Chương 2252 Tìm ông chủ Chu
“Thế nào, ngon không?” Trước bàn ăn, Lý Lệ Nhã bưng một bát đồ ăn Nyonya nóng hôi hổi nói: “Đây chính là mì nước Laksa* trong truyền thuyết đấy!”* Mì nước Laksa: một món mì nước của người Peranakan (bộ phận nhỏ người Hoa định cư tại eo biển Malacca).
“Oa! Thật sự rất là ngon!” Lý Thiến lớn tiếng khen: “Đây là lần đầu tiên chị được thưởng thức ẩm thực Peranakan* đó, cảm giác này đúng là khác hoàn toàn khi ăn những thứ khác!”
* Ẩm thực Peranakan hay ẩm thực Nyonya đến từ người Peranakans, hậu duệ của những người di cư đầu tiên của Trung Quốc định cư ở Penang, Malacca, Singapore và Indonesia, kết hôn với người Mã Lai.
“Đương nhiên là rất ngon rồi” Lý Lệ Nhã đắc ý nói: “Cốt dừa, bột tôm khô, nước sốt Assam cùng với Laksa đặc chế, mỗi lần em đến đây đều ăn mãi không ngán đấy!”
“Thần thám Triệu” Lý Lệ Nhã hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ừm… À…” Triệu Ngọc vừa ăn vừa gật đầu, hắn thật sự có chút đói bụng, nên mặc kệ có ngon hay không, dù sao cũng đã ăn hơn nửa bát rồi!
Ợ một cái, hắn mới tò mò hỏi: “Nơi này không phải là quán bar ư? Tại sao lại còn phục vụ cả mì sợi thế?”
“Là Laksa mới đúng” Lý Lệ Nhã cười tươi như hoa nở: “Vốn dĩ nơi này không có, nhưng quản lý của quán bar trước kia là một đầu bếp Melaka* chính tông, nên em đã cố ý bảo ông ta làm cho chúng ta!”
* Melaka (tiếng Anh: Malacca), biệt danh Bang Lịch sử và Negeri Bersejarah bởi cư dân địa phương, là bang nhỏ thứ ba của Malaysia.
“Ợ” Triệu Ngọc lại ợ một cái, chỉ vào rượu vang nói: “Ăn mì cùng với rượu vang, tôi say mất rồi!”
“Ha ha ha” Lý Lệ Nhã cười nói: “Vất vả lắm mới được nhìn thấy thần tượng, dù sao cũng phải lấy ra đồ ăn tốt nhất để chiêu đãi anh chứ!”
“Tốt nhất?” Lý Thiến trêu ghẹo: “Chị cảm thấy dù sao em cũng mới mua một chiếc xe Aston Martin vào tháng trước, tại sao không lấy cái đó ra chiêu đãi thần thám Triệu của chúng ta một bữa chứ!”
“Tin tức của chị nhanh nhạy thật” Lý Lệ Nhã đánh nhẹ Lý Thiến một cái: “Xe còn đang ở Singapore! Chờ khi nào về, em mời hai người tới nhà em làm khách, chúng ta cùng nhau đi hóng mát có được không?”
“Chờ đã” Lý Thiến nghiêm túc nói: “Người thích hóng gió là cảnh sát Triệu, Lệ Nhã, em biết chị thích cái gì mà! Em quen biết nhiều đạo diễn lớn như vậy, có cơ hội thì giúp chị thổi chút gió bên tai nhé!”
“Mẹ nó…” Triệu Ngọc làm bộ lau mồ hồi: “Suýt nữa anh đã nghe nhầm thành giúp tôi kéo khách rồi…”
“Ai u, anh thật là xấu, cảnh sát Triệu!” Lý Thiến đỏ mặt: “Tôi thật sự không ngờ anh lại nói năng lỗ mãng như vậy đấy!”
“Ha ha, ha ha ha…” Lý Lệ Nhã cười đến mức phải che lấy vết thương, nói: “Siêu sao à, bây giờ chị đã rất nổi tiếng rồi, lịch trình cũng đã xếp đầy rồi nhỉ, còn cần em giới thiệu đạo diễn giúp chị nữa sao?”
