← Quay lại trang sách

Chương 2228 Tránh nặng tìm nhẹ

Tịnh Mộng Na dường như cảm giác được cái gì nên ngồi dậy, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ đầu đội mũ che nắng rộng vành đang yên lặng tiếp cận mình“Tina” Cô gái ôm Tịch Mộng Na một cái, kích động nói: “Cuối cùng chị cũng tìm được em rồi, chị còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện đấy! Vì sao… Vì sao em lại không để lại lời nhắn cho chị thế?”

“Hả” Sự việc xảy ra đột nhiên, Tịch Mộng Na chuẩn bị không quá đầy đủ, nhưng vẫn dựa theo lời kịch mà Triệu Ngọc sắp xếp cho cô ta: “Đồ của cha em đâu? Chị nhận được chưa?”

“Hả?” Ai ngờ, vừa nghe vậy, cô gái kia giật nảy mình, vội vàng lấy kính mát của Tịch Mộng Na xuống, cẩn thận đánh giá cô ta.

Không đến ba giây, cô ta bỗng dưng đẩy Tịch Mộng Na về phía sau, hoảng sợ nói: “Cô… Cô không phải là Tina…”

“Xem ra, cô thật sự không biết chị của tôi đã chết rồi!” Tịch Mộng Na lạnh lùng nói: “Nói cho cô biết, đầu của chị tôi cho tới hôm nay vẫn chưa được tìm thấy đâu!”

“Hả? Cái gì? Cô…”

Người phụ nữ vừa mới giơ cánh tay lên thì đã có bốn, năm cảnh sát vọt tới gần, ép cô ta xuống dưới đất.

Sau khi lấy mũ che nắng xuống, mọi người mới nhìn thấy rõ người phụ nữ này chính là nữ chủ tịch bị mất tích của Tập đoàn Thiên Cần… Chu Vận Địch!!!

⚝ ✽ ⚝

Mười phút sau, trên một chiếc xe chỉ huy trong bãi đỗ xe của bãi cát, Chu Vận Địch đeo còng tay, mặt mũi tràn đẩy uể oải ngồi ở trước mặt Triệu Ngọc và Miêu Anh.

“Triệu Ngọc, là anh!” Chu Vận Địch nhìn Triệu Ngọc một cái, ánh mắt lộ ra biểu lộ phức tạp: “Xem ra anh vẫn khám phá được kế hoạch do tôi thiết kế tỉ mỉ, chỉ là có điều… Tôi không rõ, vì sao anh… Vì sao có thể biết được tôi sẽ xuất hiện ở chỗ này chứ?”

“Bởi vì tôi là thần thám!” Triệu Ngọc ngang bướng nói: “Tôi bấm ngón tay tính toán, lập tức biết được cô sẽ tới nơi này tìm Tina, cho nên đã để em của Tina tới chỗ này xin đợi đại giá vậy!”

“Em của Tina không phải bởi vì chuyện của Tịch Vĩ mà bị người Anh bắt lại rồi sao? Tại sao… Tại sao lại ở cùng với các anh?”

“À, xem ra, về chuyện gia đình của Tịch Vĩ, quả nhiên cô biết không ít nhỉ!” Triệu Ngọc nheo mắt lại nói: “Vậy kế tiếp cũng đừng khiến tôi tốn nước miếng nhé?”

“Triệu Ngọc, cảm ơn!” Ai ngờ, Chu Vận Địch không những không kêu loạn như Triệu Ngọc suy đoán mà ngược lại còn tràn đầy sùng bái nói tiếng cảm ơn Triệu Ngọc: “Thực sự là… cảm ơn anh quá! Anh đúng không hổ là thần thám hàng đầu!”

“Cô…” Cho dù da mặt của Triệu Ngọc rất dày, nhưng khi bị lấy lòng cũng trở tay không kịp.

“Anh có… có thuốc lá không?” Chu Vận Địch lộ ra ánh mắt năn nỉ: “Nếu như không có thì trong túi áo khoác của tôi có, làm phiền lấy cho tôi một điếu, có được không?”

