Chương 2229 Giao dịch
“Anh giúp tôi tìm được hung thủ đã sát hại anh trai tôi” Chu Vận Địch dùng một loại ánh mắt chắc chắn nhìn Triệu Ngọc và nói: “Tôi đã cảm ơn anh rồi!”“Nhưng mà anh cũng là một trong những hung thủ sát hại chú Tịch Vĩ, cho nên…” Chu Vận Địch nhẹ nhàng lắc đầu: “Hiện giờ tôi không có ý định nói ra tung tích của kho báu!”
“Những thứ kia vốn dĩ không thuộc về bất cứ kẻ nào trong các anh, nếu như thuộc về thì cũng chỉ thuộc về em gái của Tina, chỉ có cô ta có tư cách thừa kế di sản của cha cô ta!”
“Con bà nhà nó!” Triệu Ngọc bỗng dưng trợn trừng mắt, thật sự không nghĩ tới vậy mà Chu Vận Địch lại cho hắn một cú bẻ lái chết người, lập tức nghiêng mặt quát: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
“Cái này đậu xanh rau má nhà nó mà gọi là di sản sao? Những thứ đó đều là do Tịch Vĩ dùng thủ đoạn phi pháp mà có được, đều là tang vật phạm tội!”
“Còn nữa, tình nhân cũ của cô không nói với cô sao? Tịch Vĩ chết vì bệnh tật, căn bản không ai giết ông ta hết!”
“Anh không cần nói nữa” Chu Vận Địch lạnh nhạt nói: “Tôi đã quyết định rồi, nếu như hai người muốn hỏi thăm tình huống của tôi thì tôi nhất định sẽ thẳng thắn, nhưng mà nếu muốn biết được tung tích của kho báu thì đành xin lỗi rồi!”
“Cô…” Triệu Ngọc giơ cánh tay lên, nếu như đối phương là một người đàn ông thì hắn đã sớm vung mạnh tay đánh rồi!
Thế nhưng đối mặt với Chu Vận Địch mảnh mai, hắn đành phải cố nhịn xuống.
“Chu Vận Địch” Lúc này, Miêu Anh dường như nghĩ đến điều gì đó, bình tĩnh nói với Chu Vận Địch: “Tôi biết cô là một thương nhân sắc bén, cô đã sớm nhìn thấu được kho báu của Tịch Vĩ là bùa hộ thân của cô đúng không?”
“Không sao, nếu như cô muốn làm giao dịch với chúng tôi thì chúng ta có thể nói chuyện!”
Nghe thấy lời của Miêu Anh, Chu Vận Địch bỗng nhiên ngậm miệng lại, dường như đang suy nghĩ cuộc thỏa thuận với Miêu Anh.
“Tôi biết, trước đây cô đã từng làm rất nhiều chuyện phạm pháp, chuyện nào cũng đủ để phán cô trọng tội” Miêu Anh nói: “Nhưng mà cô cũng phải biết, kho báu của Tịch Vĩ cực kỳ quan trọng, sức nặng của nó có lẽ có thể xóa bỏ tội danh của cô, khiến cô lấy lại tự do, đúng hay không?”
“…” Chu Vận Địch rung động, hiển nhiên đã bị Miêu Anh nói trúng tâm tư.
“Không sao, nếu như cô nói ra” Miêu Anh khuyên nhủ: “Tôi sẽ xin với cấp trên, có lẽ chúng ta có thể có được một thỏa thuận, trả lại tự do cho cô!”
“Hừ… Tina đã chết rồi” Chu Vận Địch lắc đầu thở dài: “Tất cả những gì tôi phấn đấu, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa!”
“Sai rồi” Miêu Anh vội vàng khuyên nhủ: “Cô sống thật tốt, đây chính là điều Tina muốn nhìn thấy nhất, không phải sao? Cô ta thậm chí còn giao tất cả kho báu Tịch Vĩ cho cô, đơn giản chính là hy vọng cô có thể sống thật tốt!”
