Chương 2245 Một gia đình
Vào sáu giờ chiều, trong một phòng hội nghị bí mật nào đó của Cục Cảnh sát Ma ĐôTrong phòng họp vốn không tổ chức hội nghị, chỉ còn lại có một mình Triệu Ngọc.
“A lô, Tiểu Thôi, vụ án thế nào rồi, có tiến triển gì không?”
Triệu Ngọc đứng ở gần cửa sổ gọi điện thoại, trên mặt bàn của hắn chất đầy tư liệu liên quan tới Lý Phú Hào.
“Sếp à, tôi đang lo lắng gần chết đây, tại sao lâu như thế anh mới trả lời điện thoại hả? Bây giờ tôi đã hiểu rõ rồi” Thôi Lệ Châu hưng phấn nói: “Dung mạo của vị sếp đó giống chị Miêu thật, chẳng lẽ… Thật sự là mẹ vợ của anh sao?”
“Được rồi, đừng có biên soạn chuyện máu chó bậy bạ nữa” Triệu Ngọc hỏi: “Mau nói đi, vụ án có tiến triển gì chưa?”
“Có… À… Cũng giống như không có!” Thôi Lệ Châu báo cáo: “Đầu tiên, bên phía pháp y Trương truyền đến tin tức, ADN của cánh tay thuộc về gia tộc Tôn thị thuộc khu Gia Hành, địa vị của gia tộc này vô cùng hiển hách, không ít quan lại quyền quý được sinh ra từ đó!”
“Cho nên chủ nhân của cánh tay chắc hẳn không phải là nhân vật đơn giản, việc đeo loại đồng hồ đó cũng không có gì là lạ!”
“Đây không phải đang nói nhảm sao!” Triệu Ngọc thúc giục nói: “Nói trọng điểm đi!”
“Đương nhiên, đây cũng là một gia tộc tương đối khổng lồ” Thôi Lệ Châu nói: “Muốn điều tra được vào ba mươi lăm năm trước ai bị mất một cánh tay thì còn cần thời gian!”
“Hơn nữa, giống như trước đây, gia tộc này cũng xuất hiện mấy chi nhánh, tổng thể mà nói, nếu như đi theo con đường này thì chỉ sợ phải xem vận may thế nào rồi!”
“Vậy… Két sắt thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Bên phía két sắt thì càng khỏi phải nói” Thôi Lệ Châu nói: “Không có ghi chép! Không có đăng ký, không có cái gì cả, biện pháp duy nhất bây giờ chính là tìm những nhân viên cũ của những công ty kia để thẩm vấn xem sao!”
“Việc này cũng phải xem vận may thôi! Mặc dù… Theo cảm giác, loại đồ như két sắt này tương đối đặc biệt, thế nhưng niên đại thực sự đã quá lâu, chậc chậc…”
“Xưởng thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Loại két sắt này, hẳn là không nhiều nhỉ?”
“Ở nơi khác không nhiều, nhưng nơi này là Ma Đô mà đại ca!” Thôi Lệ Châu tiếc nuối nói: “Anh Đào đang điều tra chuyện ở xưởng, nhưng thương hiệu két sắt này hoàn toàn là hàng nhập khẩu, không nhất thiết phải qua đường chính ngạch để mua đâu!”
“Còn nữa, anh cũng biết đấy, ngay cả cấp bậc như cha của tôi, đối với loại két sắt này cũng là bó tay toàn tập, cho nên lượng tiêu thụ của két sắt này vẫn rất tốt!”
“Nhận được sự yêu thích của người dân Ma Đô, cho nên két sắt này không phải chiếc duy nhất được bán ra…”
“Đương nhiên còn nữa, nhà máy đó đã phá sản!” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Tôi cảm thấy con đường này cũng giống như là mò kim đáy biển thôi!”
“Thật thú vị” Triệu Ngọc thở dài: “Ngay cả vua trộm cũng không mở được két sắt! Đây là đạo lý gì vậy?”
