← Quay lại trang sách

Chương 2244 Từ “không biết” đáng sợ

“Mặc dù tôi không tiếp cận được con gái của Lý Phú Hào” Triệu Ngọc nói: “Nhưng tôi trời xui đất khiến đã cứu được sinh mạng của ông ta, thế là tôi còn có cơ hội để tiếp cận ông ta, tương đương với việc kế hoạch ban đầu của chúng ta vẫn không bị thay đổi!”“Thế nhưng… Bà thực sự là mẹ vợ tương lai của tôi sao?” Triệu Ngọc chăm chú hỏi: “Bà một chút cũng không quan tâm đến sự sống chết của con rể tương lai của mình à?”

“Triệu Ngọc” Mẹ vợ ung dung thản nhiên nói: “Tiệc tối từ thiện xem như là một điểm thời gian! Nếu đến lúc đó cậu không thể tiếp cận được Lý Phú Hào, hoặc là không điều tra được cái gì, vậy thì nhiệm vụ của cậu dừng ở đây, thế nào?”

“Haizz!” Mẹ vợ nói đúng trọng tâm: “Nếu nói không quan tâm cái mạng nhỏ của cậu thì đúng là nói dối! Nhưng nếu như từ bỏ con đường tắt là cậu, tôi sợ chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội quan trọng!”

“Có lẽ cậu không hiểu rõ đội chống khủng bố chúng tôi cho lắm, ở chỗ chúng tôi sẽ không cho phép hai chữ ‘không biết’ tồn tại, vì nó mang theo ý nghĩa nguy hiểm vô cùng lớn!”

“Cho dù không có cách nào ngăn cản nguy hiểm thì chúng ta chí ít cũng biết được chúng ta gặp phải nguy hiểm như thế nào!”

“Miêu Miêu năm nay bao nhiêu tuổi” Mẹ vợ nhìn về phía trước, nói chuyện hơi cảm khái: “Thì tôi làm nghề này bấy nhiêu năm!”

“Dự cảm của tôi thường rất chuẩn, tên của Lý Phú Hào xuất hiện ở trong tình báo tuyệt mật của Tịch Vĩ, mà người này vẫn đang tồn tại ở trước mắt chúng ta, vậy thì chứng tỏ trong chuyện này nhất định có vấn đề lớn!”

“Có vấn đề là chắc chắn rồi, nhưng tôi thật sự thấy hình như bà đang khiến tôi làm chuyện mà tôi không hiểu nổi vậy!” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Nếu để tôi đi tới bến tàu kiểm tra hiện trường vụ án, để tôi giúp đội của bà phá án và điều tra nguyên nhân cái chết của những người giao dịch phi pháp này thì có lẽ vẫn được, nhưng mà… Loại chuyện điều tra tình báo này… Chậc chậc…”

“Tôi hiểu ý của cậu” Mẹ vợ gật đầu nói: “Có lẽ cậu đang nghi ngờ chuyện ở bến tàu không liên quan tới Lý Phú Hào đúng không?”

“Có một chút” Triệu Ngọc nói: “Nếu như tôi là Lý Phú Hào, tôi sẽ không để bọn họ chết ở bến tàu tư nhân của mình đâu! Làm thế không phải là chưa đánh đã khai sao?”

“Không” Mẹ vợ lắc đầu nói: “Chuyện giao dịch không cần cậu phải can thiệp vào nữa! Chúng tôi đã lấy được chứng cứ đáng tin, trận tập kích kia chín mươi phần trăm liên quan tới Lý Phú Hào!”

“Việc cậu cần làm bây giờ chính là xem nên tiếp cận Lý Phú Hào như thế nào để tham gia vào tiệc tối từ thiện của ông ta”

“Nhìn qua thì gió êm sóng lặng, nhưng trên thực tế thì đã đến giai đoạn gay cấn rồi” Mẹ vợ nói: “Tôi cho rằng trong tiệc tối từ thiện tất nhiên sẽ có biến động!”

“Mấu chốt là…” Triệu Ngọc nhớ tới một chuyện quan trọng: “Nữ sát thủ kia rốt cuộc là thế nào? Bây giờ bà có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cô ta là ai rồi chứ? Ăn mặc cứ như đi tuần lễ thời trang vậy!”

“Tôi nói với cậu rồi, vẫn đang điều tra…” Mẹ vợ tăng nhanh tốc độ một chút.

“Không thể à?” Triệu Ngọc khoa tay lung tung một trận: “Một nữ sát thủ ăn mặc đặc sắc như thế, tiếng phổ thông cũng nói không lưu loát, đội của bà mà lại không biết thân phận của cô ta sao?”

“Chính vì không thể điều tra được mới là đáng sợ nhất!” Mẹ vợ lặp lại câu nói đó: “Chúng tôi thật sự có danh sách sát thủ quốc tế, nhưng người này lại không ở trong đó, hẳn là một người mới!”

“Lạp thôn đồ du tạp… Tân ba vu địch tạp, tác đa đạt!” Triệu Ngọc bỗng nhiên nói ra một tràng tiếng nước ngoài.

“Có ý gì?” Mẹ vợ không hiểu.

“Khi nữ sát thủ kia sắp giết chết Lý Phú Hào, đã cắn răng nói ra một tràng dài như thế, tôi nghe không hiểu, chỉ có thể nhớ lại một câu đại khái!” Triệu Ngọc giải thích: “Bà nhanh chóng tìm người để phiên dịch đi!”

