← Quay lại trang sách

Chương 2233 Mời cao thủ

Ba giờ chiều, tại một cửa hàng đồng hồ gần miếu Thành Hoàng, Ma ĐôCửa hàng đồng hồ tên là Hanh Đắc Lợi, nghe nói là một cửa tiệm lâu đời.

Cửa tiệm mang đậm nét cổ kính, như thể du hành xuyên không gian và thời gian, trở về thời cận đại vậy.

Ở cửa có gắn chuông gió, cửa vừa được mở ra, chuông gió liền phát ra âm thanh giòn vang, dễ nghe.

Triệu Ngọc cùng Thôi Lệ Châu một trước một sau đi vào cửa hàng đồng hồ, chỉ thấy trong cửa hàng được trưng bày san sát, hệt như tiến vào bảo tàng vậy.

Có điều, ông chủ của cửa hàng đồng hồ lại là một thanh niên, trẻ đến mức khiến cho Triệu Ngọc cảm thấy mình đã đến nhầm chỗ.

Giờ phút này, thanh niên đang chơi điện thoại di động, nghe thấy có khách đến, mí mắt cũng không thèm nhấc lên mà hỏi: “Xin hỏi là muốn sửa đồng hồ, hay là mua đồng hồ ạ?”

“Nếu như là sửa đồng hồ thì đi tới quầy là được!” Hắn ta nhẹ nhàng gõ một cái lên quầy hàng: “Nếu như là mua đồng hồ, vậy thì mời ngài tự đi xem!”

“Ha ha” Thôi Lệ Châu nói: “Ông chủ thật lười nhác!”

“Cô nói đúng rồi đấy, ha ha…” Thanh niên lườm Thôi Lệ Châu một cái: “Cha tôi đi sửa đồng hồ cho người ta, tôi chỉ trông quán thôi!”

“…” Thôi Lệ Châu bĩu môi, lắc đầu với Triệu Ngọc, ý là hiển nhiên đã đến nhầm lúc.

Nhưng Triệu Ngọc lại không vì vậy mà ảnh hưởng đến tâm tình, hắn chỉ rút chiếc đồng hồ nổi tiếng đã được tháo ra từ nửa cánh tay kia ra, đặt ở trước mặt thanh niên.

Lúc đầu, thanh niên chỉ tập trung chơi trò chơi, nhưng sau khi nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ nổi tiếng kia, trong mắt lại bỗng dưng phát ra ánh sáng.

“Wow!” Hắn ta kinh ngạc than thở: “Đây chính là Sint Norway 1918! Mấy người là thổ hào à!?”

“Ồ?” Thôi Lệ Châu lập tức tỉnh táo trở lại: “Cậu biết chiếc đồng hồ này à?”

“Tất nhiên rồi, chúng tôi là thế gia mà!” Thanh niên cuối cùng cũng để điện thoại di động xuống, nghiêm túc quan sát chiếc đồng hồ đeo tay này, khen ngợi: “Mấy người lấy ở đâu vậy? Loại đồng hồ này quý hiếm lắm đấy!”

“Đáng tiền không?” Theo thói quen nghề nghiệp, Thôi Lệ Châu vừa mở miệng đã lập tức hỏi giá cả.

“Khảm kim cương đấy” Thanh niên lấy kính lúp ra, nghiêm túc quan sát kỹ và nói: “Nếu như đều là thật, thì cái tiệm nhỏ này của chúng tôi không mua nổi đâu!”

“Wow” Trong lúc nói chuyện, thanh niên sợ hãi than thở một tiếng: “Thật sự đúng là 1918 rồi! Đây không phải là bản sao chép, mà là Sint Norway hàng thật giá thật!”

“Cậu chắc chắn không?” Thôi Lệ Châu hỏi: “Sao mà cậu nói chắc chắn thế? Cậu đã từng nhìn thấy nó bao giờ chưa?”

