Chương 2256 Thằng hề
Khung cảnh chấn động, tình hình hoàn toàn khác trướcTriệu Ngọc thật sự ngây ngốc rồi, hắn hoàn toàn không ngờ tới hôm nay sẽ gặp phải vụ việc nghiêm trọng đến như thế!
Nếu như có thể bốc quẻ thì ít nhất cũng sẽ được quẻ lớn Càn Khôn nhỉ?
Vào thời khắc này, trong các vị khách quý bị trúng khói hôn mê đã có một số người tỉnh dậy, có tên hề tay cầm vũ khí lập tức đeo cho họ còng tay nhựa đơn giản.
Loại còng tay đó đều chỉ dùng một lần, sau khi còng tay người khác lại, chỉ cần túm lấy đầu dây nhựa dẻo thì còng tay sẽ siết rất chặt, khiến người ta không thể giãy giụa.
Nếu như muốn tháo ra thì chỉ còn cách dùng vật bén để cắt đứt.
Triệu Ngọc từng tiếp xúc với loại còng tay dùng một lần này, nếu như dùng thuốc bổ sung năng lượng, hắn có thể dễ dàng giật thứ đó ra.
Không biết là do kẻ địch đã đoán được từ trước hay thế nào mà bọn chúng không đeo cho Triệu Ngọc loại còng tay này mà sử dụng dây thừng ni lông bền hơn.
Màu sơn dầu trên mặt đám hề đều được vẽ dày đậm, trông dữ tợn đáng sợ.
Triệu Ngọc biết, sở dĩ họ vẽ sơn dầu đậm như vậy là vì để người khác không nhìn ra khuôn mặt họ, tránh bị bại lộ thân phận.
Thấy mỗi tên hề ngoài vũ khí trên tay ra thì trên cổ chúng còn đeo mặt nạ phòng độc.
Triệu Ngọc quét qua một lượt, có đến tận mười lăm tên.
Hơn nữa, còn có những tên hề khác đang dẫn người về phía đại sảnh, phần lớn đều là nhân viên làm việc trong tòa nhà, họ vẫn chưa hôn mê, nhưng do e ngại vũ khí của đám hề nên đành ngoan ngoãn đi đến đại sảnh, để họ còng tay lại.
Thật không ngờ tới, đám hề này lại cả gan làm loạn đến thế, dám khống chế cả tòa nhà, rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc theo bản năng lại nhớ đến mẹ vợ.
Không nghi ngờ gì nữa, sau khi mẹ vợ biết được tín hiệu của tòa nhà đã bị ngắt thì chắc chắc sẽ nhận ra được tòa nhà đã xảy ra chuyện lớn!
Cho nên bây giờ chắc chắn có đông đảo cảnh sát chạy tới cứu viện nhỉ?
Cho nên… Triệu Ngọc quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh, chuẩn bị sẵn tâm lý, một khi đặc công xông vào trong tòa nhà là hắn sẽ nhân cơ hội ứng phó!
Sau khi Triệu Ngọc bị đám hề áp giải đến đại sảnh bữa tiệc thì được dẫn trực tiếp đến trước mặt một tên hề mặc đồ biểu diễn màu tím.
Tên hề này ăn mặc vô cùng lẳng lơ, hắn ta đang nốc một bình rượu vang quý.
“Không phải chứ?” Sau khi trông thấy Triệu Ngọc, hắn ta mới buông bình rượu xuống, cực kỳ bất ngờ: “Dựa theo kế hoạch thì cuồng thám của chúng ta phải được khiêng vào mới phải chứ?”
Tên hề mặc đồ tím nói bằng tiếng Trung, chỉ là phát âm không chuẩn cho lắm.
Cuồng thám…
Triệu Ngọc nhướng mày, xem ra những người này đều đã biết thân phận của mình.
“Ái chà chà…” Lúc này tên hề đồ tím mới nhìn thấy tên hề bị Triệu Ngọc đánh đập đến mức có vết thương khắp mặt, lắc đầu cảm thán: “Xem ra, biệt danh cuồng thám thật đúng là danh bất học truyền nhỉ!”
“Là danh bất hư truyền!” Triệu Ngọc sửa lại, sau đó nói: “Cho hỏi, chúng ta có quen biết nhau à?”
“Không quen biết” Tên hề đồ tím nói: “Tôi chỉ từng nghe nhắc qua biệt danh của anh mà thôi, hôm nay gặp mặt quả thật là… à…”
“Tôi muốn hỏi chút” Tên hề đồ tím hỏi đàn em: “Hắn thật sự không bị các cậu gây mê à?”
“Vâng…” Mấy tên hề xấu hổ cúi gằm mặt.
Tên hề đồ tím nói năng kiêu ngạo, những tên hề khác lại rõ ràng lộ vẻ sợ hãi.
Từ đó, Triệu Ngọc phán đoán tên hề đồ tím này có khả năng chính là kẻ cầm đầu bọn chúng!
Trong lúc nói chuyện, từ trong đại sảnh truyền đến động tĩnh, nhìn thấy mấy tên hề thông qua dây thừng trên sân khấu, kéo thứ màu vàng trông giống như bình dưỡng khí lên trên không.
Hai cái bình treo ở hai bên trái phải trên không, trên thân bình có khắc ký hiệu nguy hiểm, hiển nhiên trong hai cái bình này đựng thứ đáng sợ.
