← Quay lại trang sách

Chương 2224 Một chiêu vô cùng tàn nhẫn

“Còn có thể là quan hệ gì chứ?” Phan Tố Xuyến lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ và ghen ghét: “Chắc chắn là tình nhân cũ rồi”“Tấm ảnh này” Phan Tố Xuyến chỉ vào điện thoại, nói: “Là tôi chụp ở Semporna nửa năm trước! Lúc ấy, Chủ tịch Chu tham gia một cuộc họp thương vụ ở nơi đó, tôi chú ý thấy hầu như ngày nào cô ấy cũng rời khỏi phòng mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa toàn là đi một mình, hành tung thần bí lắm…”

“Tôi rất tò mò, cho nên vào một ngày nào đó đã đi theo, lại phát hiện ra cô ấy đi hẹn hò bí mật với tình nhân!”

“Lúc ấy… Đương nhiên là tâm tình của tôi vô cùng không thoải mái” Phan Tố Xuyến lắc đầu thở dài: “Nhưng mà tôi cũng biết Chủ tịch Chu không có khả năng chỉ yêu một mình tôi!”

“Về sau, thời gian dần qua thì tôi đã nghĩ thông suốt rồi…”

Nửa năm trước…

Triệu Ngọc nhớ lại một chút, lúc đó, Tịch Mộng Na vẫn đang bị giam giữ ở MI5*, cho nên cô gái nhân tình của Chu Vận Địch này hẳn là Tina!

* MI5 thường được gọi là Cơ quan An ninh hay cơ quan tình báo, phản gián và đảm bảo an ninh của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland. Cơ quan này có nhiệm vụ bảo vệ dân chủ, kinh tế và chống các tội phạm nguy hiểm, tội phạm chiến tranh, chống khủng bố trong Vương quốc Anh.

“Thế nào, chỉ có như vậy thôi sao?” Miêu Anh hiển nhiên không hài lòng lắm: “Cô thật sự không biết tên và lai lịch của cô gái kia à?”

“Tôi không biết! Biết thì có ích gì chứ?” Phan Tố Xuyến phiền muộn nói: “Hiện tại tôi đang rất hối hận, ngày đó không nên can thiệp vào đời tư riêng của Chủ tịch Chu, nhưng tôi nhớ là… sau đó tôi đã xóa bỏ những tấm ảnh này rồi mà?”

“Chẳng lẽ chưa xóa sạch sao? Công việc bận rộn quá, thế mà lại quên mất, may mà không bị Chủ tịch Chu nhìn thấy…”

“Nói như vậy là…” Triệu Ngọc hỏi: “Cô chỉ gặp cô gái này một lần thôi à?”

“Ừ…” Phan Tố Xuyến gật đầu.

“Vậy thì…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Chủ tịch Chu của các cô còn có tình nhân khác không?”

“Có, đương nhiên là có, nhưng mà…” Phan Tố Xuyến nói: “Đều là gặp dịp thì chơi thôi. Có mấy minh tinh nổi tiếng, hai người muốn biết không?”

“Tôi hỏi cô” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Mỗi lần Chủ tịch Chu của các cô gặp tình nhân, đều có hình tung bí ẩn, cẩn thận từng li từng tí giống như khi gặp cô gái ở Semporna kia à?”

“Vì sao anh lại hỏi như vậy?” Phan Tố Xuyến suy nghĩ, trả lời: “Anh nói thế khiến tôi thật sự nhớ ra chuyện này! Trước đó, cho dù Chủ tịch Chu hẹn hò với ai thì bình thường ít nhất cũng sẽ dẫn theo tài xế và vệ sĩ!”

“Thế nhưng… Vào lần ở Semporna đó, cô ấy lại chỉ đi lẻ loi một mình” Phan Tố Xuyến nhớ lại, nói: “Chính vì cô ấy đi lẻ loi một mình, nên tôi mới lén lút đi theo cô ấy!”

“Ngoại trừ tò mò ra, tôi cũng sợ cô ấy gặp phải nguy hiểm gì!”

À…

Triệu Ngọc khẽ gật đầu, bởi vậy nên việc Chu Vận Địch hẹn hò với Tina có lẽ còn có mục đích khác. Cô ta có quan hệ với Tina là thật, nhưng mà họ còn lui tới trên phương diện làm ăn.

