Xuyến đờ đẫn nói: “Chỉ cần có thể trợ giúp hai người tìm ra hung thủ, tôi sẽ không giấu giếm điều gì!”

Triệu Ngọc nhìn thấy hai mắt Phan Tố Xuyến sưng lên, hiển nhiên tối hôm qua đã khóc rất nhiều.

“Giám đốc Tề Kiến Hoa có quan hệ như thế nào với Chu Vận Địch?” Triệu Ngọc đi thẳng vào vấn đề: “Vì sao cô lại nói anh ta là người Chu Vận Địch có thể tin cậy được?”

“Hả?” Phan Tố Xuyến chấn động: “Là ông ta? Thật sự là ông ta sao?”

“Đừng nói bừa, hắt… A a hắt xì…” Triệu Ngọc dùng sức chặn mũi mình lại, nhưng vẫn không nhịn được hắt xì một cái.

“Ôi… Anh bị cảm rồi hả?” Phan Tố Xuyến quan tâm nói: “Anh phải giữ gìn sức khỏe, nếu thấy không ổn thì đi truyền nước đi!”

“Cô đừng đoán lung tung” Miêu Anh hỏi: “Bây giờ chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra, bất kỳ ai cũng là người bị tình nghi!”

“À… Quan hệ giữa Tề Kiến Hoa và Chủ tịch Chu đương nhiên rất tốt rồi, dù sao ông ta cũng là Giám đốc của tàu du lịch mà!” Phan Tố Xuyến nói: “Hơn nữa, ông ta còn là bạn cũ của Chủ tịch Chu, đương nhiên rất đáng tín nhiệm rồi!”

“Bạn cũ?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Là quan hệ gia đình, bạn học, hay là qua lại trong chuyện mua bán?”

“Cái này hả… Có lẽ là lui tới trong mua bán nhỉ?” Phan Tố Xuyến nói: “Sau khi tôi đi theo Chủ tịch Chu, đã từng gặp ông ta rất nhiều lần, hai người họ cùng ăn cơm trò chuyện, nghe nội dung nói chuyện thì quan hệ giữa hai người họ rất thân…”

“Việc Tập đoàn Thiên Cần mua con tàu du lịch này…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Có liên quan gì đến Tề Kiến Hoa hay không?”

“Không có thì phải?” Phan Tố Xuyến trầm ngâm một chút, chăm chú trả lời: “Tề Kiến Hoa chỉ là một quản lý mà thôi, hình như… đâu có quyền lực lớn như vậy?”

“Anh cảnh sát à, tôi không hiểu gì cả, anh hỏi như vậy, rốt cuộc là muốn biết cái gì? Anh đang hoài nghi Tề Kiến Hoa, hay đang hoài nghi con tàu du lịch này có vấn đề vậy?”

Chậc chậc…

Triệu Ngọc cố nhịn không hắt xì, cẩn thận đánh giá người phụ nữ trước mắt mình một phen.

Không thể không nói, khứu giác của Phan Tố Xuyến vô cùng linh mẫn, chỉ qua mấy câu nói ngắn ngủn mà cô ta đã nhận ra ý định của Triệu Ngọc.

“Anh cảnh sát” Phan Tố Xuyến lại nói: “Những điều khác thì tôi không dám cam đoan, nhưng mà Tề Kiến Hoa tuyệt đối không có khúc mắc tình cảm gì với Chủ tịch Chu của chúng tôi đâu, chắc là anh cũng biết Chủ tịch Chu của chúng tôi hoàn toàn không có hứng thú với đàn ông!”

“Huống hồ, bề ngoài của Tề Kiến Hoa… Ha ha…”

Ý của Phan Tố Xuyến hết sức rõ ràng, bất kể là chiều cao hay là mặt mũi của Tề Kiến Hoa đều cách chữ “đẹp trai” rất xa.

“Vậy… Tàu du lịch thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Cô cảm thấy con tàu du lịch này có vấn đề gì không?”

“Không, chẳng lẽ anh không cảm thấy câu hỏi của anh hơi khiến người ta khó hiểu à? Tàu du lịch có thể có vấn đề gì chứ?” Phan Tố Xuyến xòe tay ra, tỏ vẻ không thể hiểu nổi.

“Phan Tố Xuyến” Triệu Ngọc nói: “Nếu Tề Kiến Hoa là bạn cũ của Chu Vận Địch, như vậy việc Chu Vận Địch mua con tàu du lịch này hẳn không phải ngẫu nhiên!”

“Nếu cô thật sự muốn tôi điều tra rõ chân tướng, vậy thì hãy nói tất cả những chuyện có liên quan đến Tề Kiến Hoa và tàu du lịch mà cô biết cho tôi nghe!”

“Chuyện này… Anh làm tôi sợ đấy!” Sắc mặt Phan Tố Xuyến căng thẳng: “Chủ tịch Chu mua tàu du lịch vì muốn tiến quân thị trường tàu du lịch quốc tế, mở rộng thị trường của Tập đoàn Thiên Cần, chuyện này… chuyện này có vấn đề gì sao?”

“Chủ tịch Chu từ trước đến nay luôn mưu tính sâu xa, có lẽ… Có lẽ Tề Kiến Hoa là người mà Chủ tịch Chu của chúng tôi sắp xếp từ trước thì sao? Vì hiểu biết sâu hơn về tiềm lực buôn bán của tàu du lịch, hoặc là điều gì khác…”

“Nếu… Nếu anh thật sự muốn biết chuyện tàu du lịch” Phan Tố Xuyến suy nghĩ một lát, nhắc nhở Triệu Ngọc: “Anh có thể đi hỏi Tề Kiến Hoa mà? Ông ta là người biết rõ lý do vì sao Chủ tịch Chu lại mua con tàu du lịch này nhất!”