“…” Chu Vận Địch không nói gì, tất nhiên đã bị Miêu Anh thuyết phục.
“Cô hãy suy nghĩ kỹ” Miêu Anh nói: “Nếu như có thể, tôi sẽ xin với cấp trên, Chu Vận Địch, đây là cơ hội cuối cùng của cô! Cố mà trân trọng đi! Nếu không, thứ đang chờ đợi cô là gì, chắc cô rõ ràng hơn bất cứ ai, chỉ bằng những tội danh mà cô đã phạm phải thì ít nhất cô sẽ phải ở trong tù cả đời!”
Nói xong, Miêu Anh ra hiệu một cái với Triệu Ngọc, ý là muốn Triệu Ngọc đi ra bên ngoài thương lượng một lúc. Nhưng mà Triệu Ngọc lại nhìn chằm chằm vào Chu Vận Địch, không hề có ý đi khỏi.
“Triệu Ngọc…” Miêu Anh nhắc nhở một chút, lúc này Triệu Ngọc mới quay đầu lại.
Nhưng mà Triệu Ngọc vừa định đi theo Miêu Anh ra ngoài thì ai ngờ, Chu Vận Địch đã suy nghĩ kỹ, lập tức nói với hai người: “Được rồi, tôi đồng ý với hai người, tôi sẽ nói cho hai người biết địa điểm kho báu đang được giấu!”
“Nhưng mà ngoại trừ việc phải đồng ý thả tự do cho tôi ra, hai người còn phải đáp ứng tôi một điều kiện!”
“Ồ?” Miêu Anh bất ngờ, vội vàng hỏi: “Điều kiện gì?”
“Thả em gái của Tina ra” Chu Vận Địch nói: “Em gái của cô ấy là người duy nhất sống sót trong nhà họ Tịch, Tina chắc chắn không hy vọng em gái của mình xảy ra chuyện!”
“Cho nên, hai người chỉ cần thả chúng tôi thì tôi sẽ nói cho hai người biết tung tích của kho báu!”
“Việc này…” Miêu Anh không nghĩ tới Chu Vận Địch lại đưa ra điều kiện như vậy, vội vàng lắc đầu nói: “Việc này không thể được!”
“Em gái của Tina và cô về bản chất không giống nhau, hơn nữa, nếu như cô biết hiện giờ tất cả các ông lớn đều đang tìm cô ta thì cô sẽ biết đề nghị của cô không sáng suốt đến mức nào!”
“Đó là chuyện của các anh!” Chu Vận Địch không chút khách sáo nói: “Tôi mà đã đưa ra ý kiến thì sẽ không thay đổi! Cô gái này là người thân duy nhất của Tina, tôi có nghĩa vụ và trách nhiệm bảo vệ cô ấy!”
“Cô…” Miêu Anh nhíu mày: “Bây giờ cô đến cả bản thân cũng khó giữ được, cô còn muốn bảo vệ người khác sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô đồng ý điều kiện vừa rồi của tôi thì cũng phải xem cấp trên của tôi có đồng ý hay không đã!”
“Nếu cô kiên trì phải dẫn theo em gái của Tina, vậy thì căn bản không cần tôi đi hỏi, chắc chắn cấp trên sẽ không đồng ý!”
“Thật sao?” Chu Vận Địch lộ ra nụ cười thâm hiểm: “Vậy thì cô có thể thử xem, nói thật với cô, chuyện tôi giấu kho báu cũng không phải bí mật lắm đâu, nếu như tôi ở trong này hai mươi tư tiếng không về, vậy thì có khả năng sẽ bị những đàn em của tôi chia nhau đấy!”
“Cô!?” Miêu Anh khẩn trương, vội vàng nhìn Triệu Ngọc một cái.
Nhưng mà thời khắc này, Triệu Ngọc lại chỉ nhìn chằm chặp vào Chu Vận Địch như cũ, không nói một lời.
