← Quay lại trang sách

Chương 2250 Không ngăn nổi có duyên với phụ nữ

Vào sáu giờ chiều, Triệu Ngọc lại tiến vào cửa chính cao ốc Phú Hào một lần nữaLần này khác với lần trước, cao ốc Phú Hào càng thêm náo nhiệt, các tân khách đến từ các vùng khác nhau, các quốc gia khác nhau trong trang phục lộng lẫy, khí khái phi phàm.

Những người này không phú thì quý, có chính khách, doanh nhân, minh tinh, phần lớn đều là nhân vật quần chúng có thể diện, còn có một đống nhà báo truyền thông, tranh nhau quay chụp những người này, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

“Vẫn theo kế hoạch ban đầu” Mẹ vợ dặn dò Triệu Ngọc thông qua tai nghe bluetooth: “Cậu không cần gây động tác quá lớn, chủ yếu là quan sát những người thường bí mật qua lại với Lý Phú Hào”

“Cho dù không điều tra được cái gì thì cũng phải cố gắng lấy được sự tín nhiệm của ông ta đối với cậu, còn có thiện cảm của con gái của ông ta đối với cậu nữa!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc cảm thán: “Xem ra, mẹ thật sự muốn đẩy con gái nhà mẹ xuống hố lửa đấy! Nhìn con mắt đi mày lại với những cô gái khác mà mẹ vợ lại không ghen tức sao?”

“Bớt lắm mồm đi, nhiệm vụ đã bắt đầu rồi!” Mẹ vợ nghiêm túc nhắc nhở: “Triệu Ngọc, cậu cần phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính một lần nữa, tuyệt đối đừng có nhìn thấy một cái đồng hồ rồi bắt chuyện với những cô gái khác!”

“Mẹ yên tâm đi!” Triệu Ngọc nói: “Cho con một chút năng lượng đi, gián điệp chủ chốt quan trọng sắp lên sàn rồi, ha ha ha…”

Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, bên cạnh bỗng nhiên có một cô gái xinh đẹp mặc váy dạ hội đi tới.

“A…” Người đẹp khịt mũi khinh thường, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Đồ thần kinh!”

“…” Trán Triệu Ngọc đầy vệt đen, vẻ mặt xấu hổ.

Hắn điều chỉnh âm lượng của điện thoại di động, sửa sang lại cà vạt một chút mới ngẩng đầu tiến vào trong cao ốc Phú Hào.

Trước đó, thư ký của Lý Phú Hào đã đưa một tấm vé mời điện tử cho Triệu Ngọc, khi kiểm tra an ninh ở tầng một, có nhân viên kiểm tra quét vé mời, Triệu Ngọc mới được phép đi vào.

Bởi vì quá nhiều người nổi tiếng trình diện nên thời gian kiểm tra an ninh hôm nay cũng lâu hơn một chút so với hàng ngày, Triệu Ngọc xếp hàng chờ đợi một hồi lâu mới tiến vào đại sảnh bữa tiệc.

“Ôi, ôi…” Lý Phú Hào đứng ở cửa nhìn thấy Triệu Ngọc đi tới thì nhanh chóng bước lên nghênh đón: “Tôi nghênh đón chậm trễ quá, chậm trễ quá!”

“Nhà thám tử Triệu có thể đến đây đúng là khiến tôi được nở mày nở mặt đấy!”

“Đừng đừng đừng…” Triệu Ngọc nhanh chóng khiêm tốn nói: “Tôi không thể so sánh với người khác được!”

“Không không không, cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi” Lý Phú Hào bật cười một tiếng, nói: “Trong mắt tôi, cậu chính là vị khách tôn quý nhất! Ha ha ha…”

“Tới đây” Ông ta nhiệt tình bắt tay với Triệu Ngọc, sau đó chỉ vào đại sảnh bữa tiệc và nói: “Cậu vào trong ăn điểm tâm và đồ lót dạ trước đi, lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho cậu vài người bạn quan trọng!”

“Được” Triệu Ngọc sờ sờ bụng: “Đúng là tôi hơi đói rồi! Ông cứ làm việc của mình trước đi!”

Nói xong, Triệu Ngọc đi thẳng tới khu vực bày thức ăn, trên bàn bày đầy các loại điểm tâm khai vị, rực rỡ muôn màu, vô cùng tinh xảo.

Có điều, con mắt của Triệu Ngọc không chỉ nhìn chằm chằm vào đồ ăn mà hắn còn nhanh chóng đánh giá các khách quý xung quanh, đồng thời mở chức năng quay chụp trên tai nghe bluetooth để đội của mẹ vợ có thể nhìn thấy.

Trong quá trình quan sát, Triệu Ngọc thật sự đã thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc, những người này phần lớn đều là diễn viên hoặc vận động viên thể thao, mặc dù không gọi là nổi tiếng, nhưng tất cả đều quen mặt.

“Trời ạ!” Kết quả, ngay khi Triệu Ngọc còn đang chăm chú quan sát thì bên trái của hắn bỗng nhiên có một cô gái ăn mặc thời thượng xuất hiện, cô ta trực tiếp đi tới trước mặt Triệu Ngọc, nhìn hắn với ánh mắt không thể tin được, nói: “Tôi không nhận lầm người đấy chứ, cảnh sát Triệu, tại sao anh lại ở đây?”

“Hả?”

Triệu Ngọc sững sờ, xoay người nhìn lại, thấy đây là một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, ăn mặc giống như một minh tinh nổi tiếng.

“Ồ…” Triệu Ngọc thấy cô gái này rất quen mặt, nhưng nghĩ hồi lâu vẫn không gọi nổi cái tên.

