Chương 2253 Nhân vật nguy hiểm
“Sao vậy? Sao vậy?” Lý Lệ Nhã ngồi trên xe lăn đang muốn đứng lên, nhưng vết thương ở ngực đột nhiên đau đớn, nên cô ta không đứng lên nổiCũng lúc đó, Triệu Ngọc cảnh giác đi đến phía đài gần đó, cẩn thận xem xét.
Trước đó, vệ sĩ của Lý Lệ Nhã luôn luôn đứng cách hơn ba mét và trong vòng năm mét để bảo vệ Lý Lệ Nhã, thế nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.
Càng kỳ lạ hơn chính là trước đó có mấy người trong quán bar, nhưng bây giờ vậy mà một người cũng không có, chỉ có nhân viên pha chế ở trong quầy bar đang lau sạch mặt bàn.
⚝ ✽ ⚝
Không đúng…
Triệu Ngọc nhanh chóng mở rộng phạm vi dò xét của máy thăm dò trong đầu, đồng thời hỏi Lý Lệ Nhã một câu: “Hôm trước, tôi nhìn thấy các vệ sĩ ở chỗ này của cô đều được trang bị súng!”
“Nơi này không phải đại sứ quán, sao có thể tự mình mang súng lục chứ?”
“À” Lý Lệ Nhã vội vàng giải thích: “Những thứ đó đều là súng được mô phỏng như thật, bên trong không có đạn thật, chỉ được dùng để trấn áp bọn xấu thôi!”
Mẹ nó…
Triệu Ngọc không tự giác ấn vào tai nghe, ý là chất vấn mẹ vợ xem rốt cuộc ai đang tới?
Nhưng trong tai nghe lại không hề có động tĩnh gì, giống như tín hiệu đã bị cắt mất.
Không thể nào?
Triệu Ngọc nhanh chóng mở điện thoại di động của mình ra, quả nhiên là điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu.
Không được!
Đột nhiên, tuyến thượng thận của Triệu Ngọc tăng vọt, tim đập rộn lên, hắn theo bản năng ý thức được có thể sắp xảy ra chuyện lớn gì đó!
Nghĩ tới đây, hắn vừa xem xét cột đạo cụ khẩn cấp để tìm kiếm thiết bị tăng cường tín hiệu, vừa đi ra bên ngoài quán bar xem xét.
Kết quả, hắn còn chưa ra khỏi quán bar đã bất ngờ nhìn thấy ở đằng sau cây giả dùng để trang trí cửa quán bar đang có ba người nằm sõng soài ở đó, chính là ba tên vệ sĩ của Lý Lệ Nhã!
Con mẹ nó!
Triệu Ngọc cúi đầu xem xét, tinh mắt nhận ra trên cổ của nhóm vệ sĩ có cắm ống tiêm, hiển nhiên là đã bị người ta tiêm thuốc!
Triệu Ngọc bỗng kinh hãi, nhanh chóng nâng cánh tay lên, nhưng sau khi giơ lên mới ý thức được bên trong ống tay áo của mình không lắp súng kích điện!
Lần này, hắn chỉ là đến điều tra tình huống, vì để tránh bị bại lộ nên không mang theo bất cứ vũ khí nào!
Mà trong lúc Triệu Ngọc còn đang suy nghĩ vấn đề thì sau lưng bỗng nhiên có động tĩnh, có mấy đồ vật như lon nước không biết ném từ nơi nào tới, chúng nằm rải rác ở khắp nơi trong quán bar, vừa mới rơi xuống đất đã lập tức bốc lên khói đặc!
Bom… Bom khói sao?
Triệu Ngọc nhanh chóng bịt mũi, theo bản năng quay trở về, muốn bảo vệ Lý Lệ Nhã và Lý Thiến.
Nhưng khi sường mù dâng lên, hắn chỉ cảm thấy trên cổ tê rần, một ống tiêm chỉ trong nháy mắt đã đâm trúng cổ của hắn!
