Chương 2227 Không mở được két sắt
Semporna ở đảo Sabah của Malaysia, vốn chỉ là một thị trấn, nhưng vì nơi này có hoàn cảnh tuyệt đẹp, nước biển trong xanh nên từ lâu đã trở thành thắng cảnh nghỉ mát vang danh gần xaGiờ phút này, Triệu Ngọc ngụy trang thành du khách, đang nằm ở trên bờ cát của hải đảo nào đó tại Semporna, bí mật quan sát những du khách đi qua bờ cát.
Ngoại trừ du khách, hắn cũng quan sát trọng điểm một cô gái đang tắm nắng trên bờ cát, cô gái kia có làn da trắng nõn, người thon dài, chính là Tịch Mộng Na vừa mới khỏi bệnh!
Sức khỏe của Tịch Mộng Na chưa khôi phục, mặc dù mang theo mũ che nắng và kính râm, nhưng sắc mặt vẫn không giấu được vẻ tái nhợt.
Không sai, giờ phút này Tịch Mộng Na là một mồi nhử, Triệu Ngọc đã để cô ta phơi nắng ở chỗ này năm ngày rồi, chính là để hấp dẫn Chu Vận Địch xuất hiện.
Làm vậy cũng là do không còn biện pháp nào khác, cho dù Triệu Ngọc không quá xác định Chu Vận Địch có biết tin tức Tina tử vong hay không, cũng không biết Chu Vận Địch và Tina phải chăng có ước định nào khác, nhưng bất luận như thế nào đi nữa, hắn cũng phải thử xem sao!
Nơi này là bãi cát nơi Phan Tố Xuyến chụp lén Chu Vận Địch và Tina, Triệu Ngọc chỉ có thể tìm kiếm chút vận may, xem Chu Vận Địch có mạo hiểm tới đây tìm Tina hay không.
Tina đã chết rồi, thế nhưng Tịch Mộng Na còn sống, hai chị em như sinh đôi, dường như khó mà phân biệt. Cho nên lúc này, Triệu Ngọc mới lấy Tịch Mộng Na ra để dụ Chu Vận Địch xuất hiện.
Bọn họ ở trên bờ cát chờ đợi năm ngày, mà giờ phút này đã cách lúc Triệu Ngọc kết thúc hành trình trên tàu du lịch Uranus được hai mươi lăm ngày.
Trong hai mươi lăm ngày đó, phòng Đặc Cần vẫn luôn cố gắng tìm kiếm tung tích kho báu của Tịch Vĩ và Chu Vận Địch, nhưng đến nay vẫn không có đầu mối.
Nhóm đặc công ở Nagasaki đã điều tra được hai chiếc xe chở hàng kia đỗ lại trong một nhà máy bị vứt bỏ ở vùng ngoại ô của Nagasaki, bên trong thùng xe không có thứ gì, có người đã sớm chuyển đồ vật bên trong chiếc xe đi, không có cách nào tiếp tục điều tra.
Mà việc tìm kiếm Chu Vận Địch càng giống như mò kim dưới đáy biển, hiển nhiên là Chu Vận Địch đã chuẩn bị tất cả rất tốt, thay đổi thân phận từ lâu, không biết tung tích.
Bởi vậy, bãi cát trước mặt này và Tịch Mộng Na đang phơi nắng ở trên bờ cát đã trở thành một cơ hội cuối cùng của Triệu Ngọc.
Năm ngày rồi…
Triệu Ngọc vừa chăm chú quan sát từng cử động nhỏ nhất trên bờ cát, vừa suy nghĩ trong lòng, nếu như Chu Vận Địch không xuất hiện thì mình kiên trì đến ngày thứ mấy sẽ giải tán đội ngũ đây?
Trừ việc đó ra, hắn thật sự không có cách nào khác tìm được Chu Vận Địch và kho báu của Tịch Vĩ sao?
Ting ting… Ting ting…
Ngay tại thời khắc Triệu Ngọc đang chăm chú suy nghĩ, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên, có người gọi điện thoại cho hắn.
Xem xét màn hình thì hóa ra người gọi điện thoại là Tăng Khả.
Vụ án Chu Vận Địch tương đối phức tạp, cơ bản đã chia làm hai phương diện, sự kiện cô ta rơi xuống biển, còn có vụ án mất tích trên du thuyền từ bốn năm trước, hiển nhiên cần Tổng cục Hình sự đến phụ trách.
Thế nhưng chuyện kho báu của Tịch Vĩ thì tất nhiên phải giao cho phòng Đặc Cần.
Triệu Ngọc biết, nhóm người Tăng Khả lúc này đang ở Ma Đô xử lý công việc điều tra Tập đoàn Thiên Cần, Tăng Khả gọi điện thoại tới, hẳn là đã phát hiện ra cái gì.
Thế là Triệu Ngọc nghe điện thoại.
“Tổ trưởng” Quả nhiên, điện thoại vừa mới kết nối, bên trong lập tức truyền tới tiếng báo cáo của Tăng Khả: “Sổ sách nghiệp vụ của Tập đoàn Thiên Cần không có vấn đề, nhưng mà bọn em phát hiện công ty con của Tập đoàn Thiên Cần liên lụy tới mấy chục giao dịch quốc tế không được ghi chép giao dịch rõ ràng, còn có rất nhiều tài chính quốc tế có lai lịch không rõ!”
“Cho nên bọn em nghi ngờ Chu Vận Địch, à không, hẳn là anh em Chu thị đã tham gia buôn lậu và rửa tiền quốc tế, thậm chí… còn có hiềm nghi giao dịch súng ống đạn dược nữa!”
“Ừm, vậy thì đúng rồi!” Triệu Ngọc nói: “Nếu như không chơi lớn như thế thì Chu Vận Địch chắc chắn không nỡ rời đi rồi!”
