Chương 2258 Tội phạm giết người
Nghe thấy tên hề áo tím bỗng nhiên nhắc đến Tịch Mộng Na, tim Triệu Ngọc lập tức giật thót, lập tức ý thức được tình hình không ổnKhông được rồi…
Quả nhiên là những tên hề này có liên quan tới Tịch Vĩ!
Vậy thì… Rốt cuộc bọn chúng là đàn em cũ của Tịch Vĩ, hay là đàn em của Lundy đây?
Nếu như là đàn em cũ của Tịch Vĩ, vậy thì mục đích của bọn chúng hiển nhiên chính là để nghĩ cách cứu viện cho Tịch Mộng Na rồi?
Thế nhưng nếu như là đàn em của Lundy thì sao?
Vậy thì coi như…
Hỏng rồi, hỏng rồi…
Triệu Ngọc bỗng nhiên ý thức được dù những tên hề này rốt cuộc là đàn em của ai thì nhất định cũng không có quả ngon cho mình ăn.
Cái chết của Tịch Vĩ có liên quan trực tiếp tới mình, cái chết của Lundy cũng là bởi vì mình mà dẫn đến, cho nên…
Triệu Ngọc không nhịn được mà nhìn lướt qua hệ thống đạo cụ, trong lòng bắt đầu ấp ủ kế hoạch phản kích. Những người này rõ ràng là kẻ đến không thiện, mình nhất định phải chuẩn bị sớm.
“Người ám sát Lý Phú Hào…” Lúc này, mẹ vợ A Cầm còn đang tranh đấu với tên hề, làm bộ không hiểu hỏi lại: “Cậu nói cho tôi biết tên của cô ta, tôi đoán có thể giúp cậu tìm một chút!”
“Hừ” Tên hề áo tím hừ lạnh một tiếng: “Biết ngay là các người sẽ như vậy, thứ các người dùng chính là đả mã hầu nhãn!”
“Đả mã hổ nhãn!” Triệu Ngọc không nhịn được mà sửa chữa cho hắn ta.
“Mặc kệ nó là cái nhãn gì!” Tên hề áo tím nóng nảy nói vào điện thoại: “Rất nhanh thôi, bà sẽ có thể nhìn thấy người trong cả phòng này bị khí độc VX giết chết, mà cái chết của bọn chúng, hoàn toàn quy tội cho hầu nhãn con ngựa của bà!”
“Tôi không nói đùa với cậu, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian” Mẹ vợ A Cầm cường ngạnh nói: “Tôi không biết kẻ ám sát đã bị bên nào mang đi, nếu như cậu không nói cho tôi biết tên của người ám sát, tôi sẽ khó mà tìm được cô ta!”
“Bà này, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy!” Tên hề áo tím không chịu nói ra tên của người ám sát: “Người ám sát Lý Phú Hào đã ở Ma Đô rồi, tôi cho các người thời gian một tiếng, một tiếng sau, nếu như không đưa được cô ta tới tòa cao ốc, vậy thì các người liền đợi thu một lượt thi thể đi!”
“Vậy… Tịch Mộng Na… Tịch Mộng Na lại là người nào?” A Cầm lại nói: “Dù sao thì cậu cũng phải cho tôi một chút gợi ý chứ?”
“Bà còn giả ngu có đúng không?” Tên hề áo tím tức giận, quát lớn: “Cuồng thám Triệu Ngọc của các người đã ở trước mặt tôi rồi, người của chúng tôi đang dùng súng nhắm vào đầu của hắn đấy!”
“Có phải là bây giờ bà rất muốn nghe thấy tiếng súng vang lên không?”
“Cậu…” A Cầm rõ ràng đã do dự, nói: “Được, được, tôi sẽ lập tức đi thẩm tra hai người mà cậu nói, rồi đem người tới cho cậu, nhưng mà cậu cần phải nhớ kỹ, nếu như các người dám không tuân theo lời hứa, chúng tôi cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn ác liệt hơn!”
“Yên tâm” Tên hề áo tím nói: “Tôi luôn luôn chú trọng việc giữ chữ tín, nếu như trước đó chúng ta đã từng quen biết, vậy thì bà sẽ rõ ràng cách làm người của tôi!”
“Có lẽ là Tịch Mộng Na không ở Ma Đô, cho nên tôi có thể lùi lại cho các người một chút thời gian, cho các người…” Tên hề áo tím nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói: “Cho các người bốn tiếng đi!”
“Nói đùa sao” A Cầm nói: “Đất nước lớn như thế, một chút thời gian này sao mà đủ được!”
“Tuyệt đối đừng cò kè mặc cả với tôi, trong tay tôi còn có quân bài chủ chốt đấy!” Tên hề áo tím uy hiếp nói: “Tôi nói bốn tiếng thì chính là bốn tiếng, nhiều hơn một phút cũng không được!”
“Các người có máy bay, lại nói, đường sắt cao tốc cũng nhanh như vậy, bốn tiếng hoàn toàn có thể đem người tới rồi!”
“Vậy là cậu còn chưa hiểu rõ giao thông ở Ma Đô” A Cầm giải thích: “Có phải là cậu chưa từng bị tắc đường ở Ma Đô không?”
“Tôi có chút chán ghét bà rồi đấy” Tên hề áo tím lắc đầu nói: “Bốn tiếng sau chính là 12 giờ đêm, vấn đề giao thông có thể được xem nhẹ, còn nữa…”
“Trên tầng thượng cao ốc Phú Hào có sân bay” Tên hề áo tím lạnh lùng nói: “Tôi yêu cầu các người trực tiếp đem người tới đó, chỉ cần chúng tôi gặp được Tịch Mộng Na, chúng tôi sẽ thả tất cả mọi người ở đây!”
