← Quay lại trang sách

Chương 2212 Có chuyện xảy ra rồi

“Cái gì? Biến mất? Đùa giỡn cái gì vậy?” Sau khi Triệu Ngọc và Miêu Anh hỏi một nhân viên công tác, vậy mà lại nhận được một tin tức bất ngờ“Đáng chết!” Miêu Anh chuyển di động qua cho Triệu Ngọc: “Điện thoại cũng không gọi được nữa!”

“Thần thám Triệu, chúng tôi cũng đang đi tìm ông ấy đây” Nhân viên công tác kia tiếp tục trả lời: “Nhưng mà Giám đốc Tề không có trong phòng của ông ấy, không biết ông ấy đi đâu nữa!”

Nghe thấy tin tức này, trong lòng Triệu Ngọc căng thẳng, mắt lộ ra vẻ khác thường.

Rất rõ ràng, hắn đang lo lắng Tề Kiến Hoa đã chạy trốn rồi!

“Chuyện này không thể đùa được, nhanh lên!” Triệu Ngọc nói với nhân viên công tác: “Nhanh phát động người của các cậu, tìm ra Giám đốc Tề nhanh lên!”

“Tôi… Tôi đã làm như vậy rồi” Nhân viên công tác đó trả lời: “Tôi đã dùng bộ đàm thông báo cho tất cả các nhân viên phục vụ trên tàu du lịch rồi, nếu phát hiện Giám đốc Tề, họ chắc chắn sẽ trả lời!”

“Cậu đã thông báo bao lâu rồi?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Ừm…” Nhân viên công tác nhìn đồng hồ: “Đại khái hơn mười phút rồi thì phải?”

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Lúc này, vị thuyền trưởng người Ý rất cao kia vội vàng chạy tới hỏi: “Sao lão Tề lại biến mất được?”

“Không thể nào?” Miêu Anh vội hỏi: “Ông cũng không gặp ông ta sao?”

“Đúng vậy!” Tất Quốc Thắng vò đầu: “Đêm qua, ông ta uống mấy ly với tôi ở nhà ăn tầng chót, ông ta còn bắt tôi uống rượu nữa chứ, làm sao tôi dám uống? Thượng Đế ơi, ông ta đừng xảy ra chuyện gì nhé!”

Nói xong, Tất Quốc Thắng lấy điện thoại di động của mình ra, cũng gọi điện thoại cho Tề Kiến Hoa, nhưng mà điện thoại lại không có ai nghe máy.

“Tôi thử định vị rồi” Miêu Anh lắc đầu: “Điện thoại di động đã không định vị được nữa!”

“Thượng Đế của tôi ơi!” Mặt mũi Tất Quốc Thắng trắng bệch, gấp gáp rống lên với các thuyền viên của mình: “Các người còn ngây ra đó làm gì? Nhanh… Nhanh đi kiểm tra camera theo dõi đi!”

Nghe thấy mệnh lệnh, các thuyền viên nhanh chóng chạy tới phòng giám sát camera.

“A… Hắt xì…” Triệu Ngọc hắt xì không đúng lúc, sau đó nói với Miêu Anh: “Thế này đi, em đi đến phòng giám sát camera, anh sẽ đi đến phòng của Tề Kiến Hoa xem thử!”

“Được!” Miêu Anh lập tức đi theo mấy thuyền viên kia.

“Qua đây, thần thám Triệu” Tất Quốc Thắng xua tay với Triệu Ngọc: “Anh đi với tôi, tôi đưa anh đi…”

Nói xong, Tất Quốc Thắng hốt hoảng dẫn Triệu Ngọc đi đến phòng của Tề Kiến Hoa.

Lúc đi qua đại sảnh, Triệu Ngọc chợt phát hiện tàu du lịch đang chuẩn bị cập bến, rất nhiều du khách đã chuẩn bị sẵn sàng, đang nhón chân mong đợi, chuẩn bị đi vào thành phố Nagasaki dạo chơi.

Không xong!

Triệu Ngọc lập tức giữ chặt Tất Quốc Thắng, nói với người Ý này: “Nếu Tề Kiến Hoa thật sự gặp bất trắc thì chúng ta phải phong tỏa tàu du lịch mới được!”

“Không… Chuyện này là không thể…” Tất Quốc Thắng hoàn toàn luống cuống: “Tôi không có quyền hạn đó, hơn nữa… Hơn nữa, bây giờ chúng ta còn chưa xác định rốt cuộc lão Tề thế nào rồi!”

“Chờ chúng ta xác định xong thì muộn rồi!” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Chúng ta phải chuẩn bị cho trường hợp xấu!”

“Thật… Thật sự không được đâu!” Tất Quốc Thắng lắc đầu nói: “Nếu thật sự phong tỏa tàu du lịch thì tôi phải báo cáo cho cấp trên của tôi, nhưng mà Tề Kiến Hoa là cấp trên của tôi, mà cấp trên của Tề Kiến Hoa chính là Chu Vận Địch, anh xem… Chuyện này phải làm sao bây giờ…”

“Đúng rồi!” Triệu Ngọc mở to mắt: “Hai vị lãnh đạo của ông đều đã mất rồi, bây giờ ông chính là quan lớn nhất! Vậy ông còn do dự cái gì nữa?”

“Nếu hung thủ thừa dịp lúc này rời tàu chạy trốn thì tội của ông sẽ to lắm!”

“Không… Anh… Anh đừng ép tôi mà…” Tất Quốc Thắng lo lắng nói: “Tôi làm thuyền trưởng hơn hai mươi năm nay, chưa từng phong tỏa tàu du lịch một lần nào, lần này… Thế này đi!”

