← Quay lại trang sách

Chương 2223 Bức ảnh chụp chung quái dị

“Em đừng làm anh sợ!” Triệu Ngọc dùng khăn phủ gối lau mồ hôi lạnh, thở hồng hộc nói: “Đã hơn nửa đêm rồi, không phải là em trúng tà đấy chứ?”Xoạch…

Miêu Anh bật đèn ngủ, ánh sáng ma mị từ điện thoại hắt lên mặt cô cũng lập tức biến mất.

“Nói cái gì đấy!” Miêu Anh lại chỉ vào điện thoại mình một lần nữa: “Em nhìn thấy thứ này!”

“Nhìn… Nhìn thấy thứ này…” Triệu Ngọc vẫn cảm thấy kinh sợ: “Thấy thứ gì?”

“Anh xem…” Miêu Anh mở một tấm ảnh trên điện thoại di động: “Anh xem cô gái này có phải là Tịch Mộng Na hay không?”

“Cái gì?”

Triệu Ngọc dụi mắt một cái, ánh mắt mơ hồ lúc này mới dần dần trở nên rõ ràng, sau khi hắn nhìn rõ ảnh chụp thì mắt bỗng dưng mở to!

Bởi vì hắn không những phát hiện Tịch Mộng Na ở trên tấm ảnh mà còn phát hiện ra Tịch Mộng Na và Chu Vận Địch lại đứng cạnh nhau!

“Cái này…” Triệu Ngọc cực kỳ kinh ngạc, hỏi Miêu Anh: “Cái này từ đâu ra vậy?”

“Phan Tố Xuyến” Miêu Anh nói ra một cái tên: “Không phải em đã sao chép tài liệu trong điện thoại của Phan Tố Xuyến à? Vừa rồi, ngay khi em đang xem ảnh trên điện thoại của Phan Tố Xuyến thì ai ngờ, trong lúc vô tình lại phát hiện ra bức ảnh này!”

“Phan Tố Xuyến? Thư ký của Chu Vận Địch?” Triệu Ngọc lại lau mồ hôi, khăn phủ gối rất nhanh đã có thể vặn ra nước: “Cái này… là có ý gì? Trên điện thoại di động của Phan Tố Xuyến, tại sao lại có thể có ảnh chụp của Tịch Mộng Na chứ?”

“Không biết nữa” Miêu Anh nhíu chặt mày: “Chuyện này dường như càng ngày càng không đơn giản!”

“Chờ đã!” Triệu Ngọc lại nghĩ tới một vấn đề: “Bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, tại sao em vẫn còn xem điện thoại? Em… không lẽ em thức mãi từ tối đến giờ à?”

Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, phát hiện ra lúc này đã là rạng sáng bốn giờ rồi.

Ngẩng đầu xem xét, thấy trên bàn công tác chất đầy tư liệu, hiển nhiên một đêm này, Miêu Anh cũng không nhàn rỗi.

“Không thể nào?” Triệu Ngọc nhếch miệng nói: “Em bảo anh đi ngủ, còn em thì lại chơi liều? Đừng quên em cũng là bệnh nhân đó!”

“Không sao, không sao” Miêu Anh thờ ơ nói: “Em đâu thể lần nào cũng để anh đoạt công lao được!”

“Cái này…” Trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ, không phải là Miêu Anh muốn cướp công lao, mà là muốn chia sẻ với mình.

“Được rồi, nhanh thôi” Miêu Anh chỉ vào điện thoại, nói: “Đây chính là manh mối quan trọng mà em đã thức đêm điều tra đó! Em thật sự không nghĩ tới, xem tư liệu một đêm, thế mà cuối cùng lại phát hiện ra manh mối ở chỗ này…”

Miêu Anh bảo Triệu Ngọc dồn lực chú ý lên tấm ảnh một lần nữa, bối cảnh của tấm ảnh này là một bãi cát có phong cảnh tươi đẹp, trong ảnh, Tịch Mộng Na và Chu Vận Địch tựa vào nhau, lộ ra vẻ lười biếng mà thân mật…

“Cái này có lẽ…” Triệu Ngọc cẩn thận nhìn chăm chú Tịch Mộng Na trên tấm ảnh, thì thào nói: “Chưa chắc đã là Tịch Mộng Na!”

