← Quay lại trang sách

Chương 2261 Quyết đấu

Triệu Ngọc hiển nhiên đã chọc giận đám địch, tất cả đám tội phạm ở đây đều tức giận đến mức siết chặt nắm đấmTên tội phạm cầm đầu càng lộ ra ánh mắt hung ác, tàn nhẫn trừng Triệu Ngọc một cái.

“Nhìn cái gì vậy, tôi đang nói các người đó! Không lên sân khấu diễn kịch cho thật tốt mà cứ phải làm chuyện xấu này!” Triệu Ngọc vẫn ngang ngược dạy dỗ như cũ: “Cuồng thám đại nhân này không bao giờ dễ dàng khuất phục, nếu như các người muốn tôi nói ra chuyện kho báu của Tịch Vĩ, không sao, nhưng mà các người nhất định phải thu phục tôi mới được!”

“Ở đây chỉ cần có một người đánh Triệu Ngọc này đến mức không thể đứng dậy nổi nữa thì các người hỏi cái gì tôi sẽ trả lời cái đó, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ nói tất cho các người!”

“Nếu như… các người sợ tôi” Triệu ngọc nói: “Các người cũng có thể cùng nhau xông lên! Tôi tuyệt đối sẽ không bất mãn đâu!”

⚝ ✽ ⚝

Một tràng lời nói hùng hồn được thốt ra, khiến cả căn phòng lại chìm vào sự yên tĩnh một lần nữa.

Đám địch quay sang nhìn nhau, có người bị Triệu Ngọc hù dọa, có người tức giận đến mức run rẩy, có người lại chỉ cho rằng Triệu Ngọc là thằng điên.

“Chậc chậc chậc… Anh không đả mã hầu nhãn nữa, mà đổi thành phép khích tướng rồi sao?” Tên tội phạm áo tím híp mắt nói: “Anh muốn chọc giận chúng tôi, để chúng tôi đánh nhau với anh, quyết đấu với anh giống như thằng ngu, đúng không?”

“Đúng vậy, không dám thì nói là không dám, nhận là sợ cũng không mất mặt đâu!” Triệu Ngọc giễu cợt nói.

“Tôi thật sự là bó tay rồi…” Tên tội phạm áo tím nói: “Tôi cho là anh sẽ có ý kiến thông minh nào đó, hóa ra là chỉ muốn bị đánh mà thôi!”

“Đừng nói nhảm” Triệu Ngọc ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang lẫm liệt: “Thu phục được tôi thì muốn như thế nào thì sẽ như thế đó, đánh không được thì gọi tôi một tiếng ông nội đi!”

“Anh…” Tên tội phạm áo tím trợn mắt nhìn, lập tức đi về phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Triệu Ngọc.

Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của tên tội phạm, Triệu Ngọc cũng trừng mắt lại, không chút rụt rè mà nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Một giây, hai giây, ba giây…

Mãi cho tới khi năm giây trôi qua, tên tội phạm áo tím mới toét miệng nói: “Được rồi, tôi thừa nhận, phép khích tướng của anh đã hoàn toàn thành công!”

Nói xong, hắn ta đưa súng lục cùng điều khiển từ xa cho tên tội phạm áo đỏ đứng bên cạnh, sau đó vừa đi vào trong phòng vừa nói: “Tôi thật sự rất tò mò, ở trong tình huống này, vì sao anh lại còn muốn đưa ra đề nghị tự mình hại mình như thế!”

“Chẳng lẽ, anh cho rằng chỉ cần kéo dài thời gian thì mọi chuyện đều có cơ hội xoay chuyển sao?”

Mẹ nó…

Nhìn thấy tên tội phạm áo tím kích động, Triệu Ngọc cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hắn vốn cho rằng, cho dù đối phương bị mắc lừa thì cũng sẽ chỉ tùy tiện phái một người ra tay với mình.

Thật sự không nghĩ đến, tên tội phạm áo tím này sẽ đích thân ra trận!

“Đại ca” Lúc này, tên tội phạm áo đỏ có vẻ khẩn trương, nhanh chóng dùng tiếng địa phương nhắc nhở: “Tốt nhất là chúng ta không được chủ quan! Em có nghe tin đồn tên này đã từng đánh bại vua đặc công Lee Bon Seong đấy!”

“Ừm, thế thì được rồi!” Tên tội phạm áo tím đan ngón tay vào nhau, bóp mạnh một cái, xương cốt lập tức vang lên tiếng cờ rốp rất giòn: “Nếu đã như vậy thì tôi càng phải tự mình thử hàng mới có thể biết được tin đồn có thật hay không!”

“Ừm… Hay là…” Tên tội phạm áo đỏ lo lắng nói: “Hay là để em lên trước đi!”

“Trước đó ở quán bar, em đã từng nhìn thấy hắn ra tay, nhưng không lợi hại giống như trong truyền thuyết, có lẽ… là cố ý giữ thực lực chăng?”

“Không sao” Tên tội phạm áo tím không chút lo lắng nói: “Vẫn còn hơn một tiếng nữa, nếu như đại nhân cuồng thám đã đề nghị thì để chúng ta cứ làm nóng người cũng không có vấn đề gì!”

“Tới đây!” Hắn ta chỉ vào Triệu Ngọc, ra lệnh cho đàn em: “Cởi trói cho hắn!”

