← Quay lại trang sách

Chương 2246 Lý do ám sát

Vào tám giờ tốiTrong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt nào đó của bệnh viện nhân dân Ma Đô, sau khi được mẹ vợ phê chuẩn, Triệu Ngọc cuối cùng cũng bước vào phòng bệnh.

Ban đầu, mẹ vợ A Cầm vốn không đồng ý, bà ta lo Triệu Ngọc quá chú ý đến nữ sát thủ, sẽ khiến cho Lý Phú Hào nghi ngờ.

Thế nhưng Triệu Ngọc kiên trì nhiều lần, A Cầm không lay chuyển được, chỉ có thể gật đầu.

“Anh là…” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, nữ sát thủ trên giường bệnh vừa định nói gì, nhưng đột nhiên lại ý thức được điều gì đó, thế là lại nằm xuống một lần nữa, không để ý đến hắn nữa.

“Tôi tới thăm cô” Triệu Ngọc nói: “Thế nào rồi, cô có ổn không?”

Hắn thấy nữ sát thủ vẫn bị còng tay, trên chân cũng bị còng, làm gì có chỗ nào ổn chứ?

“Tôi thật sự không biết cô muốn giết người ở đó mà!” Triệu Ngọc thản nhiên giải thích: “Nếu như biết sớm thì tôi đã tránh sang một bên, hoặc là giúp cô một tay rồi!”

“Có điều… dù sao cũng nên trách cô chứ, ai bảo cô không nói cho tôi biết trước hả?”

“Hừ…” Nữ sát thủ hiển nhiên đã coi lời nói của Triệu Ngọc như câu bông đùa rồi.

“Ừm, cô nói cho tôi biết một chút đi” Triệu Ngọc thử hỏi: “Cô có thù oán với Lý Phú Hào kia à? Cô mà nói cho tôi biết thì tôi sẽ giúp cô hoàn thành việc chưa làm xong, thế nào?”

“Hừ!” Nữ sát thủ sắp tức giận đến mức bực bội rồi.

Haizz…

Triệu Ngọc đã biết trước mình sẽ bị sập cửa vào mặt, dù sao nhóm cảnh sát chuyên nghiệp đã thẩm vấn cô ta cả một ngày rồi, nhưng từ đầu đến cuối cô ta vẫn không nói một câu.

Được rồi!

Xem ra, chỉ có thể tung chiêu lớn thôi!

Triệu Ngọc nhìn hai bên một cái, đưa tay tắt máy quay phim và thiết bị giám sát của phòng bệnh, sau đó mở máy phiên dịch đồng thanh của mình ra, điều chỉnh máy phiên dịch rồi mới dùng tiếng Indonesia để nói: “Thần Simba Witch vĩ đại phù hộ, tôi là bạn của cô!”

⚝ ✽ ⚝

Nghe thấy Triệu Ngọc đột nhiên nói một câu tiếng địa phương của mình, nữ sát thủ ngồi bật dậy, nhìn về phía Triệu Ngọc như nhìn thấy quái vật vậy.

“Anh…” Nữ sát thủ cũng dùng ngôn ngữ địa phương để hỏi lại: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao anh lại nói được tiếng địa phương của chúng tôi?”

“Tôi vừa học” Triệu Ngọc dõng dạc nói: “Tin tưởng tôi đi cô gái, tôi thật sự là bạn của cô! Không nói dối cô, tôi là một thám tử, sở dĩ tôi bị cô hấp dẫn ở quán bar là bởi vì chiếc đồng hồ đeo tay kia!”

“Anh… Anh…” Nữ sát thủ hoàn toàn ngơ ngẩn, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

“Gặp tôi tức là cô đã gặp được may mắn lớn đấy!” Triệu Ngọc vỗ ngực nói: “Tôi chính là thám tử lừng danh gây chấn động vũ trụ, thay đổi càn khôn, đã từng phá vô số vụ án lớn phức tạp!”