“Thấy rồi, thấy rồi” Thanh niên gật đầu nói: “Mấy năm trước ở Ma Đô có một hội triển lãm đồng hồ, tôi đã từng nhìn thấy ở hội triển lãm đó!”

“Cậu nhóc” Triệu Ngọc nói: “Nói cho chúng tôi biết về lai lịch của chiếc đồng hồ này đi!”

“Ừm… Mấy người… Mấy người…” Thanh niên tò mò hỏi: “Hai người có ý gì thế? Là để cho tôi giám định, hay là… muốn ủy thác chúng tôi tìm kiếm người mua?”

“Đầu tiên cứ giám định đi đã!” Vì để tránh phiền toái không cần thiết, Triệu Ngọc trực tiếp lấy giấy chứng nhận ra, làm rõ thân phận: “Chiếc đồng hồ này có liên quan tới một vụ án bí ẩn chưa được giải quyết! Hy vọng cậu có thể trợ giúp chúng tôi…”

“Hả?” Thanh niên rất ít khi làm việc với nhân viên cảnh sát, nên lập tức luống cuống chân tay, vội vàng nói: “Tôi… Để tôi gọi điện thoại cho cha tôi đã!”

“Ừm… Chờ… Chờ một chút…” Ai ngờ, hắn ta vừa cầm điện thoại di động lên thì lại chợt nhớ tới cái gì đó, vừa nhanh chóng quay người chạy lên tầng vừa nói: “Tôi… Tôi đi gọi cả ông tôi nữa!”

Mấy phút sau, thanh niên đỡ một ông lão râu trắng từ trên tầng đi xuống, ông lão nhìn qua tầm 90 tuổi, tay chống gậy đầu rồng, lưng còng xuống, nhưng vẫn tràn đầy tinh thần.

“Hóa ra là 1918 à…”

Ông lão tràn đầy vui vẻ lên tiếng chào Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu, sau đó ngồi ở trước quầy, dùng kính lúp quan sát đồng hồ.

“Ừm…” Quan sát thật lâu, ông ta gật đầu nói: “Chiếc đồng hồ này không sai đâu, là hàng thật, hồi xưa cha tôi mở võ quán ở Hồng Khẩu, có một quân nhân Nhật Bản đã từng tặng cho ông ấy một chiếc, nhưng mà cha tôi rất có khí phách, không hề nhận lấy!”

“Ông nội, khụ khụ…” Thanh niên vội ho một tiếng, lúng túng nói: “Ông nói sai rồi, cụ của cháu mở cửa hàng đồng hồ, người mở võ quán là Trần Chân!”

“À, ai da…” Ông lão ngu ngơ cười một tiếng: “Ông biết chứ, ông chỉ là đùa một chút thôi, chỉ đùa một chút thôi mà! Ha ha…”

“Hai vị khách quý” Ông ta chỉ vào đồng hồ trên quầy, nói: “Chiếc đồng hồ này hẳn là rất có lai lịch! Kẻ có được nó chắc chắn không phú thì quý!”

“Không phải là khách” Thanh niên nhanh chóng sửa lại: “Là cảnh sát!”

“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Cụ có biết vào hơn ba mươi năm trước, phải tới đâu mới có thể mua được chiếc đồng hồ này không? Có nhiều người mua loại đồng hồ này không?”

“Việc này ấy à…” Ông lão vuốt râu suy tư một lát, rồi nói: “Vấn đề này cũng không dễ trả lời, mặc dù chiếc đồng hồ này có giá trị không nhỏ, nhưng cũng không quý đến mức mà ai cũng không thể mua nổi!”

“Có điều, bởi vì sản lượng và đã ngừng sản xuất nên loại đồng hồ này vô cùng hiếm thấy, nhất là ở quốc gia chúng ta! Cho nên, nếu như cậu hỏi ba mươi năm trước, thì chắc chắn là không có khả năng mua được từ trong cửa hàng!”