“Những tài liệu này vô cùng rườm rà và khổng lồ” Tăng Khả nói: “Chỉ dựa vào tổ điều tra đặc biệt chúng ta thì không được, em cảm thấy còn phải xin nhân viên chuyên nghiệp từ cảnh sát Ma Đô và Tổng cục Hình sự tới hỗ trợ điều tra nữa, chắc chắn là không phải một, hai ngày là có thể điều tra rõ ràng!”
“Được rồi!” Triệu Ngọc nói: “Đầu tiên cậu xin Tổng cục Hình sự đi, có chuyện gì thì nói với tôi là được rồi! Chuyện này có liên quan tới khối tài chính khổng lồ của vụ án, chắc chắn là Tổng cục Hình sự sẽ vô cùng coi trọng!”
“Ừm…” Tăng Khả nói: “Đúng rồi, còn có một việc, không biết có nên báo cáo với anh hay không!”
“Sao vậy?” Triệu Ngọc hỏi: “Nói đi!”
“Ừm… Thật ra, cũng không phải là chuyện gì lớn!” Tăng Khả nói: “Không phải bọn em đang điều tra Tập đoàn Thiên Cần sao? Hôm qua bọn em đã phát hiện ra một két sắt kiểu cũ trong tầng hầm của công ty bọn họ!”
“Bọn em nghi ngờ trong đó có thể có tình báo quan trọng nào đó, cho nên đã bảo bọn họ mở ra. Thế nhưng…” Tăng Khả chậc lưỡi nói: “Các nhân viên vậy mà không có chìa khóa hay mật mã, nên không mở được két sắt!”
“Đậu xanh rau má nhà nó, đây thì là chuyện lớn gì chứ!” Triệu Ngọc nói: “Thôi Lệ Châu đâu? Bảo cô ta mở chẳng phải là được rồi sao? Vua trộm này, có két sắt nào có thể ngăn cản được cô ta chứ?”
“Thú vị nhất là ở chỗ này! Lúc ấy Thôi Lệ Châu còn đi cùng em đấy!” Tăng Khả nói: “Thế nhưng sau khi Tiểu Thôi xem xét, cô ấy lại nói là cô ấy cũng không mở ra được!”
“Đậu xanh rau má nhà nó” Triệu Ngọc nheo mắt lại: “Tiểu Thôi đang đùa gì vậy? Trên đời này còn có két sắt mà cô ta không mở ra được sao?”
“Đúng vậy!” Tăng Khả nói: “Tiểu Thôi nói rằng chiếc két sắt này được làm ở một công ty của Đức từ năm 70 của thế kỷ trước, sử dụng một loại trang bị khóa tâm đặc biệt, loại trang bị này, đừng nói là cô ta, dù là Đào Hương cha của cô ta cũng không thể mở ra được!”
“Đậu xanh rau má nhà nó, thế mà còn có loại chuyện mới mẻ vậy sao?” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Không biết trong két sắt đựng gì nhỉ, quan trọng như thế sao? Nếu thật sự không được thì các cậu tìm nhân viên chuyên nghiệp tới, cắt chém một chút, hoặc là cho phát nổ đi?”
“Ừm…” Tăng Khả dừng lại một chút, nói: “Tiểu Thôi nói, mặc dù không mở được, nhưng cô ta biết kết cấu tổng thể của loại khóa tâm này!”
“Cho nên cô ta muốn thử một lần! Hiện tại cô ta đang đi tìm tư liệu và công cụ, tổ trưởng… Cái két sắt này không ở trong phòng tài vụ, mà cất giữ ở trong hầm nhiều năm rồi!”
“Anh nói xem, chúng ta thật sự phải mở ra sao?”
“Nói nhảm!” Triệu Ngọc nói: “Bất cứ thứ gì có liên quan tới vụ án thì tuyệt đối không thể bỏ qua! Dù là bên trong trống rỗng thì cũng phải mở ra xem!”
“Ồ… Vậy được rồi!” Tăng Khả nói: “Chờ Tiểu Thôi cầm công cụ tới rồi nói sau nhé!”
“Tăng Khả, đầu óc linh hoạt lên một chút” Triệu Ngọc lại dặn dò: “Anh em Chu thị khôn khéo như vậy, chắc chắn sẽ để lại sổ sách và tư liệu quan trọng!”
“Ngoại trừ công ty, nhà của cô ta ra, bất cứ nơi nào cô ta thường xuyên tới đều không được bỏ qua! Không riêng gì đồ vật hay người cô ta từng tiếp xúc, chỉ cần có hiềm nghi thì đều phải truy xét đến ngọn nguồn!”
“Bây giờ tôi nghi ngờ anh em Chu thị không chỉ tham dự vào hoạt động phi pháp mà có lẽ bọn họ còn liên quan tới rất nhiều vụ án lớn trên quốc tế, nhất định phải đi điều tra cẩn thận!”
“Vâng, vâng!” Tăng Khả nói: “Anh yên tâm đi! Em nhất định sẽ điều tra rõ!”
Ai ngờ, bên này Tăng Khả còn chưa dứt lời, máy truyền tin trong tay của Triệu Ngọc bất chợt truyền tới âm thanh: “Các tiểu tổ chú ý, các tiểu tổ chú ý, cá heo xuất hiện, xin lưu ý hướng Đông Nam…”
Triệu Ngọc biết đây là ám ngữ, ý là mục tiêu đã xuất hiện rồi!
Hắn nhanh chóng cúp điện thoại của Tăng Khả, sau khi giả vờ lười biếng trở mình, lặng lẽ nhìn về hướng Đông Nam, nhịp tim cũng bất giác đập mạnh…