“Ha ha, cũng bởi vì không mở ra được nên mới thất bại!” Thôi Lệ Châu cười nói: “Ngẫm lại xem, quy tắc đầu tiên của két sắt đúng là để phòng trộm, nhưng cũng không thể không để ý tới tính hữu dụng của nó!”
“Khuyết điểm lớn nhất của chiếc két sắt này chính là thao tác quá nhiều, chìa khóa bị mã hóa, mật mã cần chuyển năm vòng, có rất nhiều người ngại phiền phức!”
“Còn nữa, có két sắt cũng không phải được mở ra mỗi ngày, một khi quên mật mã thì chỉ có thể cho nổ, ai lại thích sử dụng loại két sắt như vậy chứ?”
“Cho nên loại két sắt siêu cấp vô địch này cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh đã mất đi sức cạnh tranh trên thị trường!”
“Ồ… Thì ra là thế” Triệu Ngọc cảm khái mấy giây, tiếp tục hỏi: “Vậy thì… Đồng hồ thì sao? Còn cả ADN được phát hiện trên đồng hồ không phải của cánh tay thì có phát hiện gì không?”
“Chúng tôi cũng không tìm được ADN tương xứng trong kho số liệu, nhưng mà…” Thôi Lệ Châu nói: “Thông qua xét nghiệm, pháp y Trương phát hiện ra một ADN trong danh sách có độ tương tự lên đến chín mươi phần trăm với chủ nhân của cánh tay, hẳn là người thân ruột thịt của chủ nhân cánh tay!”
“Ồ? Con cái nhỉ?” Triệu Ngọc căng thẳng trong lòng, nghĩ đến một suy đoán không hay lắm.
“Chắc là con của chủ nhân cánh tay” Thôi Lệ Châu nói: “Còn có một ADN khác có thể kiểm trắc được, chắc là cha của đứa con!”
“Cho nên đây là một gia đình!”
“Mà từ thông tin của ADN thì xem ra đồng hồ được nữ chủ nhân đeo lâu dài, con trai và chồng từng tiếp xúc với đồng hồ, cho nên đã lưu lại số liệu ADN hữu hiệu”
“Ồ, một gia đình!” Triệu Ngọc chau mày, cảm thấy tình tiết vụ án đang chạy theo một phương hướng không hay lắm.
“Sếp à, có khi nào…” Thôi Lệ Châu nói: “Người vợ yêu đương vụng trộm, người chồng vì tức giận mà chặt đứt cánh tay của cô ta không?”
“Ba mươi năm trước, ở Ma Đô có rất nhiều xã hội đen nhỉ?”
“Nếu như chỉ là việc nhà, chỉ sợ cũng…”
“Tiểu Thôi” Suy nghĩ của Triệu Ngọc hoàn toàn theo một hướng khác, hắn lập tức nhắc nhở Thôi Lệ Châu: “Nhanh chóng đi điều tra xem trong những công ty đã từng thuê tòa cao ốc này, liệu có công ty nào có tính chất như cô nói không? Còn dính dáng xã hội đen nữa…”
“Ồ…” Đúng là một câu làm người trong mộng tỉnh giấc, Thôi Lệ Châu lập tức hiểu ra: “Đúng rồi, két sắt cũng là vũ khí kiếm sống của bọn họ, chém xong người rồi cất cánh tay vào két sắt…”
“Được… Được, tôi biết phải điều tra như thế nào rồi! Sếp à, anh chờ tin tức tốt của tôi đi!”
“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Còn việc điều tra đồng hồ nữa, cũng phải dựa sát vào mạch suy nghĩ này, có lẽ có thể thu nhỏ được phạm vi điều tra!”
“Vâng!” Thôi Lệ Châu nhận lệnh xong mới cúp điện thoại.
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi cảm thán, càng cảm thấy tò mò về vụ án cánh tay trong két sắt này.
Dường như cố ý chờ Triệu Ngọc cúp điện thoại vậy, mẹ vợ lập tức mở cửa lớn ra, đi vào trong phòng họp.