“Sếp à, câu hỏi này của anh thật chẳng có trình độ gì hết!” Thôi Lệ Châu thè lưỡi nói: “Vì sao nhất định phải là mua chứ? Không thể là được gia truyền sao?”

“Bởi vì là gia truyền, cho nên mới bỏ vào két sắt?”

“Đúng thế, cô gái này nói đúng!” Ông lão hiền lành nói với Triệu Ngọc: “Cậu đến hỏi tôi, rốt cuộc là cậu muốn biết điều gì? Vị khách quý này, à không, vị cảnh sát này?”

“Ừm, được rồi…” Bởi vì vụ án vốn không phải là tuyệt mật, Triệu Ngọc lập tức kể chuyện két sắt, cánh tay và đồng hồ cho hai ông cháu nghe.

“Wow!” Thanh niên sau khi nghe xong thì phấn khởi: “Không ngờ lại có vụ án đặc sắc đến vậy sao? Trên cánh tay đeo một chiếc 1918? Nếu như tin này mà được đưa lên báo chí truyền hình thì nhất định sẽ gây nên chấn động đấy nhỉ?”

“Vì sao…” Thôi Lệ Châu tò mò: “Hai người quen gọi nó là 1918 vậy?”

“Bởi vì…” Thanh niên trả lời: “Chiếc đồng hồ này được sinh ra vào năm 1918, lúc ấy sản xuất tầm năm nghìn chiếc! Cho nên chúng tôi hay gọi là 1918!”

“Hai người nhìn này…” Hắn ta chỉ vào đồng hồ, nói: “Ở mặt trong của vòng có khắc số 1918, khoản này chỉ có năm đó mới có, lần tái sản xuất sau đó thì tất cả đều không đáng tiền như lô đồng hồ được sản xuất đầu tiên này!”

“Thị trường ngoại từ trước đến nay vẫn luôn là vàng thau lẫn lộn, khắp nơi đều là cho thuê” Ông lão nói: “Cho nên loại đồng hồ này vào tay Ma Đô cũng là chuyện đương nhiên!”

“Vị cảnh sát này” Ông lão tương đối khách sáo nói: “Thực ra, cậu tìm đến chúng tôi, chúng tôi cũng không giúp được bao nhiêu, chỉ có thể nói cho cậu biết giá trị của chiếc đồng hồ này mà thôi, còn chuyện giúp hai người tìm được chủ nhân của chiếc đồng hồ này thì gần như không có khả năng!”

“Đúng vậy, đã hơn ba mươi năm rồi!” Thanh niên nói: “Cho dù loại đồng hồ này tương đối đặc biệt, nhưng Ma Đô rộng lớn như vậy, căn bản không có cách nào biết được lai lịch của nó!”

“Tôi thấy” Hắn ta cầm điện thoại di động lên, nghĩ cách: “Hay là để truyền thông đăng tin đi? Nhờ quần chúng tìm kiếm manh mối? Như thế thì chẳng phải cơ hội sẽ lớn hơn một chút sao?”

Lời của thanh niên trùng hợp với suy nghĩ trong lòng Triệu Ngọc, vụ án này khác với những vụ án trước đây, cảnh sát hoàn toàn có thể nhờ công chúng tìm kiếm manh mối.

Chỉ là có điều, nếu như là người khác, nhờ công chúng thu thập manh mối không có gì đáng trách, thế nhưng đối với Triệu Ngọc mà nói thì có vẻ hơi mất mặt.

Vụ án này cũng không phải cần nhanh chóng phá án, Triệu Ngọc không muốn làm kinh động truyền thông sớm.

Mặt khác, sau khi trò chuyện với hai ông cháu này, nhìn qua thì có vẻ không có thu hoạch gì, thế nhưng Triệu Ngọc lại cảm thấy dường như có chỗ nào đó đã hấp dẫn sự chú ý của hắn!