“Nói cái gì vậy chứ!” Lý Thiến thẹn thùng lôi kéo cánh tay của Lý Lệ Nhã, nói: “Chị còn kém xa lắm! Lan Thải Nghiên người ta mới là siêu sao chân chính!”
“À… À… Đúng rồi đúng rồi, chị vừa nhớ ra một chuyện!” Nói đến đây, Lý Thiên bỗng nhiên nghiêm túc, hỏi Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, khi tôi cùng quay phim với Lan Thải Nghiên đã từng hỏi cô ấy về chuyện tìm người đấy!”
“Anh đoán nổi không, Lan Thải Nghiên nói rằng người kia đúng là có khả năng đặc biệt, thật sự có thể tìm được người đấy! Hơn nữa, không chỉ có thể tìm được thi thể mà ngay cả người sống cũng có thể tìm được!”
“Khả năng đặc biệt?” Lý Lệ Nhã không hiểu: “Hai người đang nói gì vậy?”
“Tôi cảm thấy Lan Thải Nghiên sẽ không nói lung tung đâu!” Lý Thiến nghiêm túc nói: “Vụ án phân thây ở đập chứa nước núi Bạch, một trong năm vụ án lớn huyền bí kia chắc đã được người có khả năng đặc biệt kia phá!”
“À, hóa ra là lại nói tới năm vụ án lớn huyền bí!”
“Ý của cô là…” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lan Thải Nghiên với người có khả năng đặc biệt kia có quan hệ không tệ sao?”
“Đúng vậy” Lý Thiến nói: “Lan Thải Nghiên có một người em gái sinh đôi thất lạc nhiều năm, chính người đó đã giúp cô ấy tìm được!”
“Người đó tên là gì?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Có cơ hội thì tôi sẽ đến tâm sự với hắn ta, nếu như thật sự chỉ cần sờ thi thể một cái đã có thể tìm được hung thủ thì còn cần đến thám tử như bọn tôi làm gì nữa?”
“Không phải, không phải, anh hiểu sai rồi!” Lý Thiến nói: “Người ta chạm vào di vật mới tìm được thi thể của người chết! Hiện tại, chạm vào đồ vật mà một người đã từng sờ thì lập tức có thể tìm được vị trí của người này, anh thấy có thần kỳ hay không?”
Nghe đến đây, Triệu Ngọc cùng Lý Lệ Nhã liếc nhau, hai người đồng thanh: “Không tin!”
“Được rồi, tin hay không thì tùy, dù sao đây cũng là lời Lan Thải Nghiên nói, tôi đã hỏi qua tên của người này rồi” Lý Thiến nói: “Lan Thải Nghiên không chịu nói tên thật của hắn ta ra, chỉ nói với tôi rằng người kia họ Chu, người trong giang hồ đều gọi hắn ta là ông chủ Chu!”
“Ông chủ Chu à?” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ trước, khi nào về sẽ tìm thử xem sao! Thực ra, hiện tại tôi đang có một vụ án rất phù hợp với người này!”
“Ồ? Vụ án gì vậy? Có thể kể cho chúng em nghe một chút không?” Lý Lệ Nhã lập tức thấy hứng thú.
Bởi vì vụ án cánh tay trong két sắt không phải là vụ án nghiêm trọng tuyệt mật, nên Triệu Ngọc lúc này cũng không giữ bí mật, kể tình huống cụ thể của vụ án cho hai cô gái nghe.
“Oa!” Lý Lệ Nhã hưng phấn nói: “Không ngờ lại còn có chuyện như vậy, em thật sự muốn biết chủ nhân của cánh tay kia rốt cuộc là ai, tại sao cô ấy lại bị người ta chặt đứt tay như vậy!”
