Chương 2215 Thần giao cách cảm
“Mau mau mau…”Dưới sự thúc giục của vị thuyền viên nào đó, có nhân viên y tế ba chân bốn cẳng nâng Tịch Mộng Na và Tất Quốc Thắng lên cáng.
Tất Quốc Thắng thì không có trở ngại gì, còn không ngừng hô: “Nhẹ một chút, nhẹ một chút…”
Nhưng mà tình huống của Tịch Mộng Na hiển nhiên không ổn, cô ta đã rơi vào trạng thái sốc, cần trị liệu khẩn cấp.
Cho dù Triệu Ngọc đã sử dụng thuốc cầm máu tàng hình cho cô ta, nhưng mà viên đạn vẫn còn nằm trong cơ thể cô ta, không biết cụ thể đã làm bị thương chỗ nào, tính mạng rất đáng lo.
“Thuyền trưởng, thuyền trưởng… Đây là vết thương do súng, vết thương do súng!” Một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng của tàu du lịch hô với Tất Quốc Thắng: “Chúng ta phải mau chóng liên lạc với bệnh viện Nagasaki! Cần phải mổ ngay!”
“Vô nghĩa, câu này không phải vô nghĩa sao!” Tất Quốc Thắng hổn hển quát: “Mau liên lạc đi!”
“Nhưng… Nhưng mà… Tàu du lịch vẫn đang chờ mệnh lệnh của anh đó!”
“Mẹ kiếp!” Vị thuyền trưởng người Ý quát: “Hiện giờ đã tóm được người bị tình nghi rồi, cập bến, cập bến đi! Ai ôi… Mấy người nhẹ thôi, đau chết mất…”
“Không được nhúc nhích!” Cùng lúc đó, không biết Miêu Anh lấy dây thừng từ đâu ra, bắt chéo hai tay của người nước ngoài ngụy trang thành đầu bếp kia ra sau lưng, dùng dây thừng cột chắc hai tay của hắn ta.
“A… A… Hắt xì…” Triệu Ngọc bỗng hắt xì một cái, nước mũi phun ra, gần như phun hết vào mặt của người nước ngoài kia!
“Nói mau…” Triệu Ngọc dùng sức ấn người kia ở trên tường, hỏi: “Tề Kiến Hoa đâu? Các người làm gì ông ta rồi hả?”
“…” Kết quả, người kia cắn răng thật chặt, không nói một chữ nào.
“Tôi đờ mờ! Đậu xanh rau má nhà nó!” Triệu Ngọc giơ súng lục của mình lên, ngắm vào đùi của người này, quát: “Nếu không chịu nói thì các người cứ đi bệnh viện cùng nhau đi!”
Ấy ấy…
Nhìn thấy Triệu Ngọc rút súng, các thuyền viên chung quanh rất sợ, nhanh chóng lui về phía sau.
Việc lùi lại hàng loạt này khiến cho thuyền viên đang nâng Tất Quốc Thắng lảo đảo một cái, làm Tất Quốc Thắng ngã từ trên cáng xuống đất.
“Ai ôi, ai ôi…” Tất Quốc Thắng sắp bật khóc luôn rồi: “Các người không muốn làm việc nữa đúng không? Đang nhân cơ hội trả đũa tôi đấy à?”
Các thuyền viên hoảng sợ, lại ba chân bốn cẳng nâng Tất Quốc Thắng lên cáng.
Trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên Triệu Ngọc không thể tự tiện nổ súng.
Mà hình như người nước ngoài kia biết điểm này, cho nên dù Triệu Ngọc uy hiếp như thế nào, hắn ta vẫn không thèm nhúc nhích.
Nhưng ngay lúc người kia im lặng chống cự thì trên người hắn ta lại đột nhiên có tiếng chuông vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông, người kia nhất thời biến sắc, cả người cũng cứng ngắc.
Triệu Ngọc mở to mắt, dùng cả hai tay lục tìm, nhanh chóng tìm được một chiếc điện thoại di động kiểu cũ trong túi của hắn ta, trên di động không có biểu hiện cuộc gọi gì.
Triệu Ngọc vốn định để cho người nước ngoài kia nghe, nhưng mà sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn tự mình nhận điện thoại.
Sau khi nghe máy, trong điện thoại có một giọng nói tuy già nhưng vẫn sang sảng, chẳng qua, đầu bên kia không sử dụng tiếng Trung cũng không sử dụng tiếng Anh, mà là tiếng Ả Rập.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong lòng Triệu Ngọc tự đắn đo, rồi mở máy phiên dịch đồng thanh của mình để chào người đó một tiếng: “Thời gian chưa lâu, không ngờ chúng ta lại chạm mặt nhanh như vậy, tù trưởng đại nhân thân mến của tôi!”
“…” Nghe thấy giọng nói của Triệu Ngọc, điện thoại trong nháy mắt yên tĩnh giống như chết, yên lặng hơn mười giây mới nghe thấy tù trưởng Yusuf trả lời: “Ái chà… Xem ra, người mà tôi tuyển chọn vẫn không được rồi!”
“Không phải người của ông không được, mà là tôi quá ưu tú thôi!” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ có phải ông đã hối hận vì không giết tôi diệt khẩu tại đập chứa nước ở Hàn Quốc không?”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc cầm điện thoại di động đi vào góc yên lặng bên cạnh, cứ như nói chuyện nhà vậy.
