← Quay lại trang sách

Chương 2260 Tôm tép nhãi nhép

Viên đạn bắn ra ở cự ly gần xuyên qua đầu Lý Phú Hào, máu bắn tung tóe!Thi thể ngã uỵch xuống đất, máu tươi không ngừng tuôn ra…

Hả!?

Triệu Ngọc chấn động, thật sự không ngờ tới vậy mà tên hề áo tím lại đột ngột nổ súng!

“Á!!!” Nhìn thấy Lý Phú Hào ngã vào trong vũng máu, Lý Lệ Nhã cũng ngơ ngác, sửng sốt một lúc mới kêu khóc tê liệt tâm can!

“Không… Không không không… Không không không…” Nước mắt lập tức tuôn trào, cô ta không còn lo tới vết thương ở ngực nữa, rời khỏi chiếc xe lăn, ngã xuống ngay trước mặt Lý Phú Hào: “Cha… Cha ơi…”

Lúc này, tên hề áo tím phất tay ra hiệu một cái, lập tức có hai tên hề tiến đến, túm Lý Lệ Nhã trở về xe lăn, đồng thời gắt gao đè cánh tay của cô ta xuống.

“Chậc chậc chậc…” Tên hề áo tím vẫn không chút đứng đắn như cũ, nói: “Muốn trách thì phải trách cuồng thám đại nhân của chúng ta không đoán đúng thôi!”

Trong lúc nói chuyện, tên hề áo tím chĩa súng lục ngay vào trán của Lý Lệ Nhã, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Nói đi! Có phải là các người đã tìm được những thứ mà Tịch Vĩ để lại rồi không?”

Việc này…

Đột nhiên nghe thấy câu hỏi của tên hề, Triệu Ngọc mới đột nhiên bừng tỉnh, suy luận vừa rồi của mình đúng là hơi qua loa!

Nếu như nhóm hề đã yêu cầu Tịch Mộng Na trao đổi con tin thì hẳn là bọn chúng cũng là vì kho báu của Tịch Vĩ mà gây ra chuyện này.

Mà Lý Phú Hào… Đến bây giờ, Triệu Ngọc vẫn chưa rõ rốt cuộc Lý Phú Hào đóng vai trò gì giữa Tịch Vĩ và Lundy!

Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc nhìn kỹ thi thể ở trên đất một cái, cảnh tượng thê thảm như vậy, căn bản không có khả năng làm giả được, Lý Phú Hào quả thật đã chết đến mức không thể chết thêm lần nữa!

“Này, nghĩ gì thế!” Tên hề áo tím nhắc nhở: “Anh tuyệt đối đừng nói là anh không hiểu tôi đang nói tới cái gì nhé!”

Trong lúc nói chuyện, đàn em của tên hề áo tím đi tới gần, mở một chiếc laptop ra trước mặt Triệu Ngọc.

Trên màn hình máy vi tính đang phát nhiều hình ảnh chụp mấy tên hề đang dán băng lên cửa phòng nào đó.

Ngay sau đó, ống kính lại thay đổi, Triệu Ngọc kinh hoàng nhìn thấy có hơn mười nhân viên khách sạn đang bị bọn hề bắt giữ trong một phòng khách sạn.

Mà trên đèn treo ở chính giữa văn phòng có một chiếc bình màu vàng!

“Đây” Tên hề cười hài hước, tay trái cầm một chiếc điều khiển từ xa, nói: “Sự sống chết của bọn họ đang được nắm giữ trong tay anh đấy, cuồng thám đại nhân của tôi!”

“Tôi hy vọng lần này anh không còn nói bậy một lần nữa!”

Mẹ nó…

Triệu Ngọc bỗng nhiên kinh hãi, rất rõ ràng tên hề áo tím muốn dùng tính mạng của những người này để uy hiếp mình, bắt mình khai ra bí mật kho báu của Tịch Vĩ.

Thế nhưng kho báu của Tịch Vĩ là chuyện tuyệt mật, một khi tiết lộ cho những kẻ địch này thì hậu quả tất nhiên sẽ khó lường!

Việc này… Phải làm sao bây giờ?

“Hu hu… Hu hu hu…” Giờ phút này, Lý Lệ Nhã khóc cực kỳ đau lòng, trong lòng chỉ có nỗi bi thương vì đã mất đi cha, thậm chí còn không để ý đến khẩu súng lục đang dí trên trán mình!

“Tôi hỏi lại anh một câu” Tên hề áo tím lên nòng, hỏi một lần nữa: “Mau nói đi, có phải là các người đã tìm được kho báu của Tịch Vĩ rồi hay không?”

“Hừ!” Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành phải ra vẻ trấn tĩnh, nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Anh hy vọng tôi trả lời vấn đề này như thế nào?”

“Nếu như tôi nói chưa tìm được thì anh có tin không?”

“Xem ra, lần này tôi thật sự đã tìm đúng người rồi!” Tên hề áo tím nói: “Câu hỏi của anh không tệ đâu nhỉ, nếu như anh nói vẫn chưa tìm được thì tôi sẽ lập tức bóp cò, để con gái của Lý Phú Hào chết trước mặt của anh!”

“Nhưng thế vẫn chưa kết thúc đâu, vấn đề này thật sự đã làm khó tôi rồi, anh nói xem, rốt cuộc là tôi nên nói thật? Hay là nói dối đây?”

“Cuồng thám đại nhân, đừng chơi trò văn vở với tôi, sức chịu đựng của tôi vô cùng có hạn!” Tên hề áo tím uy hiếp nói: “Tôi tin là các người đã tìm được kho báu của Tịch Vĩ rồi!”