Phải biết là lúc đó, Tịch Vĩ đã chết, tất cả chuyện làm ăn của Tịch Vĩ đều được Tina tiếp nhận, nếu như Chu Vận Địch và Tina có quan hệ thân mật thì không chừng, trước đó cũng từng làm ăn với Tịch Vĩ!

Trời ạ…

Triệu Ngọc càng nghĩ càng kinh sợ, nếu như thật sự là như vậy thì phía sau việc Chu Vận Địch rơi xuống biển, có khả năng còn ẩn giấu chuyện càng phức tạp hơn nữa!

Có lẽ, nếu phá được vụ án Chu Vận Địch rơi xuống biển thì sẽ hiểu rõ được hướng đi của kho báu Tịch Vĩ…

Sau đó, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại hỏi Phan Tố Xuyến rất nhiều vấn đề, Phan Tố Xuyến đều thành thật trả lời, hỏi đến tận hừng đông, hai người mới rời khỏi phòng Phan Tố Xuyến.

Trước khi rời đi, đương nhiên là Triệu Ngọc đã cảnh cáo Phan Tố Xuyến, cuộc nói chuyện của bọn họ là tuyệt mật, không được để lộ với bất cứ người nào, Phan Tố Xuyến tất nhiên cũng đồng ý.

Sau khi về đến phòng, Triệu Ngọc và Miêu Anh đều chăm chú đến mức nhíu chặt lông mày, hiển nhiên manh mối mới nhất này đã làm rối loạn tất cả suy đoán của họ, khiến họ càng ngày càng không nhìn thấu được chân tướng!

“Chuyện này càng ngày càng khó hiểu!” Miêu Anh trải rộng tờ giấy trắng ghi đầy tình tiết vụ án và thì thào nói: “Nếu như Chu Vận Địch và Tina có quan hệ tình nhân, vậy thì… Có khi nào cô ta cũng có liên quan tới kho báu của Tịch Vĩ hay không?”

“Chẳng lẽ… Chu Vận Địch cũng đã nhận được tin tức về kho báu của Tịch Vĩ, cho nên mới mua con tàu du lịch này?”

“Thế nhưng…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Kho báu đã bị chở đi rồi! Cô ta mua tàu du lịch còn có tác dụng gì chứ?”

“Anh xem…” Miêu Anh tiếp tục phân tích: “Chu Vận Địch và Tina tuyệt đối không chỉ mới quen biết một ngày hai ngày, cho nên chúng ta có lý do để nghi ngờ Chu Vận Địch, thậm chí là Chu Hỉ Thành, có thể đã từng hợp tác với Tịch Vĩ”

“Cho nên, Tập đoàn Thiên Cần phía sau hai anh em bọn họ có lẽ còn ẩn giấu rất nhiều hoạt động phi pháp không muốn người khác biết được!”

“Vậy thì… có khi nào lần vận chuyển kho báu này của Tina cũng có liên quan tới Chu Vận Địch không?”

“Mấu chốt là…” Triệu Ngọc chậc lưỡi nói: “Nếu thật sự là như thế thì Chu Vận Địch có ngốc đến mức đi mua tàu du lịch không? Cái này gọi là gì nhỉ? Giấu đầu lòi đuôi, Chu Vận Địch chẳng phải đang nhóm lửa trên người mình à?”

“Chẳng lẽ, cô ta cho rằng chúng ta sẽ không thể nào điều tra được cô ta cấu kết với Tập đoàn Tịch Vĩ à?”

“Đúng thế!” Miêu Anh khổ sở suy nghĩ: “Loạn, tất cả đều loạn rồi! Hiện tại Chu Vận Địch đột nhiên rơi xuống biển, không có chứng cứ, chúng ta càng không có cách nào phán đoán được!”

“Mâu thuẫn, tất cả đều mâu thuẫn!” Triệu Ngọc nói: “Nếu như Chu Vận Địch tham dự vào vụ kho báu của Tịch Vĩ, lấy được kho báu rồi, vậy thì không nên mua tàu du lịch”

“Nếu như Chu Vận Địch bởi vì tìm kiếm kho báu mà mua tàu thì càng vô lý, hiển nhiên kho báu đã bị dời đi từ lâu rồi… Rốt cuộc… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra chứ?”

“Xem ra…” Miêu Anh nói: “Cho dù chúng ta phát hiện ra đầu mối gì thì đều phải tìm được người đã đẩy Chu Vận Địch xuống biển trước tiên!”

“Người này mới là nhân vật mấu chốt giúp chúng ta làm rõ toàn bộ chân tướng!”