“Lý Thiến, tôi là Lý Thiến đây!” Cô gái kích động tiến lên, hào phóng giữ chặt tay Triệu Ngọc mà nhắc lại: “Không lẽ anh thật sự quên tôi rồi à? Sau sự kiện kia, tôi còn từng liên lạc với anh đấy!”

Lý Thiến…

Triệu Ngọc thoáng nhớ lại một chút, lúc này mới nhớ ra, Lý Thiến không phải là nữ diễn viên trong vụ án giết người trên đảo hoang lúc trước sao?

Tại sao… Tại sao lại là cô ta!?

Lý Thiến vừa xuất hiện, Triệu Ngọc vô thức nhớ lại các hình ảnh từng xảy ra ở trên đảo Vĩnh Tiến lúc trước, thành viên đoàn làm phim chết thảm, hải đăng bị tàn phá, bản thân bị mất phương hướng…

“Cảnh sát Triệu, anh… không sao chứ?” Lý Thiến lo lắng hỏi một câu: “Tôi thật không ngờ tới lại có thể nhìn thấy anh ở chỗ này!”

“Lợi hại, lợi hại đấy…” Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc còn chưa kịp phản ứng, trong tai nghe bluetooth đã truyền đến tiếng chế nhạo của mẹ vợ: “Con rể tốt của tôi, cậu đúng là có duyên với phụ nữ đấy, lại tặng cho tôi một bất ngờ lớn rồi!”

“Mẹ đi luôn đi!” Triệu Ngọc phỉ nhổ, không cẩn thận phát ra tiếng.

“Hả?” Lý Thiến choáng váng: “Anh… Anh nói cái gì vậy?”

“À…” Triệu ngọc lúc này mới ý thức được sai lầm của mình, nhanh chóng sửa chữa: “Tôi nói là… trùng hợp quá, chúng ta… Chúng ta hình như đã rất lâu rồi không gặp thì phải? Cô… Cô dạo này thế nào rồi?”

“Ừm, rất tốt!” Lý Thiến nói: “Tôi là người bị hại trong vụ án hải đăng, là người sống sót, nhưng cũng là người may mắn!”

“Ồ? Nói như vậy…” Triệu Ngọc hiểu rõ ý của cô ta: “Bây giờ cuộc sống cô vẫn rất ổn nhỉ?”

“Ừm, phải!” Lý Thiến gật đầu nói: “Sau khi vụ án xảy ra, tôi lập tức nổi tiếng hơn, có rất nhiều đoàn làm phim bắt đầu mời tôi!”

“Sau đó, tôi có cơ hội quay ‘Trộm mộ kỳ duyên’ với Lan Thải Nghiên, chính là bộ phim có cả Jean-Claude Van Damme*, sau đó… tôi càng ngày càng tiến triển thuận lợi…”

* Jean-Claude Van Damme là một nam diễn viên điện ảnh và võ sĩ người Mỹ gốc Bỉ. Ông là một trong những siêu sao hành động võ thuật nổi tiếng nhất trong nền điện ảnh Mỹ.

Trộm mộ kỳ duyên… Lam Thải Nghiên… Jean-Claude Van Damme…

Triệu Ngọc nhớ lại một chút, thế nhưng vẫn không có một chút ấn tượng nào. Có điều, hắn biết Lan Thải Nghiên là ai, Lan Thải Nghiên là một nữ diễn viên tuyến đầu trong giới nghệ sĩ, vô cùng tiếng tăm.

“Không thể nào?” Lý Thiến tỏ vẻ thất vọng: “Anh thật đúng là bận rộn quá đấy, chẳng lẽ anh không hề đi xem sao? Bán được một tỷ tiền vé đấy!”

“À, có thể là tôi đã xem rồi, nhưng mà…” Triệu Ngọc thừa cơ nói dối: “Cô thay đổi nhiều quá, tôi không nhận ra được, ha ha!”

“Anh thật giỏi an ủi người khác” Lý Thiến nháy đôi mắt to ngập nước, nói: “Tôi mãi mãi cũng không quên được lời cổ vũ lúc ấy của anh, nếu như không có anh, chỉ sợ là cả đời này tôi cũng không chạy thoát khỏi sự ám ảnh của đảo Vĩnh Tiến!”

Một câu này lại kéo Triệu Ngọc vào phiền muộn.

Đúng vậy!

An ủi người khác thì được, nhưng mình vẫn nhận phải di chứng về tinh thần sau vụ án giết người trên đảo Vĩnh Tiến, nó làm rối loạn mình trong thời gian rất dài, hiện tại nhắc lại, trong lòng vẫn có chút gì đó không quá thoải mái.

“Cô sống tốt là được rồi!” Triệu Ngọc đưa tay phải ra: “Chúc mừng cô đã trở thành siêu sao như mong muốn!”

Lý Thiến nhanh chóng nắm chặt lấy tay Triệu Ngọc, sợ hãi nói: “Anh quá khen rồi, tôi vẫn còn kém xa mới đạt tới mức siêu sao! Nhưng mà tôi sẽ cố gắng!”

“Hai người… quan hệ cũng không tồi nhỉ!” Trong tai nghe lại truyền tới tiếng chế nhạo không đúng lúc của mẹ vợ.

“Đúng rồi” Lý Thiến hỏi: “Tôi còn chưa biết tại sao anh cũng tham gia vào buổi tiệc tối từ thiện lần này đâu?”

“Ừm… Tôi… Tôi ấy à… Ha ha…”

Triệu Ngọc đang sắp xếp lại câu từ, nhưng không ngờ lại có giọng nói kích động của một cô gái khác bỗng vang lên: “Ôi, thật sự là anh sao, thần thám Triệu!”