← Quay lại trang sách

Chương 2255 Mục đích của kẻ tập kích

Lý Lệ Nhã và Lý Thiến đã rơi vào trạng thái hôn mê, tên tội phạm cầm đầu một tay túm lấy tóc Lý Lệ Nhã, một tay cầm chặt dao găm, đè lên cần cổ tuyết trắng của cô taDao sắc bén, vừa mới tiếp xúc đã khiến cổ Lý Lệ Nhã bị xước, máu tươi lập tức rịn ra.

Lại nhìn mấy tên tội phạm kia, giống như suy đoán của Triệu Ngọc, trên mặt của bọn họ cũng bôi thuốc màu, toàn bộ đều hóa trang thành tên hề!

Triệu Ngọc biết, gần đây Hollywood có công chiếu một bộ phim có tên là “Joker”, chẳng lẽ những tên này đều là fan hâm mộ của Joker sao?

Có điều, bởi vì bọn chúng bôi một lớp thuốc màu vô cùng dày nên trong lúc nhất thời, Triệu Ngọc không có cách nào phân biệt được bọn chúng là người đến từ nơi nào.

“Khụ khụ… Khụ khụ…” Vào lúc này, tên hề bị Triệu Ngọc đánh ngã xuống đất trước đó vừa lau vết máu trên mặt, vừa dò dậy từ dưới đất.

Sau khi hiểu được sự lợi hại của Triệu Ngọc, hắn ta không còn dám đi trả thù mà nhanh chóng bò lên phía trước một chút, đi vào trận doanh của tên hề.

“Kỳ quái, kỳ quái!” Lúc này, tên hề cầm nỏ bắn ống kim lên tiếng, người này mặc quần xanh, tương đối thấp bé, dùng tiếng Anh không quá tiêu chuẩn nói: “Hắn trúng hai phát, thế mà vẫn không hề gì! Thật sự kỳ quái quá đi mất!”

“Hừ, tôi đã nói với các anh từ lâu rồi, phải cẩn thận với nhân vật nguy hiểm này” Tên hề cầm đầu mặc quần đỏ dùng tiếng Anh nói: “Tên này thật sự không đơn giản đâu!”

“Này” Triệu Ngọc xòe tay nói: “Nếu như các anh đã biết tôi là nhân vật nguy hiểm, vậy thì nhanh chóng đầu hàng đi!”

“…” Nhóm hề không nghĩ tới Triệu Ngọc có thể hiểu được tiếng Anh, lập tức cảm thấy xấu hổ.

“Mày đúng là tên điên, thảo nào lại có người gọi là cuồng thám! Được rồi” Tên hề mặc quần đỏ kéo mạnh tóc Lý Lệ Nhã ra phía sau, lộ ra cần cổ trắng như tuyết của cô ta, hung hăng nói: “Tao đếm đến ba, sau đó, tao sẽ cắt bỏ đầu con bé này ngay trước mặt mày!”

“1… 2…”

Khi hắn ta vừa mới đếm đến “2”, dao đã cứa lên làn da của Lý Lệ Nhã, máu tươi thuận thế chảy xuống, nhuộm đỏ cổ áo Lý Lệ Nhã…

“Được, được!” Triệu Ngọc không dám đùa giỡn, cho dù thế nào thì cũng không thể nhìn một cô gái vô tội chết thảm ở trước mặt mình được, thế là giơ hai tay lên nói: “Vậy thì tôi đầu hàng trước!”

Nhìn thấy Triệu Ngọc giơ hai tay lên, tên hề bị đánh trước đó lúc này mới vui vẻ trở về, dùng dây ni lông hắn ta đã chuẩn bị xong từ sớm, bắt chéo hai tay của Triệu Ngọc ra phía sau lưng, dùng sức buộc lại.

Đợi đến khi buộc xong, tên hề lúc này mới tỉnh táo trở lại, đấm vào mặt Triệu Ngọc, muốn báo mối thù vừa rồi.

Nhưng mà mặc dù Triệu Ngọc đầu hàng nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không chống cự nữa, hắn đã biết tên này sẽ thừa cơ trả thù từ lâu, cho nên lập tức đá trúng vào điểm yếu chính giữa bụng dưới của người này!

“Á!!!”

Tên hề lập tức kêu thảm như thái giám, hai đầu gối lập tức khuỵu xuống…

“Đồ cứt chó!” Tên hề cầm nỏ cắm ống kim nhanh chóng nhắm ngay ống kim về phía Triệu Ngọc, miệng hùng hùng hổ hổ: “Mẹ nó, tên này mạnh như vậy, hay là giết chết hắn trước, chấm dứt hậu hoạn đã!”

“Không được!” Lúc này, tên hề cầm đầu đã buông Lý Lệ Nhã ra, nói bằng tiếng nước ngoài không lưu loát lắm: “Tên này vẫn còn hữu dụng với chúng ta, tạm thời không thể động tới hắn!”

Triệu Ngọc vẫn luôn mở máy phiên dịch đồng thanh, chợt nghe thấy người này sử dụng ngôn ngữ lạ, hắn cũng nhanh chóng cường hóa chức năng của máy phiên dịch, rất nhanh đã nghe hiểu được ý của hắn ta.

Người này sử dụng một loại tiếng địa phương ở Melaka, có rất ít người có thể nghe hiểu.

⚝ ✽ ⚝

Sau khi Triệu Ngọc nghe rõ thì lập tức ý thức được lần đột kích bất ngờ này rất có thể là vì mình.