“Nghe như…” Mẹ vợ phân biệt, nói: “Dường như là tiếng địa phương của vùng Đông Nam Á hay là Nam Á gì đó!”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc nói: “Mặc dù thân thủ của cô gái kia rất lợi hại, nhưng chắc hẳn không phải là sát thủ chuyên nghiệp, bởi vì trên trâm cài tóc của cô ta có tẩm độc, cô ta vốn có thể giết chết vệ sĩ của Lý Phú Hào trước, nhưng cô ta chỉ đánh ngất xỉu bọn họ, dường như… Cô gái này không phải là hạng người tàn sát người vô tội!”

“Tôi thật sự không nhìn ra thẩm mỹ quan của cậu lại khác biệt đến vậy, dáng dấp của cô gái kia ‘kỳ lạ’ như thế, cậu say mê điều tra cô ta như vậy sao?” Mẹ vợ vẫn không đổi được thói quen thừa cơ nói móc Triệu Ngọc.

“Đây không phải là mê muội, mà là bản năng thám tử!” Triệu Ngọc nói: “Cô gái kia tuyệt đối không làm thuê cho người khác, chắc chắn là cô ta có thù sâu hận lớn với Lý Phú Hào, nếu như muốn biết được thân phận của cô ta thì đội của bà có thể gây một chút áp lực cho Lý Phú Hào!”

“Ừm, tôi nhớ rồi!” Mẹ vợ ung dung nói: “Tôi sẽ thông báo cho cảnh sát, lúc ghi khẩu cung của Lý Phú Hào sẽ cẩn thận hỏi xem sao”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc tạo dáng tay thành chữ bát (八), hỏi: “Súng ngắn màu trắng mà cô gái kia sử dụng là cái gì vậy? Dụng cụ kiểm tra an ninh cũng không kiểm tra được sao?”

“Đúng, đó là một khẩu súng ngắn được cải tiến từ nhựa cây, không giết chết được người, nhưng uy lực không nhỏ!” Mẹ vợ nói: “Thứ này thuộc kiểu mánh khoé nhỏ, giới sát thủ quốc tế đều khịt mũi mà coi thường!”

“Đậu xanh rau má nhà nó” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Nghe giọng điệu của bà kìa, cứ làm như giới sát thủ quốc tế khủng khiếp lắm vậy…”

Triệu Ngọc vừa dứt lời, trong tai nghe của mẹ vợ truyền đến tiếng báo cáo của cảnh sát.

Cảnh sát báo cho bà ta một tin tức, Lý Lệ Nhã và nữ sát thủ đã được đưa đến bệnh viện, hai người đều không nguy hiểm đến tính mạng.

“Được” Mẹ vợ nói: “Trước tiên cứ theo trình tự bình thường mà làm đi, nếu như cô gái kia thật sự là người nước ngoài, vậy thì các cậu phải đánh cờ hiệu của cảnh sát hình sự quốc tế, thẩm vấn cô ta thật kỹ!”

Cấp dưới nhận lệnh rồi cúp điện thoại.

Mẹ vợ thì than nhẹ một tiếng: “May mà cô ta không phải dân chuyên nghiệp, kiểu ám sát này, trên trâm cài tóc đều sẽ có xyanua, hoặc là kịch độc vừa gặp máu đã chết. Nếu như cô gái này chết rồi thì không thể điều tra được…”

“Ừm…” Triệu Ngọc nhanh chóng nhắc nhở: “Bà nhân tiện nói với bọn họ một tiếng, hỏi về lai lịch chiếc đồng hồ đeo tay của cô gái kia…”

“…” Mẹ vợ không còn gì để nói, thở dài: “Cậu đúng là một thám tử si mê phá án! Tôi vừa mới biết được một vài tình huống, chỉ là một vụ án nhỏ có cấp bậc thấp mà thôi, đáng giá để thần thám Triệu Ngọc cậu không để ý đến cả nhiệm vụ trọng yếu sao?”

“Sai rồi!” Triệu Ngọc nói: “Hai chữ ‘không biết’ đại biểu cho sự đáng sợ của đội của bà, nhưng lại đại diện cho sự theo đuổi của chúng tôi, chính là bởi vì không biết chân tướng nên chúng tôi mới nhất định phải dùng toàn lực ứng phó!”

“Lỡ như ở trong đó liên quan đến án mạng thì sao? Lỡ như có hung thủ còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật thì sao? Tìm kiếm chân tướng chính là chức trách của chúng tôi!”

“Được” Mẹ vợ nói: “Sự cố chấp này có lẽ chính là nguyên nhân con gái tôi yêu thích cậu! Có điều, tôi hy vọng cậu có thể bỏ một chút công sức lên người Lý Phú Hào, lát nữa, tôi sẽ dẫn cậu về Cục Cảnh sát Ma Đô lấy khẩu cung!”

“Sau đó, tôi sẽ đích thân huấn luyện cậu, làm vậy sẽ tốt hơn cho việc hoàn thành nhiệm vụ của cậu!”

“Cái gì!?” Triệu Ngọc nuốt ngụm nước bọt: “Tự mình huấn luyện? Tôi thấy… Không cần như thế đâu? Không phải chỉ là làm nội gián tạm thời thôi sao? Loại việc này, tôi biết phải làm như thế nào, bà… Bà yên tâm đi!”

Triệu Ngọc hiển nhiên là càng nói càng không chắc, bởi vì thông qua kính chiếu hậu của ô tô, hắn đã nhìn thấy ánh sáng kiên nghị lóe lên trong mắt của mẹ vợ.

Loại ánh sáng này đại diện cho việc mình căn bản không thể chạy thoát được, nhất định phải cẩn thận tiếp nhận sự dốc lòng dạy bảo của mẹ vợ…