← Quay lại trang sách

Chương 2213 Kẻ nghe trộm

“Cổ đạt vĩ khí, cáp mã tư duy phúc…” Tình thế cấp bách, Tất Quốc Thắng vậy mà mở miệng nói mấy câu tiếng nước ngoài, mấy giây sau mới phản ứng lại, nhanh chóng dùng tiếng Trung nói lại một lần nữa: “Thượng Đế của tôi ơi, anh đang nói lung tung cái gì vậy!”“Tôi chỉ là một thuyền trưởng mà thôi, dù là JOP hay Chu Vận Địch và Tề Kiến Hoa đi nữa, làm sao tôi biết bọn họ có mua bán gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng hay không?”

“Cho dù có, bọn họ cũng sẽ không nói cho tôi biết đâu…”

“Ông…” Triệu Ngọc cân nhắc một phen, lại hỏi: “Ông lái con tàu du lịch này bao lâu rồi?”

“Tôi? Ừm…” Tất Quốc Thắng bẻ ngón tay một phen, trả lời: “Tính cả lần này thì tổng cộng hai lần! Trước kia tôi lái tàu Neptune, nhưng mà thuyền trưởng Kansavi của con tàu du lịch này bất hạnh xảy ra tai nạn xe cộ, tôi được điều tới tạm thời…”

“Xảy ra tai nạn xe cộ?” Triệu Ngọc bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng.

“Đúng vậy, là tai nạn xe cộ” Thuyền trưởng người Ý nói: “Trước kia chúng tôi làm cùng một công ty, cho nên tôi cũng có tới tham gia lễ tang của ông ta!”

“Cái gì? Đã chết?” Tim Triệu Ngọc giật thót.

Sao lại trùng hợp như vậy? Thuyền trưởng tiền nhiệm của Uranus xảy ra tai nạn xe cộ? Mà bây giờ, Chu Vận Địch và Tề Kiến Hoa lại lần lượt gặp chuyện không may?

Chuyện này rốt cuộc…

⚝ ✽ ⚝

Đột nhiên, trong đầu Triệu Ngọc xuất hiện tình huống khác thường, lúc này hắn mới phát hiện máy thăm dò tàng hình mình vẫn luôn bật đã phát hiện điều gì đó bất thường.

Hắn vội vàng quan sát trong đầu, vừa nhìn thì trong lòng run lên bần bật.

Không thể ngờ, máy thăm dò tàng hình phát hiện ra có máy nghe trộm trên người Tất Quốc Thắng!

Chuyện này…

Triệu Ngọc nhìn về phía mục tiêu, phát hiện cái máy nghe trộm này đặt trong túi quần phía bên phải của Tất Quốc Thắng.

Không thể nào?

Chẳng lẽ… Người nước ngoài này cũng có vấn đề?

Không…

Phản ứng của Triệu Ngọc rất nhanh, trong mấy giây ngắn ngủn, hắn đã phản ứng lại, nếu như người đặt máy nghe trộm là Tất Quốc Thắng thì túi quần không phải chỗ thích hợp.

Bởi vì nếu cất máy nghe trộm vào túi quần sẽ ảnh hướng rất nhiều đến hiệu quả nghe trộm.

Nếu máy nghe trộm xuất hiện trong túi quần của ông ta thì tám phần là có người bỏ vào túi quần của ông ta, có người muốn thông qua Tất Quốc Thắng để nghe trộm tin tức bí ẩn gì đó!

Đờ mờ nó…

Triệu Ngọc cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, hắn cẩn thận nghĩ lại, từ sau khi Chu Vận Địch gặp chuyện không may thì hắn vẫn luôn bật máy thăm dò tàng hình.

Cho nên, hắn vô cùng xác định rằng trước đó, Tất Quốc Thắng không có máy nghe trộm, cho nên cái máy nghe trộm này rất có thể là có người bỏ vào túi quần của ông ta mới đây thôi.

Chuyện này chứng tỏ có người đang âm thầm giám sát từng lời nói từng hành động của bọn họ…

“Thần thám Triệu, anh không sao chứ?” Tất Quốc Thắng cắt ngang suy nghĩ của Triệu Ngọc, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ anh cho rằng tai nạn xe cộ của Kansavi không phải ngoài ý muốn?”

“Chuyện này…” Triệu Ngọc vốn định lập tức vạch trần máy nghe trộm, nhưng đột nhiên trong đầu hắn lại nảy ra một suy nghĩ, cho nên mới tương kế tựu kế hỏi han: “Ông nói về JOP cho tôi nghe đi! Ông ta là người thế nào?”

“Chu hả!” Tất Quốc Thắng vò đầu: “Ông chủ của công ty lớn mà, ngày nào cũng xuất quỷ nhập thần, tôi cũng không biết nhiều về ông ta! Chỉ từng nghe qua tin đồn thôi, rằng Chu thích ăn chơi đàng điếm, tiêu tiền như nước, nhưng những chuyện này vô cùng bình thường đối với trùm ngành tàu du lịch này!”

“Nếu không có những vụ tai tiếng này thì không thể gọi là trùm ngành tàu du lịch được, đúng không?”

Tất Quốc Thắng kể vu vơ, Triệu Ngọc lại dùng điện thoại di động đánh chữ cho ông ta xem, trên đó viết:

“Tiếp tục nói chuyện, đừng ngừng! Trên người của ông có máy nghe trộm, bây giờ hãy làm theo chỉ thị của tôi…”

“…” Nhìn thấy mấy chữ Triệu Ngọc gõ trên điện thoại, Tất Quốc Thắng xấu hổ trong nháy mắt, theo bản năng muốn lục túi quần của mình, nhưng lại bị Triệu Ngọc bắt lại.

