← Quay lại trang sách

Chương 2226 Còn có cơ hội không?

“Nói cách khác…” Trong phòng ngủ, Miêu Anh vẫn ở trong trạng thái kinh hoàng: “Kho báu của Tịch Vĩ đã sớm rơi vào tay Chu Vận Địch rồi sao?”“Cô ta chỉ là muốn lợi dụng phương thức rơi xuống biển để thoát khỏi diện tình nghi?”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Anh nghi ngờ trước đó cô ta đã chuẩn bị kỹ càng, sau khi nhảy khỏi tàu du lịch, ở trên mặt biển đã sớm có người tiếp ứng cô ta!”

“Thế nhưng…” Miêu Anh chỉ ra ngoài cửa nói: “Anh từng trông thấy căn phòng của Chu Vận Địch rồi, khu khách VIP ở tầng cao nhất của tàu du lịch, cô ta nhảy từ ban công xuống nước, khoảng cách thẳng đứng gần 50 mét, lúc ấy lại là đêm khuya, cú nhảy này có thể tạo ra nguy hiểm cực lớn!”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Trước đó anh cũng nghĩ tới, nhưng mà anh đã từng thấy trên tư liệu của Chu Vận Địch có ghi cô ta bơi vô cùng giỏi, lúc còn trẻ thậm chí còn từng tham gia tranh tài bơi lội cấp tỉnh!”

“Còn nữa, thời gian gần đây, cô ta rất thường xuyên đến bờ biển hoặc là bể bơi, nếu như cô ta đang khổ luyện nhảy cầu thì sao?”

“Việc này…” Miêu Anh mặt buồn rười rượi ngồi trên ghế salon thì thào nói: “Nếu như suy đoán của anh được thành lập, vậy thì… Chu Vận Địch căn bản không chết, mà là lợi dụng việc rơi từ tàu du lịch để giả chết!”

“Mà bây giờ… Cô ta đã mang theo số kho báu kia đi xa rồi sao?”

“Khả năng này vô cùng lớn!” Triệu Ngọc nói: “Hiện tại Tina đã chết rồi, tương đương với việc Chu Vận Địch độc chiếm kho báu của Tịch Vĩ, dựa vào những vật này, nửa đời sau hoàn toàn có thể cơm no áo ấm, tiêu dao sung sướng rồi!”

“Vậy thì…” Miêu Anh nói: “Cơ hội chúng ta tìm được cô ta đã vô cùng mong manh sao? Xem ra… Chỉ có thể xem bên phía phòng Đặc Cần có điều tra được cái gì không, hàng đi từ Nagasaki, nếu như Chu Vận Địch mang theo kho báu thì sẽ giấu kho báu ở đâu chứ?”

“Cũng có lẽ…” Triệu Ngọc nói: “Chiếc xe chở hàng xuống ở Nagasaki cũng là thuật che mắt!”

“Hả?” Miêu Anh kinh ngạc: “Ý của anh là… chẳng lẽ hàng vẫn còn ở trên tàu du lịch sao?”

“Không!” Triệu Ngọc phân tích nói: “Chắc hàng đã sớm bị Chu Vận Địch vận chuyển đến nơi an toàn rồi, em ngẫm lại xem! Nếu như trong hai chiếc xe tải chở hàng xuống tàu ở Nagasaki đó thật sự chứa kho báu của Tịch Vĩ, vậy thì tại sao Tina lại không xóa video theo dõi của tàu du lịch đi chứ?”

“Cô ta đã mua chuộc được thuyền trưởng, nếu muốn xóa video đi thì chắc hẳn vô cùng dễ dàng mà?”

“Ồ…” Miêu Anh gật đầu: “Nói cách khác, những điều này đều là mưu kế của Tina nhỉ? Vậy thì… có phải là kho báu chỉ có thể ở một trong hai nơi thôi? Một là trạm Fukuoka* tiếp theo, hai là cảng Tịnh Hải nhỉ?”

* Thành phố Fukuoka là trung tâm hành chính của tỉnh Fukuoka, ở Kyushu, phía nam Nhật Bản.