“Nói đến đây cũng thấy trùng hợp” Triệu Ngọc thừa cơ nói: “Hôm qua, tôi nhìn thấy trên cổ tay của nữ sát thủ cũng đeo một chiếc Sint Norway 1918, cho nên đã tới làm quen với cô ta, lại không ngờ rằng cô ta là sát thủ, thế mới trùng hợp cứu được cha của cô!”
“Ồ…” Lý Lệ Nhã sờ nơi mình bị thương một chút, nheo mắt lại nói: “Náo loạn hồi lâu, thì ra mục tiêu thật sự của nữ sát thủ chỉ là cha của em thôi!”
“Nói cách khác, nếu như không phải hôm qua anh ngăn cản, thì con dao này đã không đâm trúng em rồi?”
“Ừm…” Triệu Ngọc xấu hổ, thản nhiên nói: “Cũng có thể nói như vậy! Có điều, nếu như tôi không ngăn cản thì buổi tiệc tối từ thiện hôm nay đã đổi thành tang lễ của cha cô rồi!”
“À à, cũng đúng, ha ha…” Lý Lệ Nhã lay cánh tay Triệu Ngọc, cười nói: “Có phải anh thấy hơi khẩn trương không? Em chỉ đùa một chút thôi, chứ đâu có ý trách cứ anh!”
“Nếu như không có anh, cha của em đã mất mạng rồi!” Lý Lệ Nhã nói: “Cha em mà chết thì cái nhà này cũng không còn, cho nên anh là ân nhân cứu mạng của cả nhà chúng em!”
“Oa, thật là ngưỡng mộ” Lý Thiến ghen tỵ nói: “Chị cũng muốn biến thành ân nhân cứu mạng của cả nhà em quá!”
“Chị thôi đi nhé!” Lý Lệ Nhã hung hăng đấy Lý Thiến một cái, rồi mới lên tiếng: “Thần thám Triệu, em cảm thấy nếu như ADN cũng không thể tìm được chủ nhân cánh tay, vậy thì tìm người có khả năng đặc biệt này nhờ giúp đỡ cũng là một biện pháp hay đấy!”
“Chỉ là có điều… Em vẫn cảm thấy hơi mơ hồ! Trên thế giới thật sự có người có khả năng đặc biệt tồn tại sao?”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc không nhịn được mà nhìn qua hệ thống trong đầu, đối với vấn đề này, hắn thật sự khó trả lời, cho nên hắn dứt khoát không đáp lại nữa.
“Thật sự có người như vậy sao?” Lúc này, bên trong tai nghe bluetooth của hắn bỗng nhiên truyền tới tiếng lầm bầm của mẹ vợ: “Nếu như thật sự có thì tôi sẽ mời hắn ta tới phòng Đặc Cần đầu tiên!”
“Khụ khụ…” Triệu Ngọc ho khan hai tiếng, nói: “Chắc là có người như vậy đấy! Nào, tôi sẽ nhớ kỹ, khi nào về sẽ tìm người này bằng được!”
Triệu Ngọc nói một câu hai nghĩa, coi như là vừa trả lời Lý Lệ Nhã, vừa trả lời mẹ vợ.
“Được, được, em sẽ chờ tin tức tốt của anh!” Lý Lệ Nhã năn nỉ nói: “Nếu như quả thật điều tra được rõ ràng vụ án cánh tay trong két sắt thì anh nhất định phải nói cho em biết đấy!”
“Đúng rồi, em…” Lý Lệ Nhã nhanh chóng lấy điện thoại di động của mình ra, nói một câu giống như fan trung thành vậy: “Em có thể kết bạn với nick WeChat của anh không?”
“Ừm, chuyện kết bạn qua WeChat không có vấn đề gì, nhưng mà…” Đột nhiên, Triệu Ngọc đứng lên, cảnh giác nhìn bốn phía, đồng thời nói với Lý Lệ Nhã: “Đầu tiên cô giúp tôi hỏi xem các vệ sĩ của cô đã đi đâu cả rồi!?”
“Hả?”
Vừa nghe vậy, Lý Lệ Nhã lập tức biến sắc…