← Quay lại trang sách

Chương 2230 Ba mươi tám kế

Tại bờ biển Semporna, nước biển vỗ nhẹ lên bãi cát, chiều tà nắng ấm, chiếu lên khuôn mặt của Triệu Ngọc và Miêu Anh, tạo ra một sắc thái vô cùng ấm áp“Haizz…” Triệu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, hai ngón trỏ đan vào nhau, gối đầu lên bàn tay: “Cuối cùng cũng có thể vượt qua khoảng thời gian này, thế nào rồi tiểu thư Miêu của anh, nhiệm vụ đặc công lần đầu tiên của em, dưới sự dẫn dắt sáng suốt của anh, coi như hoàn thành cũng không tệ nhỉ?”

“Ha ha…” Tiểu thư Miêu cười ha ha, nghiêng đầu dựa vào bả vai của Triệu Ngọc, cười nói: “Đương nhiên rồi! Lần này có thám tử Triệu ở đây, nếu như là người khác thì chỉ sợ đã để Chu Vận Địch ung dung ngoài vòng pháp luật rồi”

“Có điều, tại sao anh lại biết được kho báu của Tịch Vĩ vẫn còn ở trên tàu du lịch Uranus này thế? Hơn nữa, lại còn là giấu ở dưới nước?”

“Có lẽ…” Triệu Ngọc lộ vẻ tự mãn: “Đây đều là bản năng thám tử được rèn luyện từ những kinh nghiệm trước đây chăng? Những ngày qua, anh vẫn luôn nghi ngờ, cho dù lợi dụng tàu du lịch để tiến hành buôn lậu thì cũng không có khả năng trắng trợn đến như vậy chứ?”

“Lái ô tô, trực tiếp vượt qua hải quan, di chuyển lên tàu du lịch sao?”

“Không thể sao?” Miêu Anh nói: “Trước đây chúng ta rất ít khi tiếp xúc với các vụ án buôn lậu, nhưng mà có vẻ như cũng có buôn lậu ô tô mà?”

“Không, em thử nghĩ xem!” Triệu Ngọc giải thích: “Buôn lậu ô tô, điện thoại, hoặc là những đồ vật xa xỉ khác đều không giống buôn lậu kho báu!”

“Ngoại trừ những tình báo cơ mật ra, bên trong kho báu của Tịch Vĩ chắc chắn có rất nhiều bảo bối có giá trị liên thành, buôn lậu những thứ này lại không giống với những hàng hóa khác!”

“Huống hồ, anh đã cẩn thận điều tra” Triệu Ngọc nói: “Hai chiếc xe chở hàng kia thế mà lại thông qua được hải quan trên thuyền, cho nên từ đầu anh cho là đám người Tina mua chuộc được hải quan, hoặc là có phương pháp nào đó, thế nhưng dù là vây cánh gì, hàng hóa cũng không thể lên thuyền một cách đơn giản như vậy được!”

“Cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu, anh đã nghi ngờ tính chân thực của những chiếc xe chở hàng kia, có lẽ từ khi mới bắt đầu, đó chính là thứ dùng để che tai mắt người khác!”

“Mà chiêu thức thật sự hẳn là nằm ở chỗ khác!” Triệu Ngọc nói: “Cho nên anh cũng chỉ có thể phóng ánh mắt xuống dưới nước!”

“Khi ở Hàn Quốc, anh đã từng tiếp xúc với tàu ngầm, cho nên anh đã cân nhắc, liệu Tina có lợi dụng tàu ngầm để tiến hành buôn lậu không?”

“Thế là anh lại phái người đi điều tra xem sao” Triệu Ngọc nói: “Bên phía Hàn Quốc luôn có radar dưới nước, bất cứ tàu ngầm nào đều sẽ bị phát hiện ra”

“Cho nên anh tưởng tượng, nếu là anh thì anh sẽ làm như thế nào? Kết quả, vừa nghĩ đã thông suốt rồi!” Triệu Ngọc nói: “Anh có thể treo tàu ngầm ở phía dưới tàu du lịch, như vậy là có thể tránh thoát được sự truy lùng dưới nước!”

“Thế nào, hoàn mỹ không?”

“Đậu xanh rau má nhà anh” Tiểu thư Miêu chậc lưỡi nói: “Ý của anh là anh chỉ đoán mò thôi sao? Nếu đã như vậy thì vì sao anh lại chắc chắn rằng những kho báu kia nhất định còn đang ở trên tàu du lịch chứ?”

“Vì sao Chu Vận Địch lại không chuyển đồ vật đi sớm hơn?”

“Ha ha, nói thật cho em biết vậy! Đây cũng là đoán mò thôi!” Triệu Ngọc nói: “Theo lý thuyết mà nói, nếu như Chu Vận Địch đã sớm biết kho báu được treo ở dưới tàu du lịch, vậy thì sau khi cô ta tiếp nhận tàu du lịch, hẳn là phải lấy đồ đi đầu tiên!”

“Đúng là không nghĩ tới, thế mà cô ta lại không hề động vào”

“Không biết là không tìm được cơ hội thích hợp, hay là cảm thấy treo ở dưới tàu du lịch như thế mới là an toàn nhất, hay là… Cô ta muốn chờ sau khi tụ hợp với Tina mới động vào kho báu?”

“Không thể nào? Chỉ là may mắn thôi sao?” Tiểu thư Miêu vẫn là không tin.

“Chính là may mắn đấy!” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta câu cá ở Semporna, lúc đầu cứ nghĩ tỷ lệ thành công không lớn, ai lại nghĩ tới Chu Vận Địch sẽ thật sự cắn câu chứ?”