“Đúng thế” Miêu Anh gật đầu: “Cô gái này đeo kính mát, thấy không rõ lắm! Cũng có khả năng là chị của Tịch Mộng Na – Tina!”

“Việc này…” Triệu Ngọc mệt mỏi thở ra một hơi, gật đầu nói: “Đúng là hơi bất ngờ! Cho dù Chu Vận Địch có quan hệ với chị em Tịch Mộng Na, vậy thì… Tất cả giả thiết trước đó của chúng ta coi như đều phải xóa bỏ toàn bộ, đi lại một lần nữa!”

“Đúng rồi…” Miêu Anh vội vàng lật đến tấm ảnh tiếp theo, giới thiệu nói: “Ảnh chụp kiểu này không chỉ có một tấm thôi đâu! Lượng tin tức trong đó lại không hề ít…”

“Ồ?” Triệu Ngọc lật ra mấy tấm ảnh phía sau, phát hiện trong đó chí ít có sáu, bảy tấm, đều là ảnh chụp chung của Chu Vận Địch với người giống Tịch Mộng Na trên bờ cát.

“Còn nữa…” Miêu Anh lại nói: “Bức ảnh này được chụp bằng ống kính tele* rất rõ ràng, điều này chứng tỏ bức ảnh có thể là được chụp lén!”

* Ống kính tele cho phép bạn để đối tượng lấp đầy khung hình và tạo ra hiệu ứng nhòe hậu cảnh mờ mịn, với mức méo thấp.

“Ống kính tele…” Triệu Ngọc nhìn điện thoại một cái: “Ý của em là đống ảnh này do Phan Tố Xuyến chụp lén đúng không?”

“Đúng vậy!” Miêu Anh nói: “Em đã tra tư liệu cả đêm, tất cả đều triển khai xung quanh Phan Tố Xuyến, em luôn cảm thấy người thật sự có liên quan tới việc Chu Vận Địch rơi xuống biển chính là nữ thư ký này!”

“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cho nên em mới có thể tìm được đống ảnh chụp này, nhưng… Thế nhưng…” Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ một chút, lại lắc đầu nói: “Không đúng!”

“Nếu Phan Tố Xuyến có liên quan tới chuyện Chu Vận Địch rơi xuống biển, vậy thì… Tại sao cô ta không xóa tấm ảnh này chứ? Sao anh cứ cảm thấy Phan Tố Xuyến không có vẻ phòng bị gì cả?”

“Thật sao?” Miêu Anh cũng chăm chú suy nghĩ, cảm thấy Triệu Ngọc nói có lý.

Tâm tư của kẻ đẩy Chu Vận Địch xuống biển vô cùng kín đáo, làm sao có thể lưu lại sơ hở quan trọng như vậy được?

“Vậy thì…” Miêu Anh nói: “Ý của anh là việc Chu Vận Địch rơi xuống biển không liên quan tới tấm ảnh này sao? Hay là vẫn còn khả năng nào khác?”

“Chỉ nghĩ thôi thì không biết được” Triệu Ngọc bắt đầu mặc quần áo vào, đồng thời nói: “Bây giờ chúng ta đi tìm người trong cuộc để nói chuyện!”

“Nhưng giờ… đã trễ như vậy rồi…” Miêu Anh chỉ vào đồng hồ, nói: “Phải hai tiếng nữa trời mới sáng!”

“Không được!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Trước đó, Tề Kiến Hoa đã khiến chúng ta thức tỉnh rồi, anh không hy vọng vừa đến thời khắc mấu chốt, người trong cuộc quan trọng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”

“Đúng!”

Một câu nhắc nhở Miêu Anh, hai người vội vàng mặc quần áo, sau đó đi thẳng tới chỗ ở của Phan Tố Xuyến.

Phan Tố Xuyến không ở trong khu khách VIP, nhưng cũng không xa, hai người rất nhanh tìm được căn phòng của cô ta.

Cũng may, lần này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi Triệu Ngọc gõ cửa phòng mấy cái, Phan Tố Xuyến mặc đồ ngủ nhanh chóng mở cửa phòng ra.