Miêu Anh lo người nước ngoài kia nhân cơ hội đào thoát, cho nên không đi cùng Triệu Ngọc mà dùng sức ấn người nước ngoài lại, chờ ở bên ngoài.
“Ừm…” Yusuf do dự một chút, hỏi: “Người của tôi không sao đấy chứ? Cậu đừng làm khó bọn họ! Cậu là con rể của Miêu Khôn, cho dù mâu thuẫn giữa chúng ta có lớn đến mức nào đi nữa, tôi cũng sẽ không làm hại tính mạng của cậu đâu!”
“Ai chà, câu nói này nghe thật là êm tai” Triệu Ngọc hỏi: “Nói đi, ông còn xếp ai trên tàu du lịch nữa vậy?”
“Không còn đâu!” Yusuf thẳng thắn: “Tôi chỉ bảo cậu ta hỏi thăm tình huống một chút mà thôi, bối cảnh của cậu ta rất sạch sẽ, cậu làm khó cậu ta cũng vô dụng!”
“Ông già quỷ quyệt này” Triệu Ngọc mỉm cười: “Bịa chuyện mà cũng không cần bản nháp luôn! Ông có biết vì sao Tịch Mộng Na và Amerola không nghe điện thoại của ông không? Hai người họ đã bị tôi bắn chết rồi, nếu ông nói cho tôi biết sớm một chút thì chuyện có thành ra thế này không?”
“Cậu…” Yusuf kinh ngạc vài giây, lập tức phản ứng lại: “Xem ra cậu nói dối không cần bản nháp nhỉ, Amerola đang ở kế bên tôi đây!”
“Hơn nữa, vận mệnh của cậu và Tịch Mộng Na có một đoạn nhân duyên, cậu không thể nào nổ súng bắn chết cô ta được đâu!”
“Ha ha ha…”
“Ha ha ha…”
Hai người không hẹn mà cùng cười trong điện thoại, một người điên cuồng, một người có lệ…
“Tôi có một ý kiến hay” Yusuf nói: “Hay là chúng ta hợp tác đi! Sau khi tìm thấy kho báu của Tịch Vĩ, chúng ta mỗi người một nửa?”
“Ha, đúng là thần giao cách cảm, không ngờ chúng ta lại có suy nghĩ giống hệt nhau!” Triệu Ngọc nói: “Ông là cá nhân, tôi là tập thể, cho dù tôi có muốn hợp tác với ông cũng phải được cấp trên phê chuẩn mới được!”
“Như vậy đi, ít ra ông cũng phải bày ra chút thành ý trước chứ? Như vậy tôi cũng tiện đi xin cấp trên của tôi!”
“Được lắm, ha ha ha…” Tiếng cười của Yusuf tràn ngập xấu hổ: “Cậu không cần tốn công truy tung cú điện thoại này làm gì, bây giờ tôi đang ở Trung Đông! Nói đi, cậu muốn biết cái gì?”
“Ông nói thử xem?” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi hỏi: “Các ông đang tìm cái gì trên con tàu du lịch này vậy? Ông già kia, thậm chí ngay cả Tịch Mộng Na cũng dám phái đi, ông cũng yên tâm quá nhỉ!”
“Ha ha ha…” Yusuf lại cười nói: “Tôi đương nhiên yên tâm với con gái của Tịch Vĩ rồi! Chẳng lẽ cậu không biết bản thân cô ta chính là một củ từ phỏng tay à? Bây giờ bị cậu bắt được, ngược lại còn hợp ý tôi nữa kia!”
“Là khoai lang có được không” Triệu Ngọc nheo lại mắt: “Chúng ta có thể nói mấy câu thật lòng không? Hả ông già kia?”
“Thì tôi nói thật mà” Yusuf nói: “Nói với cấp trên của các cậu đi, nếu các cậu không hợp tác với tôi, tôi đây sẽ tung tin tức các cậu bắt được con gái của Tịch Vĩ ra, xem thử ai thiệt hơn ai!
“Tôi nói thật cho cậu biết, phía sau Lundy vẫn còn người khác ghê gớm hơn nữa, bọn họ vẫn luôn dốc hết sức tìm kiếm tất cả các manh mối có liên quan tới kho báu của Tịch Vĩ đấy!”
“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc cắn răng: “Ông đúng là đa mưu túc trí nhỉ, may mà vừa rồi tôi đã cướp cò bắn chết Tịch Mộng Na! Bằng không thì dính bẫy của ông rồi…”
“Đừng đùa, ha ha…” Yusuf không lo lắng cười nói: “Các cậu mắt đi mày lại ở đảo Kỳ Tích, lại còn từng hôn nhau nữa! Cậu mà nỡ bẻ hoa trên cành à?”
“Thích tin hay không thì tùy!” Triệu Ngọc không sao cả nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ gửi ảnh xét nghiệm thi thể của cô ta qua cho ông xem là được! Tôi thấy, hay là chúng ta cứ nói chuyện hợp tác đi thôi, bây giờ chắc là có thể nói cho tôi biết rốt cuộc các người đang tìm cái gì trên tàu du lịch rồi chứ?”