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Không chừng, kho báu đã trở về điểm ban đầu mà chúng ta đoán trước đó.

Anh cảm thấy nếu như Tina đã bỏ xe chở hàng ở Nagasaki, vậy thì khả năng cô ta để lại kho báu ở Nhật Bản vô cùng nhỏ!”

“Cho nên…” Miêu Anh hiểu được ý của Triệu Ngọc: “Kho báu đi theo tàu du lịch trở về cảng Tịnh Hải là khả năng lớn nhất, cho nên tiếp theo đây, chúng ta còn phải tìm kiếm bến cảng Tịnh Hải rồi!”

“Có lẽ, sau khi xác định phương hướng thì không khó điều tra đâu!” Triệu Ngọc nói: “Em xem, hai chiếc xe chở hàng đã xuống tàu từ Nagasaki, vậy thì khi ở cảng Tịnh Hải sẽ lựa chọn xe chở hàng khác!”

“Cho nên, chúng ta nhấn mạnh điều tra camera giám sát ở cảng Tịnh Hải, truy tìm tung tích của các chiếc xe chở hàng khác, nói không chừng sẽ có thu hoạch đấy!”

“Ừm, xem ra, cũng chỉ có thể như vậy thôi!” Nói xong, Miêu Anh lấy điện thoại di động ra: “Vậy hiện giờ em lập tức báo cáo lại với cấp trên nhé?”

Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, rồi lắc đầu thở dài nói: “Thật sự không nghĩ tới, đây chính là chân tướng của vụ án rơi xuống biển, Chu Vận Địch à Chu Vận Địch…”

“Cô ta vì để trốn thoát sự điều tra của chúng ta, vì để tránh thoát tất cả ánh mắt ngấp nghé kho báu của Tịch Vĩ mà diễn vở kịch nhảy xuống biển này! Cô làm được lắm…”

“Có điều… Em còn một điểm không hiểu nổi, cho dù kho báu của Tịch Vĩ đủ cho cô ta tiêu dao khoái hoạt” Miêu Anh nói: “Thế nhưng Chu Vận Địch thật sự cam tâm tình nguyện từ bỏ đế quốc thương nghiệp của cô ta, bỏ qua gia sản bạc tỷ của cô ta sao?”

“Đây không phải là lựa chọn gì cả” Triệu Ngọc buồn vô cớ nói: “Mà là bất đắc dĩ!”

“Anh nghĩ, ngoại trừ kho báu của Tịch Vĩ ra, Chu Vận Địch và anh trai của cô ta là Chu Hỉ Thành không chỉ từng làm ăn với Tịch Vĩ mà có lẽ còn từng thực hiện rất nhiều hoạt động phạm tội nghiêm trọng khác”

“Tập đoàn Thiên Cần nhanh chóng quật khởi như vậy, phía sau có thể tràn ngập tội ác và máu tanh”

“Cho nên, Chu Vận Địch chỉ có thể từ bỏ đế quốc thương nghiệp của cô ta, phải từ trên tàu mà nhảy xuống!”

“Nếu như bị chúng ta bắt lấy thì nửa đời sau của cô ta chỉ có thể trải qua ở trong nhà giam thôi!”

“Hơn nữa…” Triệu Ngọc nói: “Cô ta lựa chọn phương thức này để rời khỏi còn có một điểm tốt nữa, đó là anh trai thứ hai của cô ta đang ở châu Âu cũng thuận lợi kế thừa Tập đoàn Thiên Cần, cho nên, đế quốc thương nghiệp này vẫn được khống chế ở trong tay nhà họ Chu, cô ta căn bản không mất gì!”

“Triệu Ngọc, anh đã nhắc nhở em” Miêu Anh bỗng nhiên trừng to mắt: “Có phải chúng ta phải điều tra thêm người anh trai thứ của cô ta thật kỹ hay không? Chu Vận Địch rơi xuống biển, tất nhiên cần phải có người trợ giúp, có khi nào anh thứ hai của cô ta cũng là người biết chuyện không?”

“Điều tra thì chắc chắn phải làm rồi, nhưng mà…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Dựa vào sự khôn khéo của Chu Vận Địch thì chắc chắn cô ta sẽ không để anh trai của mình biết quá nhiều!”