Người phụ nữ này… Trong lòng Triệu Ngọc nghĩ, mạch suy nghĩ nhảy vọt nhanh thật.

Có điều, Triệu Ngọc kinh nghiệm phong phú biết được, bình thường tội phạm xin cảnh sát thuốc lá thì chứng tỏ hắn ta đã bỏ đi sự chống cự, chuẩn bị khai nhận!

Thế là, vì để mau chóng biết rõ ràng chân tướng, Triệu Ngọc tự mình đưa cho Chu Vận Địch điếu thuốc, có điều, điếu thuốc này là của cảnh sát khác.

Triệu Ngọc không biết thuốc mà Chu Vận Địch mang có vấn đề gì hay không, cho nên không động vào áo khoác của cô ta.

“Cảm ơn!” Chu Vận Địch lễ phép cảm ơn một lần nữa, sau đó vội vã châm điều thuốc, rít mạnh mấy cái…

“À, vừa rồi cô cảm ơn tôi” Triệu Ngọc vừa cười vừa nói: “Có phải là bởi vì tôi đã giúp cô điều tra rõ ràng vụ án anh trai cô mất tích không?”

“Đúng vậy!” Chu Vận Địch gật đầu nói: “Mặc dù mọi chuyện trải qua cụ thể như thế nào thì tôi không rõ, nhưng mà tôi biết được người sát hại anh trai tôi chính là Tôn Kim Kiện!”

“Nói thật, đúng là tôi bất ngờ quá!” Chu Vận Địch nói: “Tôn Kim Kiện căn bản không ở trong danh sách kẻ tình nghi, tôi rất tò mò, cho dù anh dựa vào máy nghe trộm lấy được manh mối, thế nhưng mà… Anh đã làm như thế nào để ông ta nhận tội vậy?”

“Ha ha, ha ha…” Triệu Ngọc cười nhạt một tiếng: “Cái này cũng dễ thôi, trở về tôi sẽ từ từ nói cho cô biết! Nhưng mà hiện giờ, chúng ta vẫn nên nói về kho báu của Tịch Vĩ đi! Kho báu đó bị cô giấu ở chỗ nào rồi?”

“À…” Chu Vận Địch trầm tư một chút, hỏi: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết, Tina thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao? Em gái của cô ấy không thể nào nguyền rủa chị gái mình như vậy được, cô ấy rốt cuộc… bị sao vậy?”

“Cô ta chết rồi” Triệu Ngọc dứt khoát nói: “Chết bởi mưu sát!”

“Hả?” Trong nháy mắt, nước mắt Chu Vận Địch lập tức tràn mi: “… Cô ấy… Đầu của cô ấy… Thì thế nào?”

“Đừng kích động” Triệu Ngọc nói: “Hiện giờ, hãy nói cho tôi biết chuyện kho báu trước, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết cho cô!”

“Là ai!?” Chu Vận Địch nắm chặt nắm đấm nói: “Là ai đã giết cô ấy?”

“Nói về kho báu trước” Triệu Ngọc nói: “Người giết cô ta không phải tôi, cô nói cho tôi chuyện kho báu, tôi sẽ nói cho cô biết ai là hung thủ giết Tina!”

“Được, được, tôi nói, tôi nói…” Hai mắt Chu Vận Địch đẫm lệ, nhưng mà vẫn cắn răng nói: “Nhà họ Chu chúng tôi với nhà họ Tịch đã làm ăn với nhau nhiều thế hệ, vẫn luôn hợp tác với nhau!”

“Chỉ là có điều, việc buôn bán của chúng tôi không bị bên ngoài biết được…”

“Tina nhỏ hơn tôi sáu tuổi, nhưng mà quan hệ giữa chúng tôi vô cùng thân, thân đến mức…” Chu Vận Địch nhìn Triệu Ngọc một cái: “Hai người chắc cũng biết rồi nhỉ?”

Triệu Ngọc gật đầu, ra hiệu Chu Vận Địch tiếp tục nói tiếp.