“Nhanh lên, tiếp tục nói cho tôi nghe đi!” Triệu Ngọc giả bộ hỏi: “Bối cảnh của JOP có phải không sạch sẽ không? Chắc là từng tham dự không ít hoạt động trái pháp luật đúng không?”

“Chuyện này… Chuyện này hả…” Cuối cùng Tất Quốc Thắng cũng hiểu ý của Triệu Ngọc, lập tức vung tay lảm nhảm: “Đúng, đúng là tôi có nghe nói, nhưng mà tôi lại chưa từng thấy tận mắt!”

“Tuy bây giờ ông ta không còn là ông chủ của tôi nữa, nhưng mà tôi cũng không thể nói xấu ông ta được…”

Ngay lúc Tất Quốc Thắng cố gắng bịa chuyện, Triệu Ngọc lại dùng di động gõ chỉ thị mới cho ông ta.

“Vậy… Ông hãy nhớ lại thật kỹ…” Triệu Ngọc giả vờ dồn dập hỏi han: “Dù sao ông cũng là thuyền trưởng mà? Sau khi lên tàu, ông không phát hiện ra Tề Kiến Hoa và Chu Vận Địch có gì khác thường à?”

“Hả… Hả…” Sau khi Tất Quốc Thắng nhìn thấy chỉ thị, vừa cố gắng gật đầu, vừa tỏ ra hoảng hốt, sợ hãi nói: “Có, anh vừa nói như vậy, đúng là tôi nhớ ra vài chuyện!”

“Ngày hôm đó, tôi cũng chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi, bên chỗ boong tàu số hai bên kia ấy, tôi đã từng nhìn thấy Tề Kiến Hoa và Chu Vận Địch thần thần bí bí mở một khoang thuyền ra! Dưới đó là phòng tua-bin, tôi cảm thấy…”

“Thật sao?” Triệu Ngọc giả bộ kinh ngạc hô to: “Tin tức quan trọng như vậy mà sao ông không nói sớm hả? Mau… Mau dẫn tôi qua đó…”

“À… À…” Giọng nói của Tất Quốc Thắng không ngừng run lên, hiển nhiên đã sợ hãi cùng cực.

Triệu Ngọc lại an ủi một phen, ra hiệu cho ông ta thấy súng lục bên hông mình.

Nhìn thấy Triệu Ngọc có súng, lúc này Tất Quốc Thắng mới thoáng vững lòng, lập tức dẫn Triệu Ngọc chạy tới boong tàu số hai.

Thật ra, vị trí này là Triệu Ngọc muốn ông ta nói, bởi vì boong tàu số hai cách hai người bọn họ rất gần, không chạy bao lâu thì hai người đã đi tới boong tàu số hai rồi.

Bởi vì lúc này đa số du khách đều đang đợi rời tàu, cho nên nơi này không có một bóng người.

“Ở đâu vậy?” Triệu Ngọc lớn tiếng thúc giục.

“Ở trong này, ở trong này…” Tất Quốc Thắng phối hợp chỉ vào một căn phòng nói: “Đối diện thuyền cứu nạn số sáu mươi lăm, tôi nhớ rất rõ ràng, trước kia tôi chưa từng tới nơi này lần nào!”

Nói xong, sau khi thấy Triệu Ngọc ra hiệu, hai người cùng nhau đi vào trong một hành lang hẹp.

Ngay sau đó, Triệu Ngọc tránh trong góc đầu tiên của hành lang, sau đó ra hiệu cho Tất Quốc Thắng tiếp tục đi về phía trước.

Tất Quốc Thắng nghe lời tiếp tục tiến lên, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.

Kết quả, kẻ nghe trộm thần bí quả nhiên mắc mưu, Tất Quốc Thắng mới vừa biến mất, bên ngoài hành lang có một người lặng lẽ theo đuôi vào!

Người ấy nhìn thấy Tất Quốc Thắng đã vượt qua hành lang nên vội bước nhanh, hoàn toàn xem nhẹ Triệu Ngọc đang trốn ở một nơi bí mật gần đó.

Triệu Ngọc vừa thấy người này, cũng mặc kệ mình có thấy rõ bộ dạng của của người ta hay không, mau chóng tung chiêu trâu đụng người kinh điển, bay thẳng đến tông vào người kia!

“Á!” Người kia vô cùng sợ hãi, nhưng tốc độ của Triệu Ngọc rất nhanh, động tác rất mạnh, người đó hoàn toàn không tránh kịp, nhất thời bị Triệu Ngọc xô mạnh vào tường!

Có điều, người kia cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, vừa thấy mình bị người ta đánh ngã, không để ý đau đớn trên người, lập tức tung một cú đá, muốn đá ngã Triệu Ngọc.

Nhưng mà chân vươn ra được một nửa lại đành ngừng ở giữa không trung, đồng thời chậm rãi giơ hai tay lên.

Bởi vì họng súng đen ngòm của Triệu Ngọc đã nhắm ngay đầu của người kia, nếu còn dám lộn xộn, chắc chắn sẽ bị bắn trúng giữa đầu!

“Con bà nhà nó, cuối cùng cũng bắt được mày rồi!” Triệu Ngọc dùng súng nhắm vào người kia, bấy giờ mới nhìn thấy người kia mặc quần áo cao bồi, đội một cái mũ lưỡi trai, nhìn dáng người thì là một người phụ nữ!

Không… Không thể nào?

Trong phút chốc, hình như Triệu Ngọc đã nghĩ tới cái gì, mà sau khi hắn lấy mũ của người kia ra, lại vẫn chết đứng ở nơi đó.

Bởi vì kẻ nghe trộm này chẳng những là phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ mà Triệu Ngọc quen biết!

“Tịch Mộng Na!” Triệu Ngọc nhếch miệng cảm thán: “Mẹ kiếp, sao lại là cô?”