“Nếu như anh có thể nói cho tôi biết các người tìm được ở đâu, bên trong có cái gì, vậy thì…” Hắn ta dí mạnh súng lên trán Lý Lệ Nhã: “Tôi có thể tha cho cô ta một mạng!”

“Cảnh sát Triệu, không cần quan tâm đến tôi!” Ai ngờ, sau khi Lý Lệ Nhã nghe thấy thì đột nhiên dứt khoát nói: “Bọn chúng giết cha của tôi, tôi cũng không muốn sống nữa!”

“Không bằng cứ để bọn chúng giết cả tôi đi! Anh đừng để bọn chúng đạt được mục đích…”

Bốp!

Kết quả, Lý Lệ Nhã còn chưa nói xong, tên hề áo tím đột nhiên giơ tay tát Lý Lệ Nhã một cái.

Lý Lệ Nhã giật mình, lập tức bụm má đang nóng rần lên.

Bởi vì kích động khẩn trương nên vết thương của Lý Lệ Nhã lại tái phát, đau đến mức cô ta phải nhanh chóng đổi tay, đỡ lấy vết thương.

“Được rồi! Nếu như cô đã không sợ chết như thế, vậy thì chúng ta sẽ đổi cách chơi…” Nói xong, tên hề áo tím đột nhiên nhét cái điều khiển từ xa vào trong tay Lý Lệ Nhã, lập tức khiến Lý Lệ Nhã giật nảy mình!

“Nào nào, cô có nhìn thấy cái nút màu đỏ kia không?” Tên hề áo tím nhắc nhở: “Chỉ cần cô ấn vào cái nút đó thì tất cả những người trong phòng kia đều… Xì… Quá trình sẽ rất nhanh thôi, xem rất đã nghiền!”

“Không… Không không không…” Lý Lệ Nhã thật sự bị dọa sợ, cô ta không ngừng muốn ném điều khiển từ xa đi, nhưng sức của tên hề áo tím rất mạnh, cô ta căn bản không ném được.

Điều khiển từ xe cứ lắc lư đi đi về về ở trong tay Lý Lệ Nhã như vậy, nếu như thật sự không cẩn thận mà đụng trúng cái nút màu đỏ thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi!

“Này, này này này…” Triệu Ngọc thấy mà hãi hùng khiếp vía, nhanh chóng đứng lên la lớn: “Này! A! Nói cho anh biết một chuyện, tôi cuối cùng cũng biết được! Cuối cùng cũng biết được rồi!”

Nghe thấy Triệu Ngọc nói, tên hề áo tím tự nhiên cảm thấy vô cùng tò tò, lúc này mới dừng tay lại, quay đầu hỏi Triệu Ngọc: “Anh biết cái gì rồi?”

“Nếu như… Anh đã giết Lý Phú Hào” Triệu Ngọc nói: “Vậy thì chứng tỏ anh không phải vì kế hoạch của ông ta mà tới đây, có đúng không?”

“Hừ” Tên hề áo tím lắc đầu: “Câu đó chẳng phải là lời thừa sao? Anh… Muốn làm gì vậy? Cố ý kéo dài thời gian à? Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu!”

“Anh xem” Triệu Ngọc hất cằm ra hiệu, nói: “Nếu như các anh đã không cùng một bọn với Lý Phú Hào, vậy thì chỉ còn lại hai khả năng, một loại là các anh mua chuộc được đàn em quan trọng của Lý Phú Hào, ví dụ như quản lý của quán bar này”

“Còn có một khả năng nữa, đó là các anh không tiến vào từ cửa chính, các anh mở một đường dưới lòng đất trong tòa cao ốc này, rồi thông qua lối đi bí mật mà tiến vào…”

“…” Tên hề áo tím và bọn đàn em của hắn ta không còn gì để nói, bốn giây sau, tên hề áo tím mới thở hắt ra, lắc đầu nói: “Cuồng thám, hóa ra là tôi vẫn chưa biết anh sẽ cứng đầu đến vậy! Quả nhiên là đặc biệt!”

“Tôi đã nói rồi, tốt nhất là anh đừng khảo nghiệm sự chịu đựng của tôi, cho nên…” Tên hề đoạt lấy điều khiển từ xa ở trong tay Lý Lệ Nhã: “Anh phải trả giá đắt vì sự cứng đầu của anh!”

Nói xong, hắn ta lập tức muốn đè cái nút lại.

“Ha ha ha… Ha ha ha ha…” Rơi vào đường cùng, Triệu Ngọc đành sử dụng đòn chết người, bắt đầu ngửa mặt lên trời mà cười điên cuồng: “Tên hề kia, từ đầu đến cuối chỉ là tôm tép nhãi nhép, chẳng lẽ… các người chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi sao?”

“Làm tội phạm chuyên nghiệp, tôi thật sự cảm thấy đau lòng thay cho các người, đáng xấu hổ… mất mặt quá… Ha ha…”

“…” Tên hề áo tím nghe Triệu Ngọc “hỏi một đằng trả lời một nẻo”, biết rất rõ có thể Triệu Ngọc đang nói xằng nói bậy, nhưng vẫn không thể ấn nổi cái nút ở trên tay!

“Nói thật với anh vậy nhé!” Triệu Ngọc nói: “Tịch Vĩ bởi vì âm mưu của tôi mà chết, Lundy cũng là bị tôi chơi chết!”

“Hai boss đều bị tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay, huống chi là những tên tôm tép nhãi nhép như mấy người!”