“Ồ? Đơn giản như vậy sao?” A Cầm không tin: “Nếu như các người không thực hiện lời hứa thì phải làm sao?”
“Tôi không nói dối” Tên hề áo tím đột nhiên nghiêm túc nói: “Chỉ cần chúng tôi xác định được, thật sự chính là Tịch Mộng Na, vậy thì chúng tôi nhất định sẽ thả tất cả mọi người!”
“Nhưng mà…”
“Đừng có lại nhưng mà gì nữa, tôi khuyên bà, nhân lúc tôi còn chưa hoàn toàn chén ghét bà thì mau chóng ngắt điện thoại đi!” Tên hề áo tím nói: “Khi các người đưa nữ sát thủ tới đây, tôi sẽ thả một phần ba con tin trước!”
“Mà khi đưa Tịch Mộng Na tới, sẽ thả toàn bộ con tin, tôi nói được thì làm được!”
“Ừm…” A Cầm còn đang do dự.
Tên hề áo tím đắc ý hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại trước.
Mà sau khi cúp điện thoại, hắn ta còn cố ý lườm Triệu Ngọc một cái.
Lúc đầu, Triệu Ngọc muốn nói bóng nói gió để lấy một vài tin tình báo, thế nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tà dị của tên hề áo tím thì hắn vẫn nhịn xuống.
Triệu Ngọc biết lúc này, mình nhất định phải thận trọng, nếu không, vừa không có thêm tin tình báo nào, ngược lại còn có thể kéo mình vào trong đó!
Hiện giờ, thân phận của đối phương còn chưa rõ ràng, mục đích cũng không rõ, cho nên Triệu Ngọc dự định yên lặng theo dõi tình hình, sau đó lại chậm rãi tìm cơ hội.
Nhưng vào lúc này, thang máy đã đi tới tầng cao nhất của cao ốc Phú Hào.
Cửa thang máy mở ra, ở phía đối diện đã có mấy tên hề tay cầm vũ khí đứng đó, bao gồm cả tên hề mặc quần đỏ ban nãy.
Người này hẳn là đầu sỏ quan trọng, vừa nhìn thấy tên hề áo tím đến thì lập tức tiến lên đón, báo cáo tình huống với tên hề áo tím.
“Ừm… Rất tốt!” Tên hề áo tím nghe xong báo cáo thì tương đối hài lòng, sau đó búng tay một cái, để cho đàn em áp giải Triệu Ngọc cùng cha con Lý Phú hào đi vào phòng Tổng thống ở tầng cao nhất này.
Vừa đi, Triệu Ngọc vừa cố gắng quan sát hoàn cảnh, phát hiện tất cả các căn phòng ở tầng cao nhất đã được mở ra, những vị khách trước đó ở chỗ này chắc đều đã bị bọn chúng đưa xuống đại sảnh!
Căn phòng của Lý Phú Hào được trang trí vô cùng xa hoa, vàng son lộng lẫy.
Sau khi tiến vào phòng, Triệu Ngọc được đưa tới ghế sô pha của phòng khách, theo yêu cầu của tên hề áo tím, hắn ngồi ở chính giữa ghế sô pha, còn cha con Lý Hào thì một trái một phải, ngồi ở hai bên của Triệu Ngọc.
Tên hề áo tím là một ma rượu, lại quơ lấy một bình rượu vang quý báu ở trên kệ, mở nút chai ra và bắt đầu uống.
Sau khi uống ừng ực mấy hớp, lúc này mới quay đầu lại hỏi Triệu Ngọc: “Được rồi, cuồng thám đại nhân của tôi, tôi nghe nói tội phạm giết người mà anh bắt được nhiều vô số kể, tôi cực kỳ tò mò muốn hỏi xem trong đó, tên tội phạm nào giết được nhiều người nhất?”
“Nhiều nhất… Là giết mấy người!?”
“Câu hỏi này của anh” Triệu Ngọc nhếch miệng nói: “Thật kỳ quái, tại sao lại muốn hỏi câu này?”
“Ha ha, tôi nghe nói có rất nhiều nhân vật lớn đều đã chết ở trong tay của anh đấy!” Tên hề áo tím xích mặt lại gần Triệu Ngọc, lộ ra mùi rượu nồng nặc: “Tôi muốn thống kê xem là tội phạm mà anh bắt được giết nhiều người hơn, hay là anh giết nhiều người hơn!”
“Con mẹ nó” Triệu Ngọc cảm thán: “Anh đúng là bị bệnh không hề nhẹ mà!”
“Ha ha ha… Đúng vậy” Tên hề áo tím nói: “Tôi nghe nói, cuồng thám đại nhân cũng từng tham gia chiến tranh nữa đấy! Trong chiến tranh, có phải anh đã từng giết không ít người không?”
“Anh nói xem, điều này có châm chọc không nhỉ” Tên hề áo tím tà dị nhếch miệng nói: “Anh bắt được nhiều tội phạm giết người như vậy, nhưng từ đầu đến cuối, anh lại là tội phạm giết người lớn nhất!”
“Người mà anh giết còn nhiều hơn cả bọn chúng cộng lại còn gì!? Chẳng lẽ…” Tên hề áo tím híp mắt lại, nói: “Anh vẫn yên tâm thoải mái được sao?”