⚝ ✽ ⚝
Trong ống tiêm hiển nhiên không phải thuốc độc thì là thuốc mê, nó phát huy tác dụng rất nhanh, vừa mới bị bắn trúng, Triệu Ngọc đã cảm giác thấy hơn nửa người đã mất đi cảm giác!
Thuốc giải độc tàng hình!
Trong tình huống nguy cấp, Triệu Ngọc không dám chậm trễ, nhanh chóng sử dụng thuốc giải độc tàng hình.
Bởi vì cấp bậc độc dược mà hắn bị trúng không thấp, nên sau khi sử dụng thuốc giải độc, hệ thống nhắc nhở Triệu Ngọc cần tiêu 2000 điểm tích lũy để cường hóa.
Lúc này, Triệu Ngọc làm sao còn dám keo kiệt điểm tích lũy, nhanh chóng cường hóa thành công, sử dụng thuốc giải độc cho mình.
Có điều, hiệu quả giải độc không phải là dùng để trưng cho đẹp, dường như chỉ trong nháy mắt, Triệu Ngọc đã kiểm soát được cơ thể, chỉ là đầu vẫn còn một chút choáng váng.
Đúng là đáng sợ!
Trong lòng Triệu Ngọc thật sự kinh hãi, trong đầu hắn có mở máy thăm dò, nhưng giờ phút này vẫn chưa tìm được vị trí cụ thể của kẻ địch, chuyện này chỉ có thể chứng minh hai điều:
Thứ nhất, trên người kẻ địch không mang theo vũ khí hay chất nổ có thể kiểm tra được!
Thứ hai, khách không mời kia không có ý tốt, chắc chắn đều là cao thủ!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc thừa cơ ngã trên mặt đất, chuẩn bị giả heo ăn thịt hổ.
Ngay khi Triệu Ngọc ngã xuống đất, toàn bộ quán bar đã bị làn khói nồng đậm bao phủ, phía nhân viên pha chế chỉ ho khan vài tiếng, rồi không còn âm thanh nào nữa.
Mà đổi lại bên khác, từ đầu đến cuối cũng không truyền tới tiếng kinh hô của Lý Lệ Nhã và Lý Thiến, không biết tình huống của các cô ấy như thế nào!
Ngửi thấy mùi gay mũi, Triệu Ngọc đành phải lấy một bình oxy tàng hình ra sử dụng, không hề bị khói đặc ảnh hưởng.
Cộc cộc cộc…
Chỉ mấy giây sau, Triệu Ngọc đã nghe thấy nhiều tiếng bước chân vội vã nhưng nhẹ nhàng từ xa tới gần, rất nhanh đã đi tới bên cạnh mình.
Xuyên qua làn khói dày đặc, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy một người mặc quần caro đứng ở bên cạnh mình.
Người này vừa mở miệng đã nói một tràng, không biết đang mân mê thứ gì, trong miệng hắn ta còn đang lẩm bẩm cái gì đó.
Triệu Ngọc nghe ra tiếng hắn ta nói đều là tiếng Anh, vì có thể hiểu được, Triệu Ngọc nhanh chóng mở máy phiên dịch tức thời, thế mới nghe rõ ý của hắn ta: “Nhân vật nguy hiểm gì chứ, căn bản đâu chịu nổi một kích…” Tên này lầm bầm một câu, vậy mà còn lấy ra một con dao găm!
Mẹ nó!
Lần này, Triệu Ngọc không dám giả vờ nữa, lỡ như con dao găm mà người này móc ra là để kết liễu đời mình thì đúng là toi rồi!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng mở cột đạo cụ trong đầu, tìm được một đạo cụ chưa từng được sử dụng từ trước tới nay!
Đạo cụ này tên là dùi cui điện tàng hình!