“Không” Nữ sát thủ rất chân thành lắc đầu: “Gặp phải anh không phải là may mắn của tôi, mà là xui xẻo của tôi! Nếu như không có anh, tôi đã giết được tên Lý Phú Hào khốn nạn kia để báo thù cho người thân rồi!”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc gật đầu, bởi vậy mới nói, suy đoán trước đó của mình là đúng, nữ sát thủ này quả nhiên không phải dân chuyên nghiệp!

“Tôi là thám tử” Triệu Ngọc nói: “Dưới tình huống không rõ ràng, ngăn cản cô giết người là chức trách của tôi mà!”

“Hừ!” Nữ sát thủ hừ lạnh một tiếng: “Anh coi tôi là đồ ngốc sao? Chính anh đã nói như vậy tức là muốn hỏi tôi có thù oán gì với Lý Phú Hào chứ gì?”

“Cái gì mà ‘dưới tình huống không rõ ràng’ chứ, tôi thấy dù anh có biết rõ lý do tôi giết người thì kết quả vẫn sẽ đứng cùng một phía với tên khốn nạn kia thôi!”

“Tôi và ông ta không phải cùng một bọn đâu” Triệu Ngọc làm sáng tỏ: “Chúng tôi không hề quen biết nhau! Trước đó, tôi đoán không sai mà, cô đúng là một cô gái thông minh!”

“Không cần lấy lòng! Tôi đã bị các người bắt được rồi” Nữ sát thủ nói: “Vậy thì mặc cho các người xử lý, nhưng mà anh cũng đừng nghĩ tới việc lôi kéo tôi…”

“Hả?” Triệu Ngọc vội vàng bịt miệng cô ta lại: “Đừng nói chắc chắn quá! Cô đã dính kịch độc trên cây trâm, nhưng cô không chết mà?”

“Tôi bị dính quá ít thôi” Nữ sát thủ nhớ lại điều gì đó, vừa tránh thoát cái tay bẩn của Triệu Ngọc, vừa tức giận nói: “Đây cũng là chuyện tốt mà anh làm ra đấy!”

“Tôi biết, các người không muốn để tôi chết vì muốn lấy được nhiều thông tin hơn nữa ở chỗ tôi, tôi khuyên các người hãy từ bỏ ý định đó đi! Tôi sẽ không bán đứng đồng đội của mình đâu! Vừa có cơ hội là tôi sẽ tự sát ngay!”

“Đậu xanh rau má nhà nó! Cô…” Triệu Ngọc khẽ đảo mắt, nói: “Cô thông minh như vậy, nhưng tại sao lại không chịu động não một chút chứ?”

“Động não? Động cái quái gì chứ?” Nữ sát thủ khinh thường: “Coi chừng loạng choạng đụng phải cây đấy!”

“Ha!? Cô cũng hài hước thật” Triệu Ngọc cười nói: “Cô thử suy nghĩ đi, cho dù tôi là người xấu, được Lý Phú Hào phái tới như cô nói, nhưng cô chỉ nói với tôi thù sâu hận lớn giữa cô và ông ta thôi mà cũng là bán đứng đồng đội à?”

“Này, tôi bảo này” Triệu Ngọc nhếch miệng nói: “Cô đừng nói với tôi là Lý Phú Hào cũng không biết cô là ai đấy nhé? Trong chuyện này đừng có lại là hiểu lầm gì đó, cô đừng có giết nhầm người nha!”

“Hiểu lầm? Hừ!” Nữ sát thủ cuối cùng cũng bị Triệu Ngọc lừa, lập tức giận dữ quát: “Ông ta vì khai thác một loại khoáng sản hiếm có ở hòn đảo chúng tôi mà không tiếc giết sạch cả thôn chúng tôi!”

“Cha mẹ, anh trai, chị gái tôi đều đã bị ông ta giết chết!” Nói đến đây, hốc mắt của nữ sát thủ đã rớm nước: “Lần này, cho dù tôi không giết được ông ta, nhưng dân tộc chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu!”