“Vừa rồi ở trong xe chỉ huy, Chu Vận Địch vẫn luôn tỏ ra tràn đầy lòng tin, hiển nhiên, cô ta căn bản không cho rằng chúng ta sẽ tìm được kho báu!”

“Đúng vậy” Miêu Anh nói: “Chu Vận Địch nhảy xuống biển, còn có hai chiếc xe chở hàng rời tàu ở Nagasaki, nếu như thật sự bảo chúng ta tìm thì làm như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, thế mà kho báu còn đang ở trên thuyền!”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Dụng cụ mà chúng ta có, chắc chắn là những người như Lee Jin Ju hay Yusuf cũng có, bọn họ đã sớm thăm dò tàu du lịch mấy lần rồi nhỉ?”

“Nhưng mà đồ vật treo ở dưới nước thì ai có thể nghĩ tới chứ?”

“Còn nữa, Chu Vận Địch đã sớm sắp xếp xong vở kịch giả chết, cô ta lại không thiếu tiền, chắc hẳn đã chuẩn bị đầy đủ tài chính, căn bản không vội sử dụng kho báu của Tịch Vĩ”

“Cho nên giấu kho báu ở dưới nước là bảo đảm nhất!”

“À… Em hiểu rồi” Miêu Anh gật đầu nói: “Thảo nào, Tina nhất định phải giết chết thuyền trưởng Kansavi để diệt khẩu, bởi vì chỉ có Kansavi mới biết được phía dưới tàu du lịch có treo thứ gì!”

“Đúng vậy, chiêu này ở bên trong ba mươi sáu kế được gọi là giấu đầu lòi đuôi” Triệu Ngọc nói: “Khiến cho em vắt hết óc cũng không nghĩ ra được!”

“Thôi đi, lại nữa rồi” Tiểu thư Miêu vỗ Triệu Ngọc một cái: “Đây là ba mươi tám kế mà anh tự biên mới đúng?”

“Ha ha ha” Triệu Ngọc thừa cơ ôm tiểu thư Miêu vào lòng, vui vẻ nói: “Ai thèm quan tâm nó là ba mươi bảy kế hay là ba mươi tám kế làm gì chứ? Ông đây chỉ có một kế, đó chính là điều tra kế!”

“Chỉ cần ông đây, ừm… Chỉ cần đại thần Triệu này ra tay, cho dù là ai cũng đừng nghĩ tới việc giấu được con mắt của anh!”

Ting ting… Ting ting…

Chính lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc hợp tình hợp lý vang lên.

Cuộc điện thoại này là do đặc công Tiêu Hàng gọi tới, Tiêu Hàng nói cho Triệu Ngọc biết, ở dưới biển sâu của bến tàu Tịnh Hải kia, sau khi trải qua dò xét sơ bộ, họ đã xác định được bên trong đồ vật được treo phía dưới tàu du lịch tồn tại một lượng lớn kim loại, thậm chí đã điều tra rõ hình dáng của kim loại.

Bởi vậy, phòng Đặc Cần về cơ bản đã có thể xác định được đồ vật được treo dưới nước chính là kho báu của Tịch Vĩ mà mọi người đã chờ mong từ lâu.

Có điều, bởi vì chuyện này vô cùng quan trọng nên nhóm người Tiêu Hàn cần chờ đến sau khi trời tối mới bí mật tiến hành.

Cho nên Tiêu Hàng nói với Triệu Ngọc rằng một khi đưa được đồ vật ra khỏi nước, anh ta sẽ báo cáo với Triệu Ngọc đầu tiên, nhưng tới thời điểm đó cũng là đêm khuya tại Semporna rồi.

Sau khi cúp điện thoại của Tiêu Hàng, Triệu Ngọc càng thêm yên lòng, nói với Miêu Anh: “Miêu Miêu à, hãy ngắm nhìn bãi cát mê người này đi, thắng cảnh nghỉ mát này mới đẹp làm sao!”

“Buổi tối hôm nay, chúng ta không thể để lãng phí được… Ha ha ha…”

Nghe được lời ẩn dụ bên trong lời nói của Triệu Ngọc, hai gò má của tiểu thư Miêu không khỏi ửng đỏ lên.

“Thật hiếm có, tất cả nhiệm vụ và vụ án của chúng ta đều đã tuyên bố kết thúc rồi, bệnh cảm cúm của hai chúng ta cũng đều khỏi cả” Triệu Ngọc vui vẻ nói: “Mà chúng ta lại trùng hợp ở trong thắng cảnh nghỉ mát có phong cảnh duyên dáng như thế này, thật sự là… Thật sự là dễ chịu quá đi, ha ha…”

“Buổi tối hôm nay, hay chúng ta đến bờ biển để tìm một chỗ đại chiến ba trăm hiệp đi?”

“Anh nằm mơ đi” Tiểu thư Miêu oán trách nói: “Bản tính lưu manh lại bộc phát rồi à? Có điều, bản tiểu thư thích…”

Nói xong, hai người đang định thân mật nhưng điện thoại của Triệu Ngọc lại vang lên không đúng lúc.

Triệu Ngọc thấy Tăng Khả gọi điện tới, vốn định tắt đi nhưng lo Tăng Khả sẽ lại có phát hiện quan trọng nào đó, cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời.

“Tổ trưởng, tổ trưởng…” Trong điện thoại bất ngờ truyền tới giọng nói dồn dập của Tăng Khả: “Két sắt được Tiểu Thôi mở ra rồi, nhưng đồ ở trong két sắt thì…”

“Đậu xanh rau má nhà nó, gì mà thở hồng hộc thế hả? Rốt cuộc ở trong két sắt có cái gì thế?” Triệu Ngọc thúc giục.

“Anh, anh hãy tới Ma Đô xem sao đi” Tăng Khả hậm hực nói: “Chúng ta lại có vụ án mới rồi!”