“Làm sao vậy, hai vị cảnh sát?” Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc và Miêu Anh, Phan Tố Xuyến bỗng nhiên kích động: “Có phải đã tìm được Chủ tịch Chu rồi không?”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc phát hiện, cho dù Phan Tố Xuyến mặc đồ ngủ, thế nhưng trông cô ta không giống như vừa mới bị đánh thức từ trong giấc ngủ, khuôn mặt cô ta tiều tụy, mái tóc rối tung, trên người còn có mùi rượu, hình như…

Quả nhiên, sau khi Triệu Ngọc cất bước vào phòng liền nhìn thấy căn phòng bừa bộn của Phan Tố Xuyến, trên mặt đất còn có mấy bình rượu vang lăn lốc…

Hiển nhiên, Phan Tố Xuyến cả đêm không ngủ, ở trong phòng mượn rượu giải sầu!

Nhìn thấy cảnh tượng như thế này, sự đề phòng trong lòng Triệu Ngọc đã giảm bớt mấy phần, xem ra Phan Tố Xuyến còn đang lo lắng cho sự sống chết của Chu Vận Địch.

Miêu Anh khép cửa phòng lại, sau đó lập tức giơ tấm ảnh chụp trên điện thoại ra trước mặt Phan Tố Xuyến, hỏi: “Phan Tố Xuyến, tấm ảnh này là thế nào? Trong tấm ảnh, cô gái ở cạnh Chu Vận Địch là ai?”

“Hả?” Phan Tố Xuyến vô cùng bất ngờ, sửng sốt mấy giây, lúc này mới nhìn ảnh chụp nói: “Cái này… là do tôi chụp sao?”

Câu nói này của Phan Tố Xuyến khiến Triệu Ngọc cùng Miêu Anh lập tức nhìn nhau.

“Nó được phát hiện trong điện thoại di động của cô” Miêu Anh hỏi: “Cô nói xem?”

“À… Đúng đúng đúng rồi… Là tôi chụp, là tôi chụp, suýt nữa thì tôi quên mất… Thật ngại quá” Phan Tố Xuyến xấu hổ nói: “Vừa rồi, hai người tự dưng hỏi như vậy khiến tôi ngẩn ra, cái này… chẳng phải là ảnh chụp trên điện thoại di động của tôi sao?”

“Không phải hai người đã trả điện thoại di động cho tôi rồi à? Tại sao… Tại sao vẫn có ảnh chụp trên điện thoại di động của tôi chứ?”

“Đừng nói nhiều lời vô nghĩa nữa” Triệu Ngọc hỏi: “Mau nói cho tôi biết cô gái trong này là ai? Ảnh này được chụp ở đâu?”

“Semporna*!” Phan Tố Xuyến đeo kính lên, nghiêm túc nói: “Bức ảnh này được chụp ở Semporna, là tôi lặng lẽ chụp!”

* Semporna: là một huyện thuộc bang Sabah của Malaysia.

“Cái gì mà lặng lẽ chụp chứ” Triệu Ngọc nhíu mày: “Không phải là chụp lén sao?”

“…” Phan Tố Xuyến càng thêm xấu hổ, mặt cũng đỏ lên.

“Vì sao lại chụp lén?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cô gái này rốt cuộc là ai?”

“Tôi cũng không biết tên của cô ta là gì, nhưng cảm thấy hẳn là con lai, hoặc là người ngoại quốc?” Phan Tố Xuyến nói: “Bởi vì tôi nghe thấy cô ta chỉ nói tiếng Anh thôi!”

“Nhưng… Nhưng mà…” Phan Tố Xuyến tò mò nhìn Triệu Ngọc và Miêu Anh, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ hỏi thăm: “Người này có liên quan tới việc Chu Vận Địch bị hại sao? Vì sao… hai người lại cảm thấy hứng thú với tấm ảnh này thế?”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi, nghiêm túc nói: “Cô hãy lập tức nói rõ lai lịch của tấm ảnh này một cách tường tận cho chúng tôi biết!”

“Rốt cuộc cô gái này và Chủ tịch Chu của các cô… có quan hệ như thế nào!!?”