← Quay lại trang sách

Chương 2222 Em đã nhìn thấy thứ gì đó

Đêm rất khuya, tiếng còi hơi vang lên, tàu du lịch Uranus chậm rãi rời khỏi Nagasaki, tiến về trạm tiếp theoNgay khi tàu du lịch vừa rời khỏi cảng, ở khu khách VIP trên tầng cao nhất của tàu du lịch lại truyền tới giọng nói giải thích của một nhân viên cấp cao nào đó của tàu.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào…” Đối mặt với Triệu Ngọc đang tràn đầy chờ mong, anh ta nói: “Hẳn là ngài đã xem bản đồ thiết kế rồi chứ? Thép nhẹ thì cũng là thép mà!”

“Uranus áp dụng thép nhẹ dạng tấm được polyme hóa, loại thép tấm này nếu như bị cắt thì không phải là chuyện nhỏ đâu!” Nhân viên kia chỉ vào sàn nhà dưới chân và giải thích: “Nếu như thật sự có người cắt tấm thép ra thì chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện!”

“Không nhất định là sàn nhà đâu, trần nhà hoặc là tường cũng được mà!” Triệu Ngọc nói: “Cậu hãy nhớ kỹ lại xem, toàn bộ khu khách VIP có nơi nào mỏng nhất?”

“Đều như vậy thôi, cho dù là trần nhà, sàn nhà hay là tường tấm, vì để đối phó với sóng và gió biển, thân tàu mang kết cấu có tính chỉnh thể, vô cùng rắn chắc!” Nhân viên công tác nói: “Cho nên chuyện mà ngài nói căn bản không có khả năng xảy ra!”

“Lỡ như không phải máy cắt kim loại thì sao?” Triệu Ngọc nói: “Trong phim ảnh chẳng phải có loại máy bắn tia laser à? Laser có thể cắt tấm thép dày mà?”

“Ngài…” Nhân viên công tác im lặng mấy giây, mới giải thích: “Cho dù thật sự có máy cắt laser thì cũng không có khả năng có kích thước như đồng hồ được!”

“Muốn cắt một tấm thép dày như vậy thì phải mang bộ dụng cụ lớn lên tàu, làm sao hắn ta có thể lên được tàu chứ?”

“Hừ! Sao cậu nói chắc chắn thế?” Triệu Ngọc nheo mắt lại liếc người này một chút, kỳ quái nói: “Cậu không cảm thấy mấy dụng cụ có thể cắt tấm thép thì căn bản không cần phải mang lên tàu à?”

“Ngài… Ngài nói vậy là có ý gì?” Nhân viên kia đã toát mồ hôi.

“Có ý gì à?” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Tàu du lịch thì cũng là thuyền, là thuyền thì đều sẽ tự mang theo công cụ chứ? Cậu con mẹ nó cho rằng tôi thất học à?”

“Ngài… ý ngài là… À…” Nhân viên kia ngẩn ra mấy giây, lúc này mới đuổi kịp suy nghĩ của Triệu Ngọc: “Ý ngài là có kẻ lợi dụng công cụ trên tàu du lịch của chúng tôi sao?”

“Nói nhảm!” Triệu Ngọc nói: “Cậu không nhìn ra được à? Khẳng định là hung thủ hiểu vô cùng rõ về tàu du lịch của các cậu, rõ ràng chính là người trong nội bộ các cậu làm mà!”

“Tàu du lịch các cậu vì để sửa chữa, hoặc là phòng ngừa gỉ nước gì đó, khẳng định là mang theo không ít công cụ nhỉ?” Triệu Ngọc nói: “Tôi nghi ngờ hung thủ đã lợi dụng thân phận thuyền viên làm bia chắn, sau đó lại lợi dụng công cụ trên tàu du lịch để cắt một lỗ nhỏ ở một nơi nào đó trong khu khách VIP, hắn ta đã tiến vào khu khách VIP từ cái lỗ đó!”

“Cũng chỉ có như vậy thì mới có thể giải thích được vì sao hung thủ không bị camera quay được ở cửa ra vào!”

“Cái này… Hẳn là không phải đâu?” Hiển nhiên là nhân viên kia không chắc chắn, vội vàng nói: “Ý của ngài là phải kiểm tra tất cả các khối thép tấm ở khu khách VIP một lượt sao?”

