← Quay lại trang sách

Chương 2225 Người thông minh nhất

“Nói gì thế!” Miêu Anh sắc mặt tối đen: “Trong ba mươi sáu kế làm gì có kế nào như thế hả?”“Anh nói như thế…” Miêu Anh còn chưa nói hết đã hiểu được ý của Triệu Ngọc, sắc mặt lập tức biến đổi, hỏi: “Triệu Ngọc, ý của anh là Quan Tu Kiệt hay Chu Vận Địch…”

“Đương nhiên là Chu Vận Địch rồi!” Triệu Ngọc đưa ra đáp án.

“Hả!?” Miêu Anh bỗng dưng giật mình: “Chu Vận Địch? Ý anh là… Chu Vận Địch… tự mình nhảy xuống biển sao? Vì… Vì sao vậy?”

“Con bà nhà nó!” Triệu Ngọc buồn chán nói: “Có khả năng chúng ta đã bị cô ta tính kế rồi! Trước đó, chúng ta đã tưởng tượng rất nhiều khả năng cô ta rơi xuống biển, lại hoàn toàn không để ý tới khả năng khiến cho người ta không thể tin tưởng này!”

“Đó chính là cô ta tự mình nhảy xuống! Tất cả những việc này đều là kế sách ve sầu thoát xác mà cô ta đã thiết kế từ đầu!”

“Thật đáng chết, thế mà anh lại không nghĩ tới sớm hơn!”

“Cái gì? Chờ… Chờ một chút…” Miêu Anh bỗng nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, vội vàng hỏi: “Triệu Ngọc, anh phỏng đoán như vậy nhưng phải có chứng cứ chứ!”

“Mạng người quan trọng, nếu như suy đoán của anh là sai lầm thì hung thủ có thể ung dung ngoài vòng pháp luật rồi!”

“Không sai, không sai…” Triệu Ngọc nói: “Anh không có chứng cứ, nhưng sau khi anh tổng hợp lại tất cả manh mối lại thì chỉ còn một cách giải thích duy nhất này thôi!”

“Không phải có người từng nói thế này à? Sau khi loại bỏ tất cả các khả năng thì thứ cho dù như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi kia lại chính là chân tướng!”

“Miêu Miêu… em nghĩ thử xem!” Triệu Ngọc kích động nói: “Bảy tháng trước, anh từng gặp Tina ở châu Phi một lần, bởi vì quá giống nhau nên lúc ấy anh còn tưởng rằng Tịch Mộng Na đã ra tù rồi cơ!”

“Lúc ấy, anh quậy ngôi nhà tội ác của Tina đến long trời lở đất, đồng thời thuận lợi cứu Lundy và cha em ra, cho nên, tất nhiên là Tina hận anh thấu xương, chắc chắn muốn ám sát anh…”

“Nhưng mà Lundy ra tù, ngọn lửa báo thù trong người lão này bộc phát, ông ta dốc hết sức bình sinh, bắt đầu triển khai chèn ép trả thù Tina và thế lực còn sót lại của Tịch Vĩ, rất nhanh đã đẩy cô ta vào đường cùng…”

“Suy nghĩ thử xem, Tina cùng với Chu Vận Địch gặp nhau từ nửa năm trước, cho nên lúc đó, khẳng định là Tina đã nói với Chu Vận Địch về công tích vĩ đại của anh!”

“Cho nên, khi anh bước lên Uranus, bị Chu Vận Địch nhìn thấy ở sòng bạc, khẳng định là Chu Vận Địch đã giật nảy mình!”

“Lúc ấy, cô ta cố ý thản nhiên ngồi ở bên cạnh anh tham gia đánh cược, đồng thời bắt chuyện với anh, hiện giờ anh nghĩ lại, rất có thể cô ta đang thử thăm dò anh, xem anh lên Uranus có phải là để theo dõi cô ta hay không!?”

“Xem xem! Lúc đó, hẳn là Chu Vận Địch đã luống cuống, cô ta lo lắng anh điều tra ra quan hệ giữa cô ta và tập đoàn Tịch Vĩ, lo lắng anh tới bắt cô ta!”

“Nhưng mà người phụ nữ này vô cùng thông minh, sau khi gặp mặt anh ở sòng bạc, cô ta cơ bản đã xác định được anh không liệt cô ta vào diện nghi phạm!”