“Việc này…” Tên tội phạm áo xanh cùng tên tội phạm mặc áo đỏ đều cảm thấy do dự, thế nhưng bọn chúng đều không dám chống lại mệnh lệnh của tên tội phạm áo tím, cuối cùng vẫn cởi dây thừng đang trói Triệu Ngọc ra.

“À… thế mới đúng chứ!” Triệu Ngọc nắn bóp cổ tay một cái, nói: “Thế này còn tính là có chút đạo đức! Nói cho anh biết nhé, ông đây…”

Kết quả, Triệu Ngọc còn chưa nói hết câu, tên tội phạm áo tím kia đột nhiên nhảy lên, đá chân ra phía sau một cái, trực tiếp đá trúng ngực của Triệu Ngọc!

Tên này động tác sắc bén dứt khoát, chân đá ra mang theo tiếng xé gió vù vù, cú đá vừa nhanh lại vừa thẳng!

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc không nghĩ tới hắn ta lại ra tay nhanh như vậy, nhanh chóng giơ hai tay lên đón đỡ.

Bốp!

Cú đá của người này đã trúng cánh tay của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy một lực mạnh mẽ truyền tới, hắn dường như không thể khống chế được nữa mà ngã vào ghế sô pha phía sau!

A!!!

Hắn nhanh chóng xoay người đứng lên, lại cảm thấy hai tay đau rát nhức nhối.

Bởi vì cái gọi là người trong nghề vừa ra tay đã biết được phải hay không.

Chỉ với một cú đá ra như vậy, Triệu Ngọc đã có thể phán đoán được giá trị vũ lực của người này và mình căn bản không ở chung một đẳng cấp.

Nếu như mình chỉ dựa vào bản lĩnh của chính mình thì không thể nào chiến thắng được hắn ta!

Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tên tội phạm áo tím căn bản không cho Triệu Ngọc thời gian phản ứng, chân trái đạp nhẹ vào bàn trà, sau đó nâng cao đùi lên, gót chân trực tiếp đá vào mặt Triệu Ngọc!

Bịch!

Lần này thế tới hung mãnh, Triệu Ngọc mau chóng lăn một vòng ở trên ghế sô pha, cú bổ chân của tên tội phạm áo tím trực tiếp trúng ghế.

Con bà nhà nó!

Mặc dù Triệu Ngọc đang ở thế yếu, nhưng cũng không phải là đèn đã cạn dầu, ngay khi hắn lăn lộn né tránh đã thuận tay quơ lấy một bình rượu vang rỗng trên bàn trà, lập tức trở tay ném về phía đầu tên tội phạm áo tím!

Tên tội phạm áo tím bởi vì giẫm vào ghế sô pha mềm mại mà không mượn lực được tốt, mắt thấy bình rượu bay tới, đành phải đấm một phát thật mạnh về phía bình rượu.

Cách cách!

Bình rượu cứng rắn như thế, bất ngờ vang lên tiếng nứt vỡ.

Những miếng thủy tinh lập tức vỡ tan văng tán loạn, dọa cho Lý Lệ Nhã la lên thất thanh, nhanh chóng đẩy xe lăng lui về phía sau mấy mét, nhưng lại bị tên tội phạm quần hoa ngăn lại.

Woa!

Tay không đánh vỡ bình rượu, cái tên này đúng là không phải dùng để trưng cho đẹp.

Không để cho Triệu Ngọc có nhiều thời gian để kinh ngạc, tên tội phạm áo tím nhanh chóng bắn ngược lại từ trên ghế sô pha, lại một lần nữa đá về phía Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc nhanh nhạy thấy được, lập tức cúi người, chui xuống dưới bàn trà, rồi chui vào trong phòng.

Nhưng mà Triệu Ngọc còn đánh giá thấp năng lực của tên tội phạm áo tím, hắn vừa mới chui ra khỏi bàn trà đã lập tức nghe thấy trên lưng truyền tới tiếng xé gió lạnh lẽo.

Hỏng rồi!

Không được!

Triệu Ngọc ý thức được tình hình không ổn, nhưng căn bản không có cách nào né tránh được, chỉ cảm thấy trên lưng vô cùng đau đớn, cả người trực tiếp bay về phía trước, nặng nề ngã bịch một cái.

Ộc… Ộc…

Một giây sau, hắn cảm thấy trong dạ dày cuộn lên, miệng có vị ngòn ngọt, một ngụm máu tươi lập tức phun ra từ khóe miệng.

Woa woa woa…

Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc bị tên tội phạm áo tím đá đến mức phun ra máu, đám tội phạm lúc này mới yên lòng lại, bắt đầu tán thưởng tên tội phạm áo tím.

“Đại ca” Tên tội phạm áo xanh hả giận, nói: “Anh hãy để dành chút sức lực, tuyệt đối đừng đánh chết hắn, đánh gần chết là được rồi!”

Tên tội phạm áo tím căn bản không để ý đến người khác, thấy Triệu Ngọc đã ngã xuống đất, hắn ta lập tức lao đến gần, lại một lần nữa đá vào lưng của Triệu Ngọc.

Lần này, Triệu Ngọc đã sớm chuẩn bị, lập tức xoay người tránh né, đồng thời quét chân một cái, muốn phản kích.

Thế nhưng sau khi quét chân đá đi, hắn lại kinh hãi phát hiện ra nơi đó căn bản không có bóng dáng của tên tội phạm áo tím.

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc hít sâu một hơi, chờ tới khi hắn kịp phản ứng thì phát hiện ra cổ của mình đã bị tên tội phạm áo tím kẹp chặt lại, không thể nào động đậy được nữa…