“Vậy… vậy thì tôi phải báo cáo lại với thuyền trưởng đã!”

“Cậu con mẹ nó ngốc à!” Triệu Ngọc quát: “Tại sao phải kiểm tra từng khối thép chứ? Các cậu chỉ cần kiểm tra những nơi sát bên ngoài thôi!

“Nếu là trần nhà thì nhìn một cái là phát hiện ra rồi, nên cần cẩn thận tìm trên sàn nhà, và những nơi giáp giới với khu vực khác!

“Nếu hung thủ thật sự lợi dụng kỹ thuật cắt thì hắn ta không có khả năng hàn kín các mối trên tấm thép, nhất định sẽ lưu lại dấu vết của mối hàn!”

“Tầng tiếp theo của khu khách VIP là khoang thương gia, hai bên trái phải đều là bên ngoài khoang thuyền, đằng sau cũng không có khu vực khác sát bên, nhưng ở phía trước có một khu vực quan sát…” Mắt nhân viên kia sáng lên: “Phòng quan sát đó đã rất lâu rồi không được sử dụng, chẳng… Chẳng lẽ…”

“Đi xem nào, đi xem nào!” Triệu Ngọc chà tay chà chân, nhanh chóng thúc giục: “Còn thất thần ra đó làm gì? Nhanh chóng đi xem cho tôi!”

“Triệu Ngọc, thế nào rồi? Thế nào rồi?” Lúc này, Miêu Anh vừa mới xử lý xong sự vụ khác và đuổi tới hiện trường, không biết Triệu Ngọc muốn làm gì?

“Em tạm thời đừng hỏi gì” Triệu Ngọc khoa tay ra hiệu: “Nhanh chóng cùng anh đi xem thế nào đã!”

“Phòng quan sát kia liền kề với căn phòng số mười sáu của khu khách VIP” Nhân viên công tác vừa dẫn Triệu Ngọc và Miêu Anh bước nhanh đi tìm kiếm, vừa giới thiệu nói: “Bởi vì căn phòng số mười sáu không có cửa sổ gần đó, cho nên căn phòng này thường ngày không có người ở, trước đây sẽ ngẫu nhiên có công nhân ở bên trong!”

Khu khách VIP không lớn, đoàn người rất nhanh đã đi tới cửa căn phòng số mười sáu.

Nhưng mà vừa nhìn thấy căn phòng, Triệu Ngọc cùng Miêu Anh lập tức lộ ra biểu cảm dị thường, bởi vì trước đó, bọn họ đã từng lục soát căn phòng không có người ở này, lúc ấy không phát hiện ra bất cứ tình huống bất thường nào.

Nhân viên kia có chuẩn bị chìa khóa, lúc này đã mở cửa phòng ra, đồng thời mở đèn.

Mặc dù căn phòng này không có cửa sổ gần đó, nhưng lại đầy đủ mọi thiết bị, đệm chăn chỉnh tề, căn phòng sạch sẽ, dường như chỉ liếc qua là nhìn thấy hết.

“Đây…” Nhân viên công tác đi vào vị trí đầu giường, chỉ vào tường ở đầu giường và nói: “Phía sau tường chính là căn phòng quan sát mà tôi nói!”

Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc không nói hai lời, vọt thẳng lên phía trước, dùng sức đẩy giường ra, sau đó không để ý đến sự ngăn cản của nhân viên kia, xé rách giấy dán tường ở đầu giường.

Xoẹt xoẹt…

Vách tường lập tức trở nên bừa bộn, làm cho nhân viên kia bị dọa sợ.

Ngay sau đó, Triệu Ngọc ngồi xổm trước vách tường chăm chú tra tìm, muốn tìm được vết cắt…

“Ừm… À…” Miêu Anh yên lặng chậc lưỡi, nhỏ giọng nói: “Triệu Ngọc, có phải anh bị sốt đến mức cháy khét rồi không? Nếu anh muốn xem xét mặt tường này thì tại sao chúng ta lại không đi sang phòng bên kiểm tra chứ?”