“Cho nên, cô ta dứt khoát tương kế tựu kế, gài bẫy ngược lại tất cả chúng ta!”

“Anh… Anh nói…” Miêu Anh hỏi: “Cô ta muốn lợi dụng việc cô ta rơi xuống biển để quấy nhiễu tầm mắt của chúng ta sao?”

“Không chỉ như thế” Triệu Ngọc nói: “Việc cô ta rơi xuống biển có lẽ đã ở trong kế hoạch của cô ta từ lâu rồi! Chỉ là bởi vì sự xuất hiện của anh khiến cô ta thực hiện sớm thôi!”

“Cô ả này thật sự rất khôn khéo, cô ta dùng một trăm triệu tiền thù lao để mời anh hỗ trợ tìm ra chân tướng vụ án mất tích trên du thuyền, ngoại trừ thật sự muốn biết chân tướng ra thì cô ta còn muốn ổn định anh!”

“Mà anh đây! Hoàn toàn không ý thức được đó là kế hoãn binh của cô ta, đêm hôm đó, anh chỉ lo nghiên cứu vụ án mất tích trên tàu du lịch vào bốn năm trước, lại không để ý đến kho báu của Tịch Vĩ cùng với vấn đề của chính Chu Vận Địch!”

“Bị lừa rồi, thật sự bị lừa rồi! Có điều… Cái này cũng không thể chỉ trách anh được!” Triệu Ngọc tự an ủi bản thân, nói: “Ai con mẹ nó có thể ngờ được Chu Vận Địch và Tina lại là người yêu chứ?”

“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc…” Miêu Anh khoa tay ra hiệu hắn tạm dừng, hậm hực nói: “Chuyện ngôi nhà tội ác thuộc về tuyệt mật của phòng Đặc Cần, có phải anh đã quên em căn bản không biết không?”

“Cha em không phải là lần đầu tiên bị kẻ địch bắt đi à?”

“Ừm… Việc này à…” Lúc này Triệu Ngọc mới ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng nói: “Em đừng quản những chuyện này vội! Nếu là cơ mật thì anh không thể nói cho em được!”

“Chúng ta… Ừm… Chúng ta vẫn nên nói chuyện trước mắt đi!”

“Nói chuyện trước mắt cũng được” Miêu Anh nghiêm mặt lại hỏi: “Vậy anh có thể dựa vào trình tự phát triển của sự việc để giải thích cho em hiểu không? Em nghe mà vẫn thấy mơ hồ quá, mặc dù Chu Vận Địch cấu kết với Tina, nhưng mà kho báu của Tịch Vĩ đâu được di chuyển thông qua Chu Vận Địch?”

“Nếu đã như vậy thì Chu Vận Địch còn sợ anh làm gì?”

“Đừng gấp, đừng gấp, để anh nói từ từ với em, chờ em nghe rõ, em sẽ biết được cô ả Chu Vận Địch này thông minh tuyệt đỉnh đến mức nào!” Triệu Ngọc bình tĩnh lại, sửa sang lại mạch suy nghĩ một chút, lúc này mới kể lại từ đầu: “Em không biết chuyện ngôi nhà tội ác, nhưng mà anh đã nói cho em biết tất cả những chuyện đã xảy ra ở Hàn Quốc rồi!”

“Đừng quên, chúng ta đã lên con tàu du lịch này như thế nào!”

“Đương nhiên” Miêu Anh nhún vai: “Trước đó, khi đi tìm nơi để kho báu của Tịch Vĩ thì lại phát hiện ra tờ rơi quảng cáo tàu du lịch Uranus!”

“Tờ quảng cáo này hiển nhiên là do Tina để lại” Triệu Ngọc nói: “Ngay từ đầu, anh chỉ cho rằng tờ quảng cáo này là manh mối mà Tina để lại cho Tịch Mộng Na!”

“Nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ… Tina còn muốn để lại cho một người khác, mà người này chính là… Chu Vận Địch!”

“Ồ?” Miêu Anh vì đuổi theo tiết tấu của Triệu Ngọc mà tư duy bắt đầu xoay tròn chóng mặt.

“Tất cả mọi chuyện hẳn là như vậy!” Triệu Ngọc nói: “Tina phát hiện mình đã hết hy vọng, vì giữ lại thực lực cuối cùng, cô ta quyết định di chuyển kho báu của Tịch Vĩ.