“Trong mắt của anh, chúng ta nên tập trung tinh lực điều tra thêm các hoạt động phạm pháp của Tập đoàn Thiên Cần, xem rốt cuộc bọn họ có cùng Tịch Vĩ làm hoạt động tàn ác nào hay không!”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại chỉ vào một tấm bản đồ trên bàn: “Nếu như Chu Vận Địch đã chuẩn bị nhảy xuống biển, vậy thì ở trên biển tất nhiên sẽ có người tiếp ứng, với lại, chúng ta đang ở chỗ sâu của biển cả, chắc chắn không phải là một chiếc thuyền nhỏ!”

“Có phải vẫn còn biện pháp điều tra không?”

“Ừm…” Miêu Anh lại cầm điện thoại di động lên: “Vậy thì chỉ có thể xem phòng Đặc Cần có biện pháp gì hay không! Em cảm thấy hẳn là rất khó nhỉ? Hơn nữa, cách lúc Chu Vận Địch rơi xuống biển đã ba ngày rồi…”

“Vậy chỉ có thể thử xem sao!” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ em lập tức đi báo cáo đi! Nói tất cả suy nghĩ của anh cho bọn họ, xem bọn họ có tìm ra được Chu Vận Địch hay không!”

“Được…”

Nói xong, Miêu Anh lập tức gọi điện thoại báo cáo. Triệu Ngọc lại nhặt tờ giấy trắng đã bị mình xé rách thành hai nửa lên, cảm thấy hơi không phục.

Ở trong ấn tượng của hắn, cho dù mình gặp phải tội phạm giống như Hàn Khoan cũng chưa từng nếm trải nhục nhã như thế. Vụ án được điều tra đến cuối cùng, không ngờ Chu Vận Địch lại có thể là tự mình nhảy xuống biển!

Thế là công việc phá án của mình cũng tuyên bố thất bại, đây là lần đầu tiên Triệu Ngọc không giải quyết được một vụ án từ khi hắn xuyên không đến đây!

Có điều… Triệu Ngọc cũng hiểu rõ, về vụ án này, cũng không thể hoàn toàn tự trách bản thân phá án thất bại.

Dù sao, sau khi lên tàu du lịch, hắn mới quen biết Chu Vận Địch lần đầu tiên, chứ không phải là vì người phụ nữ này mà lên tàu.

Nếu không phải cuối cùng Miêu Anh bất ngờ phát hiện ra ảnh chụp chung của cô ta và Tina ở trên điện thoại di động của Phan Tố Xuyến thì hiện giờ chỉ e vẫn phải đang tìm kiếm hung thủ!

Đương nhiên, cũng không thể nói là Triệu Ngọc hoàn toàn thất bại, hiện tại chí ít đã điều tra được chân tướng rõ ràng, đồng thời lấy được manh mối quan trọng liên quan tới kho báu của Tịch Vĩ.

Thế thì kế tiếp, có phải mình nên nghĩ ra biện pháp tìm cho ra Chu Vận Địch nhảy xuống biển giả chết này không?

Nếu quả thật có thể tìm được Chu Vận Địch, vậy thì cũng có thể tìm được kho báu của Tịch Vĩ!

Thế nhưng, thế giới to lớn như thế, Chu Vận Địch lại khôn khéo như vậy, cô ta sẽ ẩn thân ở nơi nào chứ?

⚝ ✽ ⚝

A…

Bỗng dưng, dòng suy nghĩ của Triệu Ngọc khẽ chuyển động, dường như nghĩ tới điều gì đó.

Nếu như… giả thiết… có một khả năng như vậy thì liệu có phải, sự tình còn có cơ hội chuyển mình không?

Phải biết rằng không phải là ai cũng biết tin tức Lundy bắt được Tina, đồng thời đã sát hại cô ta!

Nếu như Chu Vận Địch cũng không biết Tina đã chết thì sao?

Vậy thì…

Nghĩ tới điểm này, một tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Triệu Ngọc, trong lòng nghĩ, mình liệu còn cơ hội… bắt được Chu Vận Địch hay không!!?