Cùng lúc đó, đám hề dường như đã trói toàn bộ khách trong đại sảnh, đồng thời tịch thu điện thoại và thiết bị điện tử của họ.
“Báo cáo!” Lúc này, một tên hề cao to chạy vào, báo với tên hề đồ tím: “Chúng ta đã khống chế toàn bộ tòa nhà và khóa cửa trước, đồng thời cũng đã bố trí người canh gác!”
“Những tầng lầu khác cũng đang bị xử lý, trong vòng năm phút có lẽ có thể xử lý triệt để…”
“Ừm, tốt, tốt lắm!” Tên hề đồ tím cười bí hiểm, xoay người nói với Triệu Ngọc: “Cuồng thám đại nhân, trò vui của chúng ta sắp bắt đầu rồi!”
“Thân là một người chơi quan trọng, tôi mong anh có thể phối hợp tốt với chúng tôi, ha ha ha…”
Trong lúc nói chuyện, có người áp giải Lý Phú Hào đang dần tỉnh dậy đến trước mặt tên đồ tím, Lý Phú Hào đã lấy lại ý thức, sau khi nhìn thấy nhiều tên hề dữ tợn như thế, nhất thời bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu, hồn bay đi mất.
Ngay sau đó, ông ta nhìn thấy con gái của mình là Lý Lệ Nhã, ông ta vội lao qua đó mà kêu gào.
Kết quả, Lý Lệ Nhã và Lý Thiến dần tỉnh lại do tiếng kêu gào của ông ta.
“Con… con gái à, con không sao chứ?” Lý Phú Hào nhìn thấy trên cổ của Lý Lệ Nhã chảy máu thì vội vươn tay lau, lo lắng la lên.
“Cha, thế này là…” Lý Lệ Nhã vừa mở mắt đã nhìn thấy tình cảnh trong đại sảnh, cũng bị dọa cho phát sợ.
Lý Thiến cũng bị dọa đến ngu người, không biết đang xảy ra chuyện gì.
“Các vị, các vị à, khà khà…” Lúc này, tên hề đồ tím lấy một cái micro ra, đứng ở chỗ sáng trên sân khấu và nói với mọi người: “Hoan nghênh mọi người đến tham gia dạ tiệc từ thiện lần này, đầu tiên, tôi đại diện cho bản thân mình bày tỏ lòng biết ơn đối với số tiền ủng hộ hào phóng của mọi người!”
“Cộc cộc cộc cộc…” Nói rồi hắn ta nhảy một bài nhảy cực kỳ lộn xộn, không có tiết tấu gì, trông cứ như tên tự kỷ, sau đó mới nói với mọi người: “Mong mọi người đừng sợ hãi, cũng đừng hoang mang, tôi chỉ nhắm vào tiền của mọi người mà thôi!”
“Chỉ cần lát nữa, mọi người đưa tiền cho tôi, tôi nhất định có thể đảm bảo sự an toàn của mọi người, có điều….” Hắn ta cười một cách tà mị, nói: “Chúng ta không thể quá hẹp hòi, đợi lát nữa, tôi sẽ chọn ra mười người quyên ít tiền nhất, phanh ngực mổ bụng của họ ngay tại đây, cho nên tôi hy vọng lúc mọi người quyên tiền, gắng hết sức mà nâng mức lên, tuyệt đối đừng để rơi vào mười hạng cuối nhé, ha ha ha…”
Bà nó….
Triệu Ngọc xấu hổ toát mồ hôi, trong lòng nghĩ những tên này không bị điên đấy chứ? Quậy một trận lớn như vậy, lẽ nào chỉ vì tiền!?
Trong tình hình này, cho dù có đoạt được tiền thì làm sao mà thoát thân?
“Muốn tiền… muốn có tiền…” Nhìn thấy vết thương của con gái không có gì đáng ngại, Lý Phú Hào quay đầu nói với tên hề đồ tím: “Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cho anh hết, chỉ mong anh đừng làm chúng tôi bị thương!”
“Ài, thế mới đúng chứ!” Tên hề đồ tím nhếch cái miệng khó coi lên nói: “Tôi hy vọng mọi người có thể hào phóng chi tiền giống như ông chủ Lý đây, phải thế mới an toàn lành lặn được!”
“Có điều…” Tên hề đồ tím mỉm cười tà mị, chỉ vào hai bình màu vàng trên sân khấu, nói: “Để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi phải để mọi người mở rộng tầm mắt một chút!”
“Để tôi giới thiệu với mọi người nhé, thứ được đựng trong bình đây được gọi là VX, cho đến hiện nay, nó là khí hóa học độc nhất trên thế giới, không có cái thứ hai đâu!”
Đậu má!
Triệu Ngọc thầm kinh hãi, quả nhiên cái bình này chẳng đựng thứ tốt lành gì. Trước đó, máy dò xét trong đầu Triệu Ngọc chỉ hiển thị hai thứ này thuộc về hàng nguy hiểm, nhưng không giới thiệu cụ thể.
Bây giờ nghe tên hề đồ tím nói mới biết đó chính là khí độc!
Aizz…
Triệu Ngọc chợt nhớ đến một chuyện, mấy hôm trước, ở bến tàu tư nhân của Lý Phú Hào có một vụ buôn bán phi pháp không rõ, chẳng lẽ… chẳng lẽ vụ buôn bán hàng hóa phi pháp kia chính là…. chính là khí độc?