“Những năm qua, Tập đoàn Thiên Cần càng hoạt động càng lớn, càng chạy càng nhanh, có một phần cũng là dựa vào sự ủng hộ của Tịch Vĩ và Tina!”

“Chỉ là có điều, sau khi Tịch Vĩ qua đời, tất cả cũng thay đổi theo!”

“Tina sa vào mối hận vô hạn, chỉ muốn báo thù cho cha, nhưng từ đầu đến cuối, thù không báo được, ngược lại càng ngày càng bị điều tra, cuối cùng còn bị kẻ thù truy sát, toàn bộ tập đoàn bị ép đến mức thương tích đầy mình!”

“Được chim quên ná, đặng cá quên nơm, tôi không thể không vì Tịch Vĩ rớt đài mà lo lắng… lo lắng những chuyện chúng tôi từng làm bị cảnh sát các anh nắm giữ được!”

“Cho nên trong tình cảnh tương đối nguy cấp trước mắt, tôi bất chấp nguy hiểm, liên tục tiếp xúc với Tina, chính là muốn cô ấy nhanh chóng thu tay lại, sau đó để cho tôi bảo vệ cô ấy!”

“Thế nhưng Tina lại nói với tôi rằng kho báu cha cô ấy để lại đã bị bại lộ, cô ấy cần nhanh chóng chuyển kho báu đi. Chờ sau khi chuyển đi, những thứ kia đủ cho chúng tôi tiêu xài cả đời!”

“Sau đó… Đại khái, là hai tháng trước nhỉ?” Chu Vận Địch nhớ lại, nói: “Tôi và Tina cố gắng sắp xếp, chuẩn bị một kế hoạch thoát thân hoàn hảo!”

“Tina cho rằng nếu như cô ấy không thể tự vệ thì việc tôi bại lộ chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, cho nên không bằng tôi dứt khoát lợi dụng tàu du lịch Uranus để thực hiện một kế sách giả chết!”

“Thế là tôi lập tức mua tàu du lịch Uranus, sau đó mời tất cả những kẻ tình nghi đã giết anh trai tôi năm đó lên tàu”

“Tôi làm như vậy có hai nguyên nhân, một là sau khi tôi nhảy xuống biển, cảnh sát sẽ cho rằng đây là mưu sát, có thể chuyển dời ánh mắt của cảnh sát lên những kẻ tình nghi kia”

“Mà nguyên nhân thứ hai, tôi bảo Phan Tố Xuyến chuẩn bị rất nhiều máy nghe trộm, tôi cũng từng muốn lợi dụng việc nhảy xuống biển để xem thử phản ứng của những người kia, xem xem có thể thuận tiện tìm ra hung thủ thật sự đã sát hại anh trai tôi hay không?”

“Nhưng mà sau khi chuẩn bị sẵn sàng, lại bởi vì biết anh lên thuyền nên tiết tấu của tôi đã bị rối loạn!”

“Tôi nhờ Tina mà biết được anh có liên quan tới cái chết của Tịch Vĩ, cũng là một trong những kẻ thù trọng yếu của Tina, cho nên lúc ấy, tôi đã luống cuống” Chu Vận Địch trịnh trọng nói: “Tôi cho là anh đã điều tra ra tôi, cho nên tôi chỉ có thể thăm dò anh trước, dùng vụ án mất tích trên du thuyền của anh trai tôi để ngăn chặn anh”

“Sau đó, tôi không thể không triển khai kế hoạch nhảy xuống biển sớm…”

“Đủ rồi!” Ai ngờ, sau khi nói đến đây, Triệu Ngọc lại mất kiên nhẫn mà ngắt lời cô ta, sau đó nâng cửa sổ xe lên, quát to: “Cô đúng là biết tránh nặng tìm nhẹ!”

“Nói lâu như thế, vậy mà tất cả đều chỉ đi vòng qua trọng điểm, mau nói!” Triệu Ngọc chỉ vào Chu Vận Địch: “Kho báu của Tịch Vĩ rốt cuộc ở đâu rồi!!?”