“Nếu như vậy…” Tên hề cầm ống kim không quá vui vẻ nói: “Ống kim không thể gây mê hắn, vậy thì đổi súng thật là được!”

Trong lúc nói chuyện, tên hề thu lại nỏ gắn ống kim, lấy ra một khẩu súng lục, sau đó đè lên lưng Triệu Ngọc.

Ngay sau đó, hắn ta lục soát khắp người Triệu Ngọc, lấy đi tất cả điện thoại cùng với tai nghe bluetooth của hắn đi.

“Á!!! Á!!!”

Lúc này, tên hề bị đá vào điểm yếu, đang khó khăn bò từ dưới đất lên, lại muốn xông lên báo thù Triệu Ngọc, nhưng lại bị tên hề cầm đầu kéo ra.

“Đủ rồi” Tên hề quần đỏ quát: “Có phải anh còn thấy chưa đủ mất mặt đúng không? Đẩy xe lăn đi, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm đấy!”

“Nếu như không làm xong, chắc chắn đại ca sẽ lột da chúng ta mất!”

Nghe thấy câu nói này của tên hề quần đỏ, tên hề bị đánh không dám nói nhiều nữa, nhanh chóng đến gần xe lăn, đẩy Lý Lệ Nhã rời khỏi quán bar!

“Được rồi” Tên hề quần đỏ nói: “Các anh đi trước, giao nơi này cho tôi đi!”

Nói xong, hắn ta trực tiếp chạy về phía nhân viên pha chế đang bị hôn mê…

Triệu Ngọc vốn định xem xem hắn ta muốn bắt nhân viên pha chế đi như thế nào, thế nhưng dưới sự uy hiếp của súng lục, hắn không thể không đi theo mấy tên hề, đi ra khỏi quán bar.

Sau đó, tên hề trực tiếp đẩy Triệu Ngọc vào trong thang máy.

Lúc ở trong thang máy, Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ không dưới mười lăm phương án!

Phương án thứ nhất chính là thả đạn thối tàng hình ở trong thang máy, khống chế ba tên hề này!

Thế nhưng mà càng nghĩ, hắn lại từ bỏ suy nghĩ này. Bởi vì trong ba tên hề thì có hai người đeo mặt nạ phòng độc trên mặt, một khi mình thả đạn thối, bọn chúng chỉ cần luôn đeo mặt nạ phòng độc là sẽ không bị ảnh hưởng gì.

Thứ hai, trong tay ba tên tội phạm này đều cầm vũ khí, trong đó có một người còn cầm súng lục, nếu như thật sự ra tay, Triệu Ngọc thì không sợ hãi, nhưng lại khó có thể đảm bảo được Lý Lệ Nhã cùng Lý Thiến bình yên vô sự.

Cho nên càng nghĩ, Triệu Ngọc lại càng không dám hành động.

Triệu Ngọc thật sự không nghĩ tới sẽ gặp phải trận đột kích bất ngờ này, trong tòa cao ốc có nhiều nhân viên bảo vệ như vậy, vì sao những tên hề này vẫn dám trắng trợn ra tay với mình chứ?

Rất rõ ràng là nhóm người này đã có chuẩn bị từ trước, tín hiệu bị mất, chứng tỏ bọn họ đã dùng thứ gì đó để chặn tín hiệu của cả tòa cao ốc.

Còn nữa, bọn chúng mang theo bom khói chuyên nghiệp, còn có ống kim gây mê, cùng với đủ loại vũ khí như súng lục, hiển nhiên, bọn chúng không phải là những tên tội phạm bình thường!

Vậy thì… Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì đây?

Bọn họ tập kích mình và Lý Lệ Nhã, nhưng mục tiêu chủ yếu là ai? Là mình sao?

Chắc không phải chứ…

Triệu Ngọc cố gắng suy nghĩ, cảm thấy nếu như kẻ địch chỉ là vì mình thì không nên ra tay ở trong tòa cao ốc.

Thế nhưng nếu như nói bọn chúng là vì Lý Lệ Nhã, vậy thì vừa rồi tại sao lại lấy tính mạng của Lý Lệ Nhã ra để đe dọa mình đầu hàng chứ?

Chẳng lẽ… Bọn chúng cũng không lo lắng Lý Lệ Nhã sẽ chết, hay là vừa rồi chỉ là lợi dụng Lý Lệ Nhã để dò xét mình?

Triệu Ngọc vốn cho rằng tên hề sẽ áp chế mình, Lý Lệ Nhã và Lý Thiến xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, nhưng thật sự không ngờ thang máy chỉ dừng lại ở tầng hai.

Tiếp theo, điều Triệu Ngọc khiếp sợ đã xảy ra, bọn hề vậy mà lại trực tiếp áp giải mình tới… đại sảnh bữa tiệc!

Kết quả, khi bọn họ vừa mới tới nơi, Triệu Ngọc mới phát hiện ra tình hình trong đại sảnh bữa tiệc đã hoàn toàn thay đổi.

Hai tên hề tay cầm súng trường đang đứng gác ở cửa, khi nhìn thấy đám hề áp giải Triệu Ngọc tới thì trực tiếp khoát tay về phía đại sảnh, đoàn người lúc này mới cùng nhau tiến vào trong đại sảnh.

Trời ạ!

Triệu Ngọc lập tức trợn tròn mắt, mọi người trong đại sảnh đã bị hôn mê, hơn mười tên hề đều cầm theo súng trường đi lại canh gác và trói các khách quý lại…