“Hừ hừ” Chu Vận Địch giỏi đàm phán, lúc này nói: “Cảnh sát à, nếu như các người đã biết tôi giả chết, vậy thì tôi nhảy từ trên tàu du lịch xuống, tất nhiên phải có người tin cậy tiếp ứng đúng không?”
“Tôi thấy, tốt nhất là cô vẫn nên nắm chắc thời gian, báo cáo tình hình với cấp trên của cô, xem cấp trên của cô có đồng ý giao dịch của chúng ta hay không?”
“Việc này…” Đối mặt với Chu Vận Địch, hiển nhiên là Miêu Anh đã rối bời, đành gật đầu nói: “Được, được! Nếu đã như vậy thì cô cứ đợi đi, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!”
Nói xong, Miêu Anh cất bước muốn đi ra ngoài.
Nhưng mà Triệu Ngọc lại vượt lên trước một bước, ngăn ở trước mặt Miêu Anh.
“Triệu Ngọc, ừm…” Miêu Anh phát hiện Triệu Ngọc đã sầm mặt xuống, dường như đã nhẫn nại đến cực điểm.
Thế là tiểu thư Miêu lo lắng Triệu Ngọc dùng vũ lực, nên đã chuẩn bị sẵn động tác can ngăn.
Nhưng mà sau khi đi tới gần Chu Vận Địch, Triệu Ngọc không có ý ra tay mà chỉ kéo một cái ghế, ngồi ngay ngắn ở trước mặt Chu Vận Địch, sau đó lại gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Chu Vận Địch như trước.
“Anh… Anh làm gì vậy?” Chu Vận Địch không tự nhiên vì bị Triệu Ngọc nhìn chằm chằm, ánh mắt tránh né hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì?”
“A… Ha ha…” Triệu Ngọc cười nói: “Đúng là một người phụ nữ thông minh, ở trên tàu du lịch, ngay cả thần thám như tôi cũng bị cô chơi một vố!”
“Tại sao? Hiện tại đã rơi vào tay của tôi rồi, còn muốn giãy giụa sao?”
“Anh… Anh muốn như thế nào?” Chu Vận Địch hơi có vẻ khiếp đảm nói: “Chẳng lẽ anh muốn sử dụng hình phạt riêng với tôi à? Tôi đã không để ý tới sống chết rồi, tôi còn sợ anh hay sao?”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi thở dài: “Cô vừa mới nói trong hai mươi tư giờ nếu cô không quay lại, đàn em của cô sẽ chia nhau kho báu của cô có đúng không?”
“Nói cách khác, những thứ đó được giấu không xa chỗ này nhỉ?”
“Hừ!” Chu Vận Địch giải thích: “Anh có biết Sabah rộng đến thế nào không? Còn nữa, cho dù trong hai mươi tư giờ tôi không về kịp, nhưng mà tôi có thể gọi điện thoại mà?”
“Ha ha, ha ha ha…” Kết quả, Triệu Ngọc cười, cười vô cùng quái dị, âm thanh sắc nhọn, khiến Chu Vận Địch nổi hết da gà.
Sau khi cười đủ, Triệu Ngọc mới cắn răng nói: “Chu Vận Địch, thật sự là vô cùng đáng tiếc, một cơ hội cuối cùng này mà cô cũng không trân trọng, thế mà còn muốn bàn điều kiện với chúng tôi, sau này, chỉ sợ cô phải hối hận cả đời đấy!”
“Anh… Anh có ý gì?” Chu Vận Địch đổ mồ hôi.
“Ý của tôi đã quá rõ ràng rồi” Triệu Ngọc vừa cười vừa nói: “Tôi đã biết cô giấu kho báu của Tịch Vĩ ở chỗ nào rồi! Hóa ra, cô lại giấu nó ở một nơi an toàn nhất! Ha ha!!!”