“Ừm…” Triệu Ngọc bóp bóp trán, hiển nhiên là đang nghĩ, vụ án Chu Vận Địch rơi xuống biển đã rơi vào ngõ cụt, muốn tìm được tên hung thủ thì thật chẳng dễ chút nào.

“Triệu Ngọc” Miêu Anh bình tĩnh lại, nói với Triệu Ngọc: “Anh xem, hung thủ không chỉ đẩy Chu Vận Địch xuống biển mà còn vu oan hãm hại Quan Tu Kiệt, còn từng tìm kiếm trong căn phòng của Chu Vận Địch nữa!”

“Anh nói xem, thứ hắn ta muốn tìm có khi nào chính là mấu chốt cho việc Chu Vận Địch bị hại không?”

“Có khi nào… thứ đó chính là manh mối tìm kiếm kho báu của Tịch Vĩ?”

“Thế nhưng…” Triệu Ngọc nói: “Người trợ giúp Tina di chuyển kho báu là Kansavi mà? Rõ ràng không có quan hệ với Chu Vận Địch, huống hồ, việc Chu Vận Địch mua con tàu du lịch này có vẻ đâu hợp lý?”

“Kho báu…” Miêu Anh trừng to mắt: “Có khi nào vẫn luôn được giấu ở trên tàu không? Hai chiếc xe chở hàng biến mất đó có khi nào chỉ là thuật che mắt?”

“Hả?” Nghe thấy giả thiết này, trong mắt Triệu Ngọc lóe lên một tia sáng, thế nhưng tia sáng ấy lại lập tức biến mất.

Bởi vì trước đó, hắn đã lợi dụng đạo cụ của mình để kiểm tra tàu du lịch, nếu có kho báu lớn thì không thể có chuyện hắn không điều tra ra được.

Thế là Triệu Ngọc và Miêu Anh sa vào vòng lặp vô hạn, không ngừng đưa ra giả thiết, sau đó lại không ngừng bác bỏ, cứ tiếp tục như vậy, hai người thậm chí còn quên đi ăn sáng.

Miêu Anh nhịn một đêm, cuối cùng cũng không chịu được nữa, lúc này đề nghị với Triệu Ngọc, đi tới phòng ăn để ăn sáng đã.

Nhưng mà giờ phút này, Triệu Ngọc lại sa vào một trạng thái nhập thần nào đó, hắn nhìn chăm chăm vào tờ giấy trắng tràn ngập tư liệu, dường như nghĩ tới vấn đề quan trọng nào đó.

Rơi vào đường cùng, Miêu Anh đành phải đi một mình đến phòng ăn.

Đương nhiên, tiểu thư Miêu không có lòng dạ nào dùng cơm ở đó, chỉ vội vàng đóng gói đồ ăn lại, sau đó mang bữa sáng phong phú về phòng.

Kết quả, sau khi về đến phòng, Miêu Anh lại bỗng dưng phát hiện ra Triệu Ngọc đã xé tờ giấy trắng kia thành hai nửa!

“Không phải chứ?” Miêu Anh còn tưởng rằng Triệu Ngọc đang nổi điên, nhanh chóng tới gần hỏi thăm: “Triệu Ngọc, anh không sao chứ? Làm cái gì vậy?”

“A! A a!!!” Ai ngờ, Triệu Ngọc thở dài một hơi, bi phẫn nói với Miêu Anh: “Miêu Miêu à! Anh đã hiểu thấu đáo chân tướng rồi, không ngờ thần thám Triệu lừng danh vũ trụ chấn động càn khôn này mà cũng bị người ta đùa giỡn!”

“Hả?” Miêu Anh kinh hãi, vội vàng hỏi: “Triệu Ngọc, anh đã biết được gì rồi? Anh hiểu thấu đáo chân tướng rồi sao? Chân tướng rốt cuộc là thế nào vậy?”

“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, phiền muộn nói: “Hung thủ đẩy Chu Vận Địch rơi xuống biển kia vậy mà lại sử dụng một trong những chiêu độc ác nhất trong ba mươi sáu chiêu với chúng ta!”

“Hả?” Miêu Anh hỏi lại: “Là chiêu gì vậy?”

“Chiêu này chính là… ‘Đánh rắm nhìn người khác’ trong truyền thuyết!” Triệu Ngọc trách trời thương dân mà quát: “Thực ra chính là con mẹ nó hắn ta thả rắm!!!”