← Quay lại trang sách

Chương 2211 Sương mù lớp lớp

“A… A hắt hắt xì…” Trong hành lang, Triệu Ngọc nhịn không được lại hắt xì thêm một cái“Triệu Ngọc…” Miêu Anh nghi ngờ hỏi: “Chúng ta cứ trực tiếp đi tìm Tề Kiến Hoa hỏi chuyện như vậy, có phải hơi liều lĩnh hay không?”

“Chúng ta đã thông báo cho Tăng Khả rồi, không bằng chờ bọn họ điều tra ra tài liệu tường tận rồi tính sau? Có phải anh cho rằng vụ án này giống với vụ án Quỷ Vương, trong vụ việc Chu Vận Địch bị hại có nguyên nhân thương nghiệp hay không?”

“Cô hướng dẫn viên, cô hướng dẫn viên ơi…” Ngay lúc hai người đi qua hành lang, trong hành lang vừa hay có một đoàn du lịch đang tập hợp, một du khách trong đó hỏi hướng dẫn viên du lịch: “Không phải Nagasaki từng bị thả bom nguyên tử* à? Có khi nào giờ vẫn còn phóng xạ hay không?”

* Vụ ném bom nguyên tử Hiroshima và Nagasaki là sự kiện hai quả bom nguyên tử được Quân đội Hoa Kỳ, theo lệnh của Tổng thống Harry S’ Truman, sử dụng trong Chiến tranh thế giới lần thứ hai vào những ngày gần cuối của Chiến tranh thế giới thứ hai tại Nhật Bản.

“Ha ha, chuyện này cô hoàn toàn không cần lo lắng” Một nữ hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi xinh đẹp trả lời: “Tuổi thọ của người ở Nagasaki là tám mươi tư tuổi, chẳng những không có phóng xạ, hơn nữa còn là một thành phố trường thọ nữa!”

“Đúng rồi” Du khách đeo kính bên cạnh phụ họa nói: “Lúc trước, Mỹ bởi vì muốn đối thủ khiếp sợ nên mới cố ý phóng đại uy lực của bom nguyên tử, nói cái gì mà bức xạ hạt nhân một trăm năm cũng sẽ không biến mất, thật ra thì với kỹ thuật năm đó, chính bọn họ cũng không biết rốt cuộc bom nguyên tử có uy lực như thế nào…”

Nghe thấy đoàn người này nói chuyện, Triệu Ngọc và Miêu Anh mới nhớ tới tàu du lịch sắp cập bến Nagasaki. Các đoàn du lịch trên tàu đang tập hợp lại, chuẩn bị đi vào thành phố du ngoạn.

“Không” Triệu Ngọc lại nói với Miêu Anh: “Bây giờ không phải anh đang đi tìm Tề Kiến Hoa hỏi chuyện, chẳng lẽ em không biết có một người khác thích hợp hơn nhiều sao?”

“Thích hợp hơn nhiều? À…” Miêu Anh suy nghĩ mãi một phen, cuối cùng mới hiểu ý định của Triệu Ngọc.

Mấy phút đồng hồ sau, Triệu Ngọc đi tới khu vực thuyền viên, tiến vào một căn phòng được đề phòng nghiêm ngặt dưới sự dẫn dắt của một vài thuyền viên.

Trong phòng giam giữ một tên phạm nhân, đúng là kẻ khả nghi mưu sát Chu Hỉ Thành – Tôn Kim Kiện!

Dù sao Tôn Kim Kiện cũng là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Thiên Cần, nếu muốn biết quan hệ giữa Chu Vận Địch, Tề Kiến Hoa và tàu du lịch thì hỏi Tôn Kim Kiện là thích hợp nhất.

Nhìn thấy Triệu Ngọc và Miêu Anh đột nhiên đến, Tôn Kim Kiện cảm thấy hơi bất ngờ. Chỉ mới một ngày ngắn ngủn, chòm râu của Tôn Kim Kiện hình như đã dài ra rất nhiều, có vẻ vô cùng nhếch nhác.

Triệu Ngọc cũng không phí lời với ông ta, trực tiếp nói cho ông ta biết mục đích hắn đến lần này.

“Tàu du lịch?” Tôn Kim Kiện đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới trả lời: “Về tàu du lịch thì trước kia, công ty chúng tôi đã chú ý đến rồi… Thật ra, từ lúc Chu Hỉ Thành cầm quyền thì chúng tôi đã có ý định tiến quân vào giới tàu du lịch!”

“Hai anh em Chu Hỉ Thành tiếp xúc với rất nhiều ông trùm giới tàu du lịch từ rất sớm, tôi nghĩ, việc quen Tề Kiến Hoa hẳn là chuyện rất bình thường mà?”

“Sao vậy?” Tôn Kim Kiện bỗng nhiên nhận ra điều gì, sắc mặt thay đổi: “Cậu cảnh sát, chẳng lẽ ý của cậu là… việc Chu Vận Địch rơi xuống biển có liên quan tới Tề Kiến Hoa?”

“Đúng vậy” Lần này, Triệu Ngọc không phản bác, thuận thế hỏi: “Ông biết gì về người này?”

“Ừm…” Tôn Kim Kiện rất là phối hợp, nghiêm túc nhớ lại rồi nói: “Tề Kiến Hoa thì tôi biết ông ta từ rất lâu trước kia rồi, ông ta có mối quan hệ tốt đẹp với cả hai anh em nhà họ Chu, nhưng mà cụ thể là quan hệ như thế nào thì tôi cũng không rõ ràng lắm!”