“Thế nào rồi, hả con rể của tôi?” Vừa vào cửa, bà ta đã nói với giọng quái gở: “Đã ghi nhớ tư liệu của Lý Phú Hào chưa? Kết cấu biểu tượng của cao ốc Phú Hào như thế nào?”
“Vào lúc nguy hiểm, bất cứ con đường nào cũng sẽ trở thành đường chạy trốn của cậu…”
“Được rồi, được rồi” Triệu Ngọc khoát tay nói: “Tôi cũng đâu phải là trẻ con hai, ba tuổi? Thám tử giỏi làm sao không có trí nhớ tốt được?”
“Sao rồi, bà có manh mối gì về phía Lý Phú Hào và nữ sát thủ kia không?”
“Lời nữ sát thủ nói là một câu tiếng địa phương của Indonesia” Mẹ vợ đưa một tập văn kiện cho Triệu Ngọc: “Ý là đại thần Simba Witch phái tôi tới lấy tính mạng của ông!”
“Simba Witch?” Bởi vì quá mức đột ngột, phản ứng của Triệu Ngọc có vẻ hơi chậm một nhịp.
“Đây là… Một vị thần của một bộ tộc tại Indonesia” Mẹ vợ giải thích: “Chúng tôi đã điều tra mối quan hệ giữa Lý Phú Hào và Indonesia, trước mắt vẫn chưa phát hiện ra vấn đề rõ ràng”
“Thật sao?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Cô gái kia muốn giết ông ta như vậy, chắc chắn là Lý Phú Hào chọc tới cô ta rồi!”
“Có lẽ… Là mâu thuẫn cá nhân?” Mẹ vợ lắc đầu nói: “Nhưng tôi cảm thấy sự liên quan giữa cô gái này với nhiệm vụ của chúng ta không lớn!”
“Cái gì mà gọi là không lớn chứ?” Triệu Ngọc đưa ra lời dị nghị: “Cô gái kia không màng tính mạng để ám sát Lý Phú Hào, chắc chắn là có thù với Lý Phú Hào, trong chuyện này nhất định có hoạt động phi pháp như súng ống đạn dược, buôn lậu, mai thúy gì đó, chỉ cần điều tra rõ ràng thì chẳng phải tương đương với việc chúng ta đã nắm được thóp của Lý Phú Hào sao?”
“Động não một chút đi, nếu như có thể điều tra như vậy thì hôm nay chúng tôi còn cần đại thần thám như cậu xuất đầu lộ diện làm gì?” Mẹ vợ thở dài: “Mặc dù chúng tôi nghi ngờ nhưng mà không có chứng cứ!”
“Có thể cậu còn chưa biết, sau vụ ám sát kia, Lý Phú Hào vẫn không tỏ thái độ gì hay hành động nào, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ ông ta căn bản không sợ hãi, cho dù nữ sát thủ kia khai với chúng ta cái gì thì ông ta cũng sẽ không bị tổn hại gì cả!”
“Đội của bà khách sáo thật” Triệu Ngọc nhíu mày: “Lâu như vậy rồi mà vẫn không thể khiến nữ sát thủ kia mở miệng sao?”
“Cô gái kia một lòng muốn chết” Mẹ vợ nói: “Trong tình huống này, chúng tôi biết làm thế nào để tiến hành thẩm vấn đây?”
“Hay là…” Triệu Ngọc định nói hay là để tôi thử một lần.
Kết quả, điện thoại của hắn bỗng nhiên reo lên, một dãy số điện thoại cá nhân hiện lên màn hình điện thoại.
Triệu Ngọc đầu tiên trao đổi ánh mắt với mẹ vợ, sau đó mới nghe điện thoại: “A lô, ai vậy?”
“Xin chào ngài, xin hỏi có phải là ngài Triệu không?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói đàn ông tương đối khách sáo.
“Đúng rồi, anh là…”
“À, tôi là trợ lý của ông Lý Phú Hào” Người đàn ông nói: “Ông Lý bảo tôi gọi điện thoại cho ngài để tỏ lòng cảm ơn hành động anh dũng của ngài ngày hôm nay…”