“Thế là cô ta tìm được mối quan hệ cũ, thuyền trưởng tàu Uranus là Kansavi, lợi dụng tàu du lịch để di chuyển kho báu tới Nagasaki!”

“Sau khi di chuyển, cô ta lập tức thuê sát thủ chuyên nghiệp, tiến hành diệt khẩu Kansavi!”

“Hẳn là Kansavi từng giúp Tina buôn lậu không ít thứ, cho nên không hề phòng bị chút nào, chết ở trong vụ tai nạn xe kia”

“Sau đó, Tina phát hiện Lundy đang truy sát mình khắp nơi, cho nên đã tiết lộ chuyện kho báu của Tịch Vĩ cho Chu Vận Địch biết để Chu Vận Địch giữ hàng thay cô ta!”

“Nếu bọn họ đã là người yêu, vậy thì có lẽ Chu Vận Địch là người duy nhất trên thế giới này mà Tina có thể tin cậy, cũng có năng lực bảo vệ được kho báu của Tịch Vĩ!”

“Ý của anh là…” Miêu Anh hỏi: “Chu Vận Địch đã sớm lấy được kho báu của Tịch Vĩ sao? Vậy… Vì sao cô ta còn muốn mua tàu du lịch, đồng thời trở lại tàu du lịch chứ?”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Đây chính là điểm thông minh nhất của cô ta!”

“Mặc dù anh nằm ngoài kế hoạch của cô ta, nhưng cũng không ảnh hưởng cô ta dùng kế ve sầu thoát xác, sở dĩ cô ta làm động tác lớn như mua tàu du lịch, sau đó còn trình diễn một màn chôn thân dưới biển cả trên tàu du lịch, chính là để đường hoàng rời khỏi sân khấu, khiến cho mọi người không còn nghĩ đến cô ta liên quan tới kho báu của Tịch Vĩ!”

“Cô ta… Cô ta cố ý mua tàu du lịch sao?” Miêu Anh lộ ra vẻ mặt kinh dị: “Trước khi mua tàu du lịch, cô ta đã có được kho báu rồi à?”

“Đúng vậy, em xem!” Triệu Ngọc nói: “Không phải chúng ta cũng trúng kế sao? Bởi vì kho báu đã bị người ta dời đi trước khi cô ta mua tàu du lịch, cho nên chúng ta không hề liên hệ cô ta với kho báu của Tịch Vĩ một chút nào, đúng không?”

“Nhìn lại, việc cô ta rơi xuống biển chính là phần đặc sắc nhất của màn kịch này!”

“Bởi vì anh của cô ta cũng là do rơi xuống biển mà chết, trên tàu du lịch lại tập hợp đủ tất cả những kẻ tình nghi của vụ án mất tích năm đó, cho nên ở thời điểm này, việc Chu Vận Địch rơi xuống biển hiển nhiên sẽ khiến ánh mắt của tất cả mọi người tập trung hết lên những kẻ tình nghi này!”

“Nhưng trên thực tế, dù là lật loạn căn phòng hay vu oan Quan Tu Kiệt đi nữa, thực ra đều là trình tự của vở kịch rơi xuống biển mà cô ta tự biên tự diễn mà thôi!”

“Thế là tầm mắt của chúng ta hoàn toàn bị quấy nhiễu rồi! Sẽ không còn suy nghĩ đến những thứ khác…”

“Ồ…” Miêu Anh bừng tỉnh ngộ: “Thảo nào chúng ta vẫn cảm thấy chuyện vu oan cho Quan Tu Kiệt bất hợp lý đến thế! Náo loạn hồi lâu, thì ra chỉ là Chu Vận Địch muốn dời ánh mắt, và kéo dài thời gian mà thôi!”

“Đúng thế!” Triệu Ngọc nói: “Sự thật chứng minh, chúng ta đã thật sự bỏ một lượng lớn thời gian đi thăm dò những thứ bị mất trong phòng cô ta, còn có quá khứ của Quan Tu Kiệt nữa!”

“Đánh rắm nhìn người khác, thực ra chính cô ta đánh!” Triệu Ngọc lắc đầu cảm thán: “Một chiêu này thật sự là khó lòng phòng bị!”