“Có điều…” Tôn Kim Kiện không quá xác định, nói: “Không chỉ với Tề Kiến Hoa thôi đâu, quan hệ giữa hai anh em với Chu cũng không tệ, hơn nữa cứ luôn có cảm giác hình như có bí mật gì đó không muốn cho người ta biết vậy, lần gặp mặt nào cũng hết sức cẩn thận…”

“Hả? Chu?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Chu là ai?”

“JOP đó” Tôn Kim Kiện nói: “Ông chủ cũ của Uranus, là chủ tịch của một công ty liên doanh Trung Nhật Hàn, người lãnh đạo trực tiếp của Tề Kiến Hoa!”

“JOP?” Triệu Ngọc sửng sốt, trước kia hoàn toàn không biết người này.

“Là con lai đó, hình như cha của ông ta là người Philippines, cụ thể thì không rõ lắm, có điều, ừm…” Tôn Kim Kiện suy nghĩ, nói: “Tôi vẫn cảm thấy tên JOP này lúc gặp mặt hai anh em nhà họ Chu không giống như quan hệ hợp tác mà luôn cúi đầu cúi người, có cảm giác như… như JOP có việc nhờ hai anh em nhà họ Chu giúp đỡ vậy…”

“Cũng có lẽ là do tôi suy nghĩ nhiều” Tôn Kim Kiện nói: “Công ty của JOP tuy là công ty liên doanh, nhưng mà việc làm ăn bên mảng tàu du lịch đã đình trệ rồi, tôi nghĩ, bằng thủ đoạn của hai anh em nhà họ Chu, có khi nào JOP có nhược điểm nào đó bị bọn họ nắm được hay không?”

“JOP…” Triệu Ngọc yên lặng nhắc một câu, vội hỏi: “Người này có trên tàu du lịch không?”

“Không… tôi không nhìn thấy…” Tôn Kim Kiện trả lời: “Công ty chúng tôi đã mua lại tàu du lịch rồi, có vẻ như ở đây đã không còn chuyện gì cần hắn ta nữa thì phải?”

“Nói ra cũng xấu hổ, về việc thu mua lần này…” Tôn Kim Kiện lại nói: “Tổng Giám đốc như tôi lại không biết gì cả! Thậm chí cụ thể là lấy giá cả thế nào để mua lại, tôi cũng hoàn toàn không biết…”

Không ngờ lại như thế này…

Triệu Ngọc nhíu chặt mày, càng ngày càng có cảm giác, sau lưng việc Chu Vận Địch rơi xuống biển rất có khả năng còn cất giấu chuyện gì đó to lớn hơn nữa!

“Tôn Kim Kiện” Triệu Ngọc nghiêm mặt lên, trịnh trọng hỏi: “Ông hãy thành thật nói cho tôi biết có phải Tập đoàn Thiên Cần tham dự vào hoạt động phi pháp gì hay không?”

“Chuyện này…” Sắc mặt Tôn Kim Kiện căng thẳng, vội nói: “Tôi thừa nhận cách làm của hai anh em nhà họ Chu đúng là có rất nhiều chỗ không đạo đức, nhưng mà ít nhất… Ít nhất những nghiệp vụ mà tôi biết đều là hợp pháp!”

“Trong khoảng thời gian tôi đảm nhiệm chức Tổng Giám đốc, có lẽ tôi đã làm một vài chuyện không tuân theo quy định, nhưng tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì trái pháp luật…”

“Ông hãy suy nghĩ thật cẩn thận…” Triệu Ngọc nói: “Ông thông minh như vậy, chẳng lẽ chưa từng phát hiện tình huống nào khác thường sao?”

“Chuyện… Chuyện này là thế nào?” Tôn Kim Kiện bất đắc dĩ nói: “Tập đoàn Thiên Cần là của nhà họ Chu, có rất nhiều chuyện, bọn họ không thể để cho tôi biết được, tôi chỉ là người ngoài, đâu dám tùy tiện can thiệp!”

“Nói thật, tôi đích thật cảm thấy hai anh em nhà họ Chu có rất nhiều bí mật không thể cho ai biết, nhưng mà công ty không ngừng phát triển, không ảnh hưởng đến lợi ích của tôi, sao tôi phải tự tìm việc cho mình chứ?”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc nhau, hai người trao đổi ý kiến một lát.

Sau đó, bọn họ lại hỏi Tôn Kim Kiện thêm vài câu nữa mới rời khỏi phòng.

“Triệu Ngọc” Sau khi tới chỗ không có người, Miêu Anh hơi căng thẳng nói: “Xem ra, Chu Vận Địch không đơn giản đâu! Hung thủ xử lý chuyên nghiệp như vậy, có lẽ cô ta đã chọc vào ai đó rồi…”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chắt lưỡi nói: “Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng lại có nhiều điểm không giải thích được, ví dụ như vì sao hung thủ phải vu oan cho Quan Tu Kiệt?”

“Em cho rằng…” Miêu Anh phân tích: “Rõ rành rành là Tập đoàn Thiên Cần có vấn đề! Việc cấp bách của chúng ta là phải làm rõ mục đích mua tàu du lịch của Chu Vận Địch, nếu như quả thật là để phát triển công ty thì vì sao phải giấu Tôn Kim Kiện?”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Anh thấy, bây giờ chúng ta nên đến chỗ sòng bạc tìm Tề Kiến Hoa, xem ông ta nói thế nào cái đã!”

“Hôm anh đại náo sòng bạc, Chu Vận Địch xuất hiện cùng với Tề Kiến Hoa, lúc ấy anh đã có cảm giác quan hệ giữa bọn họ có vẻ không tầm thường!”

“Cho nên, dù Tề Kiến Hoa không liên quan tới chuyện Chu Vận Địch rơi xuống biển thì cũng sẽ biết được gì đó…”