Phần giải thích của đạo cụ có viết, khi sử dụng đạo cụ này lên vật thể nào đó, thì vật đó lập tức phát huy ra uy lực tương đương như một dùi cui điện, có thể khiến người ta bị giật!
Trong tình huống nguy cấp như lúc này, đương nhiên là Triệu Ngọc không muốn dây dưa với kẻ địch, cho nên đã lặng lẽ tháo giày da của mình xuống, sau đó sử dụng dùi cui điện lên giày da.
Hệ thống lập tức nhắc nhở Triệu Ngọc sử dụng thành công, Triệu Ngọc cũng lập tức trở nên cuồng bạo, trực tiếp đâm giày da lên đùi người này!
Chuyện đột nhiên xảy ra, người kia không phòng bị chút nào, giày da vừa mới chạm vào dùi hắn ta đã lập tức phát ra ánh sáng chói mắt!
Bùm bùm…
Vài tia điện lóe sáng, người kia ngay cả tiếng hừ cũng không kịp phát ra, đã bị điện giật ngã xuống đất.
Dùi cui điện tàng hình chỉ có một cơ hội sử dụng, sau khi giật điện người này thì lập tức biến mất, thứ Triệu Ngọc cầm trong tay lại biến thành một chiếc giày.
Con bà nhà nó!
Triệu Ngọc nhanh chóng đứng dậy xem xét, lại bỗng nhiên phát hiện ra người bị mình giật điện lại là một tên hề!!!
Mẹ nó…
Việc này…
Trên mặt tên hề đeo mặt nạ phòng độc, nhưng vẫn có thể thấy thuốc màu được bôi dày đặc trên mặt!
Ồ…
Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra, trang phục của người này giống các tên hề đã biểu diễn ở đại sảnh trước đó, chẳng lẽ… những tên hề này…
Đúng nhỉ?
Đột nhiên, phía sau lưng Triệu Ngọc đột nhiên ớn lạnh, trước đó, hắn hoàn toàn không để ý tới một vấn đề.
Bình thường khi biểu diễn xiếc thú sẽ không có quá nhiều chú hề, một người, hai người, hoặc ba người là đủ rồi, bọn họ phụ trách chọc cười người xem, hoặc là làm động tác chọc cười!
Thế nhưng mà vừa rồi ở trong đại sảnh lại có hơn tám, chín chú hề biểu diễn, chẳng… chẳng lẽ…
Đây là âm mưu được tính từ trước?
Nếu những tên hề này thật sự có vấn đề, vậy thì… đại sảnh thì sao? Lý Phú Hào thì sao?
Trong lúc xem xét, Triệu Ngọc nhìn thấy tên hề bị điện giật nắm trong tay một con dao găm sắc bén, mà tay còn lại thì cầm một cuộn dây ni lông cực bền.
À…
Triệu Ngọc hiểu rõ, tên hề cầm dao găm muốn cắt dây thừng rồi trói mình lại, chứ không phải là dùng dao xiên chết mình!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc theo bản năng tách tay phải của tên hề ra, muốn cướp lấy con dao găm trước.
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa dùng chút sức để tách ngón tay ra thì tên hề kia đã bỗng dưng ngồi dậy!
Không thể nào?
Triệu Ngọc trợn tròn mắt, lập tức đấm một phát cực kỳ tàn nhẫn, không những đập vỡ mặt nạ phòng độc của tên hề mà còn đánh gãy mũi của hắn ta!
“Á!” Tên hề gầm rú nặng nề, đau đớn ngã xuống đất.
Triệu Ngọc lại lắc cổ tay một lần nữa, đẩy tay tên hề ra, giật lấy con dao găm.
Nhưng mà trình độ phản kháng của tên hề này vượt xa khỏi tưởng tượng của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc vừa mới cầm được con dao găm thì tên hề kia đã nhảy từ dưới đất lên lần nữa, đột nhiên chộp lấy hai tay Triệu Ngọc!!!