“Ừm… Khụ khụ…” Triệu Ngọc lập tức dừng lại, mặt đỏ bừng lên, sau đó che miệng giải thích bừa: “Làm thám tử, bất kỳ dấu vết gì để lại cũng không thể buông tha, hai mặt đều phải xem rõ ràng mà!”

“…” Trán tiểu thư Miêu đầy vệt đen, cân nhắc Triệu Ngọc đang ở trong tình trạng ốm yếu nên cũng không so đo với hắn.

Mười phút sau, dưới sự dẫn đầu của nhân viên trên tàu, đoàn người đi ra khỏi khu khách VIP, tiến vào căn phòng quan sát kia.

Nhưng bởi vì phòng quan sát đã rất lâu không có người tiến vào nên trên mặt đất phủ một lớp tro bụi, gần như lập tức có thể kết luận, trước đó căn bản không có ai đi vào căn phòng này.

Sau đó, Triệu Ngọc lại chăm chú kiểm tra tường, cũng không phát hiện ra bất cứ vết tích khả nghi nào.

Có điều, Triệu Ngọc vất vả lắm mới có được một ý nghĩ như thế, lập tức hạ lệnh với nhân viên kia, để họ điều tra tất cả những tấm thép ở toàn bộ khu khách VIP một lượt.

Các nhân viên kia đều không dám phản bác, lập tức triển khai điều tra, bắt đầu đi thăm dò thép tấm của từng căn phòng một…

⚝ ✽ ⚝

Hai tiếng sau, trời đã tối đen, tàu du lịch lại chạy về phía biển rộng mênh mông.

“Haizz!” Triệu Ngọc vừa uống rễ bản lam, vừa ai thán thở dài: “Tại sao lại không có chứ? Chẳng lẽ… suy đoán của anh lại sai lầm rồi sao?”

“Thuyền viên nói không sai” Tiểu thư Miêu kiệt sức nói: “Máy cắt kim loại bình thường tuyệt đối không cắt được thép tấm kia đâu! Cắt laser nhiệt độ cao gây tiếng ồn rất lớn, máy cắt kim loại dạng nước lại cồng kềnh, em thấy, khả năng đục boong thuyền để tiến hành mưu sát là rất nhỏ!”

“Ừm… À…” Triệu Ngọc ngửa cổ uống sạch rễ bản lam, lại dùng khăn tay lau lau nước mũi, nằm đọc sách ở trên ghế salon một lúc, lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi.

“Triệu Ngọc” Tiểu thư Miêu đau lòng: “Hôm nay tới đây thôi! Cho dù thế nào thì anh cũng phải nghỉ ngơi cẩn thận, ngày mai còn có nhiệm vụ quan trọng hơn đang chờ chúng ta đấy!”

“Ừm…” Triệu Ngọc đúng là hơi lao lực, lúc này đành nghe khuyên bảo, gật gật đầu.

Sau đó, dưới sự chăm sóc của tiểu thư Miêu, Triệu Ngọc đi tắm nước nóng, sau đó uống thuốc, rồi chui vào chăn đi ngủ.

Bởi vì do cảm cúm sốt cao, nên ban đêm hắn ngủ cũng không được yên giấc, luôn cảm thấy có thứ gì đó trên người đang lóe sáng lên.

Mơ mơ màng màng, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn phát hiện ra ánh sáng kia không hết mà còn ngừng lại trước mặt mình.

Thế là hắn chậm rãi mở to mắt, kết quả, mắt vừa mới mở ra, hắn lập tức giật nảy mình, suýt nữa đã chửi bậy.

Tiểu thư Miêu đang cầm chiếc điện thoại di động trong tay và nhìn mình với biểu cảm dị thường, ánh sáng điện thoại chiếu lên mặt tiểu thư Miêu, lộ ra vẻ mặt quái dị đáng sợ, làm Triệu Ngọc còn tưởng rằng mình gặp ma!

“Mẹ nó…” Triệu Ngọc bỗng dưng ngồi dậy, hãi hùng khiếp vía hỏi: “Em làm gì thế? Đã hơn nửa đêm rồi còn gì?”

“Suỵt… Triệu Ngọc…” Nhưng mà Miêu Anh lại nhíu chặt lông mày, nói: “Hình như là em… đã nhìn thấy thứ gì đó…”