“Tôi sẽ… Tôi sẽ thông báo cho phòng lái, bảo bọn họ kéo dài thời gian cập bến, nhưng mà… Thật sự không thể để quá lâu!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc bất đắc dĩ chậc lưỡi, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Sau đó, hai người đành phải bước nhanh hơn, đi thang máy lên mấy tầng, cuối cùng cũng đi tới phòng của Tề Kiến Hoa.

Giờ phút này, có nhân viên phục vụ đã nhận được thông báo trước, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng Tề Kiến Hoa.

Chỉ thấy phòng của Tề Kiến Hoa vô cùng sạch sẽ, không có bất kỳ điều gì khác thường.

Có điều, xuất phát từ phản ứng quán tính, chuyện đầu tiên mà Triệu Ngọc và Tất Quốc Thắng làm sau khi tiến vào phòng là chạy đến ban công xem xét.

“Không đúng, không đúng…” Thuyền trưởng người Ý dùng hai tay nắm tóc: “Tôi đã quên, phía dưới phòng lão Tề không phải là mặt biển mà là boong tàu tầng hai!

“Ông ta không thể nào bị người ta đẩy xuống biển giống như Chu Vận Địch được!”

Triệu Ngọc nhìn xuống dưới ban công, phía dưới quả nhiên là boong tàu, nếu ngã xuống từ chỗ này thì người ta sẽ té trên sàn tàu.

Vì thế, Triệu Ngọc gấp gáp xoay người, quan sát phòng của Tề Kiến Hoa, kết quả chỉ liếc mắt nhìn đã phát hiện vấn đề.

“Mẹ nó!” Triệu Ngọc chỉ vào chiếc giường trong phòng, nói: “Chăn và đệm giường chưa từng động vào, chứng minh tối hôm qua Tề Kiến Hoa rất có khả năng không quay về phòng!”

“Không thể nào?” Tất Quốc Thắng càng sốt ruột hơn: “Tối hôm qua… Tối hôm qua ông ta uống quá nhiều! Thôi rồi!” Ông ta nhớ tới chuyện gì, vội vàng nói: “Nếu hung thủ cũng muốn giết ông ta như giết Chu Vận Địch, có khi nào sẽ đẩy xuống biển từ nơi khác hay không?”

“Lão Tề thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?”

Nghĩ đến đây, Tất Quốc Thắng quơ lấy bộ đàm như phát điên, ra lệnh cho thuyền viên của ông ta: “Giải thích với phía bến tàu đi, nói con đường co duỗi xảy ra trục trặc rồi, ừm… Ít nhất phải kéo dài mười lăm phút cho tôi!”

“Nhưng mà… Thuyền trưởng…”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Tất Quốc Thắng quát: “Nghe lệnh là được!”

“Vâng ạ…” Đối phương cúp bộ đàm.

“Phù…” Thuyền trưởng người Ý nhìn về phía Triệu Ngọc xin giúp đỡ: “Thần thám à, kế tiếp, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

“A hắt xì…” Triệu Ngọc nhảy mũi một cái, suýt nữa thì phun lên mặt Tất Quốc Thắng, sau đó bịt mũi nói: “Mau lên, nói cho phía phòng giám sát camera, bắt đầu điều tra từ lúc ông tách khỏi Tề Kiến Hoa vào tối hôm qua…”

“À…” Tất Quốc Thắng gấp gáp mở bộ đàm, làm theo những gì Triệu Ngọc nói, đồng thời cho phía phòng giám sát camera biết thời gian đại khái lúc ông ta chia tay với Tề Kiến Hoa tối qua.

“Còn nữa…” Triệu Ngọc nói: “Bất kể ông ta có rơi xuống biển hay không, vẫn phải phái người nhanh chóng tìm kiếm mấy góc hẻo lánh trên đường đi!”

“Ừm, đúng đúng đúng…” Tất Quốc Thắng nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh của Triệu Ngọc cho thuyền viên.

“Lão Tất” Lúc này, Triệu Ngọc mở to đôi mắt đỏ bừng, hỏi người Ý này: “Ông hãy thành thật nói cho tôi biết có phải Tề Kiến Hoa và Chu Vận Địch lợi dụng con tàu du lịch này làm hoạt động phi pháp gì hay không?”

“Hả? Anh… Anh có ý gì?” Tất Quốc Thắng vô cùng sợ hãi, lắc đầu như trống bỏi: “Đừng nói đùa có được hay không, Chu Vận Địch mới vừa mua được con tàu du lịch cơ mà!”

“Hơn nữa, chỉ là một con tàu du lịch mà thôi, có thể làm hoạt động phi pháp gì chứ, chẳng lẽ anh hoài nghi chúng tôi lợi dụng tàu du lịch tiến hành vượt biên à?”

“Ông vẫn còn giả ngu đúng không?” Triệu Ngọc quát: “Nếu hai người bọn họ gặp chuyện bất trắc là vì hoạt động phi pháp trên tàu du lịch thì chẳng lẽ ông không lo lắng người kế tiếp sẽ là ông sao?”

“Hả…” Tất Quốc Thắng sợ tới mức mặt trắng bệch, môi run lên, mặt không có chút máu: “Anh… Sao anh lại nói như vậy chứ?”

“Mau nói cho tôi biết giữa JOP – ông chủ trước của anh, Tề Kiến Hoa và Chu Vận Địch rốt cuộc có mua bán gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng hay không?” Triệu Ngọc quát: “Nếu ông nói ra, có lẽ tôi còn có thể cứu mạng của ông đấy!”