Đậu xanh rau má nhà nó!

Nói như vậy thì…

Triệu Ngọc suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ nữ sát thủ này không phải là người duy nhất đang chiến đấu sao?

Còn nữa, Lý Phú Hào thật sự từng khai thác mỏ ở Đông Nam Á?

Thế nhưng, hắn từng đọc tư liệu của Lý Phú Hào, có vẻ như ngay cả phòng Đặc Cần cũng không điều tra ra được mà?

Vậy thì… Là Lý Phú Hào giấu quá sâu, hay là… Cô gái này bị người khác lừa?

“Ông ta dùng một loại khí độc hun chết toàn bộ người trong thôn” Nữ sát thủ còn đang lên án: “Thậm chí, ông ta dám nói bọn họ dính dịch bệnh, cô lập hòn đảo của chúng tôi!”

“Sau này, khi tôi lên đó xem xét, thấy nơi ấy căn bản không có dịch bệnh gì cả, chỉ là bọn họ đào được thứ gì đó ở trên đảo, là một loại đá màu trắng, sau đó dùng tàu chở đi…”

“Hiện giờ…” Nữ sát thủ trợn trừng mắt tức giận: “Anh đã biết tại sao tôi lại muốn giết chết ông ta rồi chứ?”

“Cô chắc chắn… Người giết toàn bộ người trong thôn, cướp đi tài nguyên khoáng sản của các cô chính là Lý Phú Hào sao?” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi một câu.

“Chắc chắn, đương nhiên là tôi chắc chắn rồi!” Nữ sát thủ nói: “Anh có thể vén áo của tôi lên xem, nhìn xem khi tôi trúng độc đã xảy ra chuyện gì! Gương mặt này của tôi là nhờ mấy chục lần phẫu thuật mới có được đấy!”

“Áo… của cô?” Triệu Ngọc nhìn chiếc áo dài nữ sát thủ mặc, đương nhiên là không dám ra tay.

Thực ra, hắn căn bản không cần tự ra tay, sau khi nữ sát thủ bị bắt giữ và khi cô ta hôn mê phải cấp cứu, tất nhiên là cảnh sát và bác sĩ đã kiểm tra kỹ càng cho cô ta rồi.

“Nói như vậy…” Triệu Ngọc hỏi: “Khi toàn bộ người trong thôn các cô bị hại, cô cũng đang ở đó à?”

“Đúng vậy!” Nữ sát thủ nói: “Tôi chỉ là may mắn mới sống sót được, tôi thừa cơ trốn dưới nước, nếu không, cho dù tôi không bị chết vì độc thì bọn chúng cũng nhất định sẽ giết chết tôi thôi!”

“Khi chạy trốn, tôi nhìn thấy vô cùng rõ ràng, Lý Phú Hào đứng ở trên thuyền phía xa, đắc ý nhìn cả thôn chúng tôi chạy khỏi khói đen, trông vô cùng hưởng thụ!”

“Cho nên tôi vô cùng chắc chắn” Nữ sát thủ nói: “Hung thủ giết cả thôn chúng tôi chính là ông ta!”

Nói đến đoạn kích động, toàn thân nữ sát thủ lập tức run rẩy…

Woa…

Trong lòng Triệu Ngọc giật mình, nếu như lời nữ sát thủ nói là thật thì cô ta chính là một nhân chứng có thể chỉ ra tội giết người của Lý Phú Hào, điều này đồng thời cũng chứng tỏ Lý Phú Hào vốn không phải là một nhà từ thiện được mọi người tôn kính!

Quả nhiên ông ta phát tài từ hoạt động phi pháp độc ác, hơn nữa, còn là hung thủ giết người tàn nhẫn!!

Bởi vậy, hành động làm nội gián mà mình sắp triển khai chắc chắn sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm!!!